Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2984: Chương 2984: Nhật Nguyệt Tinh Thiềm




Cố Thanh Thanh ăn cả kinh, giờ mới hiểu được long tỏa tinh không chính là long cân, khó trách quỷ dị như thế.

Sắc mặt Mạch đại biến, tuy hắn biết rõ cốt lân dao bất phàm, nhưng trong trận chiến mới biết đó là chân long di hài, Long tỏa tinh không hắn cũng không biết là vật gì, đối phương lại biết là long cân, hơn nữa cốt lân dao ở trong Ngũ Hà Sơn mấy ngàn năm, người trước mặt tuyệt đối chưa từng gặp qua.

Ngươi rốt cuộc là ai? !

Ha ha, gặp lại làm gì từng quen biết, trước tiên nên đưa cho bổn tọa nhìn xem, nói không chừng ta sẽ thích đấy.

Thích casui đầu ngươi.

Mạch giận quá thành cười, mắng:

Không muốn chết cút ngay!

Hàn quang xuất hiện trong mắt Ngô Đại Thành, cười lạnh nói:

Ta nhìn ngươi trúng thất huyễn lục đạo yểm, loại độc này sẽ chấn động theo nguyên lực của ngươi, ngươi thi triển lực lượng càng mạnh, độc tính càng mạnh, nếu ngươi muốn giết ta, sợ rằng sẽ bị độc chết đầu tiên.

Mạch hoảng hốt, người này nói đúng bệnh trạng của hắn, cả kinh nói:

Ngươi, các hạ có biện pháp hóa giảs?

Ngữ khí lập tức uể oải.

Ngô Đại Thành híp mắt cười nói:

Trên người của ta đúng lúc có thứ giải cái này.

Hắn vươn tay ra, trong lòng bàn tay có một hộp ngọc, óng ánh sáng long lanh, vật bên trong là con cóc màu xanh đang nằm, không biết sống hay chết.

Đột nhiên đồng tử Cố Thanh Thanh co lại, thất thanh nói:

Nhật Nguyệt Tinh Thiềm!

Ngô Đại Thành khen:

Mặc dù không biết ngươi là người phương nào, nhưng đã có thể thi triển hàng lâm thuật, như vậy chính là cường giả đỉnh phong trong thiên địa, kiến thức không kém chút nào.

Cố Thanh Thanh trầm giọng nói:

Người mang Vũ Quang Bàn, lại có Nhật Nguyệt Tinh Thiềm chí bảo bực này, ngươi là người phương nào?

Ha ha.

Ngô Đại Thành cười nói:

Trong thiên hạ kỳ nhân dị sự nhiều vô số kể, ngươi sao biết rõ?

Mạch hỏi:

Cố Thanh Thanh, Nhật Nguyệt Tinh Thiềm là vật gì?

Cố Thanh Thanh trầm mặc một hồi, mới nói:

Vật ấy chỉ có ghi lại trong điển tịch, thậm chí rất nhiều người cũng hoài nghi chỉ là truyền thuyết, căn bản không có khả năng tồn tại. Nó vốn là Chân Linh cổ xưa, có được lực lượng cường đại, có thể để giải trừ tất cả khác thường, sau khi chết sẽ hóa thành hình thái như ngọc, gọi là Nhật Nguyệt Tinh Thiềm.

Cố Thanh Thanh thấy hắn động tâm, sợ hắn bị đối phương lừa dối, vội nói:

Nhưng trong người của ngươi là thiên hạ chí độc, đại tuyệt diệt ngũ độc thất huyễn lục đạo yểm, loại độc này ta còn chưa từng nghe qua có vật có thể giải.

Ngô Đại Thành cười nói:

Nếu là Nhật Nguyệt Tinh Thiềm bình thường, gặp gỡ độc tới trạng thái cốt tủy, sợ sẽ không có thuốc nào cứu được. Nhưng ngươi có thể áp chế độc tính, mà trong tay của ta chính là Nhật Nguyệt Tinh Thiềm vương.

Hình thể con cóc xanh to như nắm đấm, trông rất sống động, tuyệt không như là tử vật.

Mạch nuốt nước bọt, nhịn không được nói:

Vật ấy thật có thể giải độc trên người ta?

Ngô Đại Thành cười nói:

Cam đoan thuốc đến bệnh trừ.

Mạch bắt đầu trầm mặc, cảnh giới của hắn cực cao, mặc dù không hiểu giải độc, nhưng nội tâm có cảm giác thứ trong tay Ngô Đại Thành là vật hắn muốn.

Ta phải làm sao mới có Nhật Nguyệt Tinh Thiềm này?

Mạch nói trọng điểm.

Ha ha.

Ngô Đại Thành cười nói:

Cầm long cốt, lân, gân để đổi.

Cái gì? !

Mạch giận dữ, quát lên:

Ngươi muốn cốt lân dao? Nằm mơ! Ngươi nhiều lắm chỉ có thể liếc nhìn.

Ngô Đại Thành híp mắt, lật tay thu Nhật Nguyệt Tinh Thiềm lại, cười nói:

Nhìn? Vật kia lại không đẹp, có gì đẹp mắt. Nếu ta chỉ nhìn, Nhật Nguyệt Tinh Thiềm cũng chỉ có thể cho các hạ nhìn mà thôi.

Đám thủ hạ Mạch vây quanh Ngô Đại Thành.

Như thế nào, muốn động thủ?

Ngô Đại Thành cười lạnh một tiếng, bộ dáng không có sợ hãi.

Mạch lạnh giọng nói:

Cốt lân dao tuyệt không thể cho ngươi, Nhật Nguyệt Tinh Thiềm cũng phải lưu lại!

Ngô Đại Thành thâm ý nhìn qua hắn, nói:

Cẩn thận quá tham, biến thành không còn tất cả.

Nội tâm Mạch chấn động, Ngô Đại Thành dùng ánh mắt lợi hại như xem thấu tâm tư của hắn, lập tức có cảm giác bị người ta nhìn xuyên qua linh hồn, cả kinh hít khí lạnh liên tục, hắn bắt đầu do dự.

Đối phương đột nhiên xuất hiện, hơn nữa người mang rất nhiều bảo bối, hiển nhiên lai lịch không nhỏ, mà bản thân mình trúng độc trong người, nếu thật đánh nhau, thắng bại không biết, quan trọng hơn là, nếu như mất Nhật Nguyệt Tinh Thiềm, độc trên người của mình không biết tới khi nào mới có thể giải.

Các hạ ra điều kiện khác đi, cốt lân đao làm bạn với bổn tọa từ nhỏ đến lớn, thật sự khó có thể bỏ thứ mình yêu thích.

Mạch bắt đầu chịu thua.

Ngô Đại Thành nói:

Đúng là khó bỏ những thứ mình yêu thích, lúc này mới có thể làm nổi bật tính mạng là quan trọng cỡ nào. Nếu như ngươi bị trúng độc chết, cốt lân đao sẽ không còn, đến lúc đó ta lại lấy tới tay mà thôi. Theo ta thấy, nếu không thể giải độc, trong vòng ba năm ngươi sẽ bị độc chết. Chỉ ba năm mà thôi, ta vẫn chờ được.

Mạch tức giận nói:

Nói bậy nói bạ! Ngươi giao Nhật Nguyệt Tinh Thiềm cho ta, bổn tọa sẽ thiếu nợ nhân tình của ngươi, ngày sau xông pha khói lửa, quyết không chối từ!

Ngô Đại Thành mỉa mai nói:

Chậc chậc, ngay cả binh khí cũng không chịu giao cho ta, còn nói cái gì xông pha khói lửa, không cảm thấy quá dối trá hay sao?

Mạch lạnh lùng nói:

Đã như vầy, ta xem các hạ có bổn sự gì lấy được binh khí của ta?

Sát!

Nói ra chữ này, Mạch lập tức tăng lực lượng lên đăng phong tạo cực đỉnh phong, chém ra một đao thật mạnh.

Xùy!

Thân ảnh Ngô Đại Thành bị chém thành hai nửa, chỉ còn lại tàn ảnh.

Cách bên phải vài trượng, thân ảnh Ngô Đại Thành xuất hiện, lạnh lùng nói:

Nếu các hạ muốn tự tìm đường chết, ta sẽ rời đi, ba năm sau gặp lại. Không đúng, là ba năm sau ta tới gặp ngươi, nhưng mà ngươi sẽ không thấy ta đâu.

Cười dài mấy tiếng, Vũ Quang Bàn lóe sáng, lập tức biến mất trên bầu trời.

Sắc mặt Mạch âm trầm lợi hại, ánh đao vừa động chất độc đã phát tác, đang lan tràn ra khắp tứ chi bách hài, không có dấu hiệu khống chế được.

Nếu tiếp tục như vậy, không cần ba năm hắn sẽ chết.

Lúc ấy người trúng độc rất nhiều, nhưng không ai như hắn, hút vô số máu độc vào trong người, nếu không phải tu vị bản thân hắn mạnh mẽ, huyết thuật có năng lực tinh lọc rất mạnh, sợ rằng hắn đã sớm chết rồi.

Cố Thanh Thanh nhìn qua hắn, nói:

Nếu như thứ đó thật sự là Nhật Nguyệt Tinh Thiềm, có lẽ là vật duy nhất có thể cứu ngươi. Trong truyền thuyết còn có vài loại thánh vật giải độc, độ khó khi tìm kiếm còn không dưới Nhật Nguyệt Tinh Thiềm đâu.

Mạch cắn răng một cái, lập tức hét lớn:

Đi ra, bằng hữu đi ra, ta đổi!

Cốt lân dao tuy trọng yếu, nhưng nó làm sao bằng tính mạng của hắn được.

Ha ha, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Giữ lại tánh mạng, nói không chừng sau này có cơ hội đoạt đao từ trong tay của ta đấy, ha ha…

Ngô Đại Thành lúc này xuất hiện ở xa xa, trong mắt tràn đầy trêu tức, hiển nhiên đối phương biết sẽ như vậy.

Mạch lạnh giọng nói:

Ngươi giao Nhật Nguyệt Tinh Thiềm trước! Nếu không ta đưa ngươi trước, ngươi trực tiếp dùng Vũ Quang Bàn chạy thì làm sao bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.