Ngô Đại Thành cười nói:
Nếu ngươi không tin ta, vậy cũng không có sao, cứ để cô gái nhỏ này làm trung gian, chúng ta giao bảo vật cho nàng.
Cố Thanh Thanh cười cười, nói:
Khanh khách, như vậy quá để mắt bổn cô nương. Nhưng mà nhãn lực của ngươi rất tốt, bản cô nương là người đáng tin!
Mạch khẽ nói:
Hãy bớt sàm ngôn đi!
Hắn đã có phần không chờ được, trực tiếp ném cốt lân đao cho Cố Thanh Thanh.
Ngô Đại Thành lấy Nhật Nguyệt Tinh Thiềm ra, đưa tới trước.
Quá trình giao dịch không có gì xảy ra, Cố Thanh Thanh thuận lợi luân chuẩn cho hai bên, lúc cầm cốt lân đao đưa cho Ngô Đại Thành, ngón tay dường như hữu ý vô ý đụng vào.
Ngô Đại Thành lập tức cảm ứng được, đồng tử hơi co lại, lập tức cười cười, bàn tay của hắn cũng sờ tay của nàng, cười dâm:
Hắc hắc.
Cố Thanh Thanh sợ tới mức vội vàng co tay lại, không cho hắn sờ.
Ngô Đại Thành cười nói:
Như thế nào, chỉ cho phép ngươi sờ ta, không cho ta sờ ngươi sao?
Cố Thanh Thanh lúc này tránh xa vài chục trượng, lúc này mới nói:
Không biết xấu hổ, bổn cô nương băng thanh ngọc khiết, há có thể do ngươi sờ loạn!
Ha ha, không tệ không tệ, ta thích. Ngươi có thể cân nhắc đi cùng ta đấy.
Ngô Đại Thành cười nói.
Ánh mắt Cố Thanh Thanh đảo một vòng, nói:
Ngươi cũng biết ta chỉ hàng lâm thân nà, vạn nhất bản thể là lão thái bà thì sao?
Ngô Đại Thành nói:
Nếu là xú lão thái bà, ta sẽ một chưởng đập chết ngươi. Còn nữa, ta muốn bộ dạng hàng lâm thể này là đủ rồi, đối với bản thể của ngươi ta không có hứng thú.
Cố Thanh Thanh đỏ mặt, nổi giận mắng:
Đồ lưu manh, cút!
Ha ha.
Ngô Đại Thành cười to mấy tiếng, Vũ Quang Bàn lóe lên, hắn biến mất không thấy gì nữa.
Mạch cầm lấy Nhật Nguyệt Tinh Thiềm, ánh mắt có hào quang tỏa sáng, nói:
Vật này dùng thế nào?
Cố Thanh Thanh nói:
“Rất đơn giản, ăn nó là được.
Mạch nói:
Tốt, tất cả mọi người hộ pháp cho ta!
Hắn cẩn thận ngồi xếp bằng xuống, mở hộp ngọc ra, cầm lấy con cóc màu xanh rất sống động, hắn hút mạnh nó vào trong cơ thể của mình.
Sắc mặt Mạch đại biến, gương mặt màu xanh lục biến thành xanh lá cây, thân thể biến thành màu của con cóc.
Cố Thanh Thanh liếc mắt nhìn, biết đã bắt đầu giải độc.
Lúc trước nàng chạm vào tay của Ngô Đại Thành, lập tức cảm ứng được thân thể là chết, Ngô Đại Thành cũng bị cường giả hàng lâm thân thể, nhưng mà không biết là người phương nào.
Xem ra Thiên Võ Giới đúng là tàng long ngọa hổ, chính mình đã khinh thường anh hùng thiên hạ.
Ý niệm của nàng lưu chuyển thật nhanh, lập tức nghĩ đến Giới Thần Bi của Lý Vân Tiêu, còn nhớ tới người nọ đã nói, nội tâm nóng rực, ánh mắt bắn ra hào quang sáng ngời.
Giờ phút này, Lý Vân Tiêu và Khúc Hồng Nhan đang ngồi chiến hạm đi tới Hóa Thần Hải.
Tất cả mọi người đang bế quan trong mật thất, chiến hạm bay thẳng tới môt tòa thành có truyền tống trận.
Sau trận chiến Ngũ Hà Sơn, đặc biệt là vào thời khắc Mạch trùng kích Hư Cực thần cảnh, thiên địa cảm ứng hàng lâm, cảnh giới của Lý Vân Tiêu bắt đầu buông lỏng, hắn hút rất nhiều linh khí vào trong cơ thể, nguyên lực trong người ngưng kết thật nhiều.
Đây chính là dấu hiệu đột phá siêu phàm nhập thánh, Lý Vân Tiêu khẩn trương, lập tức trầm tĩnh lại, xếp bằng trong Tụ Linh Trận, linh khí chung quanh hóa thành rồng, trực tiếp rót vào trong thân thể.
Cửu tinh đỉnh phong đã là cực hạn võ đạo, dưới tình huống không thể bước vào Thần cảnh, chỉ có thể không ngừng mang nguyên lực trong người áp súc lại, từ đó tu vị bước vào siêu phàm nhập thánh tương đương Quy Chân thần cảnh.
Quá trình này đối với hắn mà nói quen việc dễ làm, lặp lại quá trình này cũng không có gì khó khăn cả.
Từ khi lực lượng lắng đọng và trầm tích, thương thế trên người chuyển biến tốt rõ ràng.
Sau một hồi, linh khí nồng đậm trong mật thất tỏa ra, cực phẩm nguyên thạch biến mất mất gần ức, đây là tài phú nhiều võ giả cả đời cũng không có được.
Rốt cuộc Lý Vân Tiêu trở lại siêu phàm nhập thánh, không chỉ có có tu vị, còn có tự tin không gì sánh nổi, trong mắt của hắn tỏa ả khí thế uy hiếp thiên hạ
Chỉ trong nháy mắt đã thu liễm lại, bình thường không có gì lạ.
Nội tâm của hắn đột nhiên khẽ động, dường như cảm ứng được cái gì, hai tay của hắn nắm lại, tiếng xương cốt kêu vang, sắc mặt âm trầm.
Đôi mắt của hắn đỏ rực như máu, càng nhìn thấy hai đạo thân ảnh dnag bước đi trong thiên địa bao la.
Hai người đột nhiên dừng lại, dường như cảm ứng được cái gì.
Ồ, siêu phàm nhập thánh, nhanh như vậy?
Thiên Tư quay đầu, trên mặt của hắn đầy thần sắc kinh ngạc.
Thân thể Ninh Khả Nguyệt run lên, trên mặt lộ ra một tia sợ hãi cùng mờ mịt, xuyên thấu qua vô số không gian, giống như đối mặt với Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
Ta nhất định sẽ cứu ngươi trở về.
Hai tay Ninh Khả Nguyệt che miệng lại, nước mắt lăn dài trên má, nói:
Ngươi tìm nơi trốn đi, ta không về được.
Chậc chậc, hoan nghênh tới cứu người đấy.
Thiên Tư cười ha hả, nói:
Ngươi có thể tiêu dao một hồi, chờ Quy Khư đại nhân trở về, thời gian của ngươi sẽ chấm dứt.
Chiến thương của hắn sinh ra hào quang sáng ngời, chặt đứt lực lượng nguyệt đồng.
Hình ảnh trước mặt Lý Vân Tiêu tối sầm, thế giới như lâm vào bóng tối, ánh mắt chậm rãi trở lại trong mật thất.
Tới tìm ta sao? Quy Khư, Thiên Tư, ta chờ các ngươi!
Lý Vân Tiêu xanh mặt, tuy hắn đã trở lại siêu phàm nhập thánh, nhưng muốn đối phó hai người này còn xa mới đủ, về phần cảnh giới cao hơn, sợ rằng trong thời gian ngắn rất khó đạt được.
Lực lượng…
Hắn lập tức nghĩ đến nam vực phong ma chi địa, đó là nơi có thể thành thần nhất, nghĩ đến đây, ý niệm trong đầu không thể ức chế sinh ra suy nghĩ điên cuồng.
Phong ấn…
Đầu óc của hắn thanh tỉnh lại, lập tức thoát ra khỏi suy nghĩ đáng sợ kia, thân thể bắt dầu run rẩy.
Năm đó Ma Chủ hàng lâm thế giới, hắn lại muốn hủy diệt thế giới.
Nam vực phong ấn hạ ma Phổ, ít nhất còn có một nửa lực lượng Ma Chủ, nếu hắn mà đi ra, thiên hạ ai có thể đối địch với hắn chứ?
Sợ rằng Hoang dung hợp Không, hoặc là Quy Khư chiếm cứ Ninh Khả Nguyệt cũng không thể là đối thủ của Phổ.
Hắn xua tan suy nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu.
Tu vị rất khó tăng lên trong thời gian ngắn, chỉ có thể bắt tay từ phương diện khác tăng chiến lực lên.
Hắn duỗi hai tay ra, trong tay trái nâng Ngũ Hà Sơn, tay phải cầm khôi lỗi hình người.
Thập nhị đô thiên thần sát đại trận…
Ánh mắt Lý Vân Tiêu co rút lại, nhìn chằm chằm vào khôi lỗi hình người, lẩm bẩm:
Thượng cổ tam đại hung trận, thật sự có thể diễn luyện bằng khôi lỗi sao?
Hắn lấy ngọc giản Mục Trang tặng cho ra, bắt đầu nghiên cứu tâm đắc khôi lỗi thuật.
Bên trong có một ít trụ cột khôi lỗi thuật, còn có lĩnh ngộ của Mục Trang về khôi lỗi thuật, nó như mở cánh cửa hoàn toàn mới trước mặt Lý Vân Tiêu, hắn bắt đầu đắm chìm vào trong tri thức.
Chiến hạm bay đi không lâu, lập tức bay tới một tiểu thành, mọi người cho chiến hạm bay thấp, đi vòng về chủ thành tây vực tiến tới Hóa Thần Hải.