Lý Vân Tiêu:
. . .
Ha ha ha! Vậy mới đúng, giả bộ anh hùng hảo hán trước mặt ngô làm gì?
Phong Yếu Ly cười mắng:
Bao nhiêu người giả làm hảo háng cuối cùng thành người chết.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
Đã chết nhiều người như vậy nếu ta không thể sống tiếp thì bọn họ chết uổng, không phải ta tham sống sợ chết, chỉ không muốn làm bọn họ chết uổng công.
Phong Yếu Ly lạnh lùng cười:
Được rồi, ngươi ngậm miệng lại được rồi, phế vật! Nhưng ta thích loại phế vật tham sống sợ chết như ngươi! Lý Vân Tiêu, suy nghĩ sao rồi? Dùng tàn hồn Họa Đấu đổi mạng sống của hai phế vật.
Lý Vân Tiêu buồn bực hỏi:
Ngươi cảm thấy mạng sống của hai người này đáng giá tàn hồn kia sao?
Phong Yếu Ly lạnh lùng nói:
Hừ! Theo ta thấy tự nhiên là không đáng, căn bản không thể so sánh, vì đó là vũ nhục tàn hồn! Nhưng quan trọng là ngươi cảm thấy có đáng không, nếu ngươi cũng cảm thấy không đáng giá vậy ta sẽ giết hai phế vật này!
Mắt Phong Yếu Ly lóe tia trêu cợt:
Tàn hồn đổi phế nhân, coi như cũng khá xứng.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
Khi các hạ nói chuyện có thể tôn trọng chúng ta chút được không?
Phong Yếu Ly không khách sáo nạt:
Hừ! Ngậm miệng! Muốn tôn trọng thì đưa thực lực ra đây! Thực lực của mình chẳng ra gì hì người ta làm sao tôn trọng ngươi?
Đoan Mộc Hữu Ngọc á khẩu.
Được rồi, ngươi hãy thề độc đi, có tàn hồn rồi đừng làm khó hai người họ nữa.
Lý Vân Tiêu hết cách, tuy không có tình cảm sống chết có nhau với huynh muội Đoan Mộc nhưng dù sao cũng quen biết. Tàn hồn Họa Đấu vô dụng với Lý Vân Tiêu, giờ hắn đành buông bỏ.
Phong Yếu Ly cười như điên, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn:
Ha ha ha! Được, ta thề!
Phong Yếu Ly giơ cao tay lập tâm thề trước mắt bao người.
Mắt phải Lý Vân Tiêu hơi co lại, một tia sáng đỏ bắn ra ngoài, bên trong có thân hình Họa Đấu nằm thẳng trong ánh sáng đỏ.
Phong Yếu Ly mừng như điên, há to mồm hút mạnh, ánh sáng đỏ bị nuốt vào bụng.
Ha ha ha, quá tốt, quá tốt! Ta rốt cuộc được đến!
Tâm nguyện nhiều năm cuối cùng hoàn thành, Phong Yếu Ly cười điên dại, tâm tình rất tốt.
Thái Cực Phong Thiên Đồ trên bầu trời tán đi biến thành mây khói, khí lkạnh tan mất, mặt đất lại ấm áp.
Ca!
Đoan Mộc Thương vội tiến lên trị thương cho Đoan Mộc Hữu Ngọc.
Đoan Mộc Hữu Ngọc lắc đầu ngăn nàng lại:
Chỉ bị thương ngoài da.
Đoan Mộc Hữu Ngọc chắp tay hướng Lý Vân Tiêu:
Đa tạ Vân thiếu gia cứu ta.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
Não ta bị cửa kẹp rồi, thứ quan trọng như vậy đủ đề kiềm chế một vị cường giả như thế, vậy mà vì cứu các ngươi đã hiến ra ngoài.
Đoan Mộc Hữu Ngọc xấu hổ vội nói:
Yên tâm, Vân thiếu gia mới tổ kiến Thiên Vũ Minh tương lai chắc chắn đại triển hùng đồ, ta tự nhận là có chút tài hoa, chắc sẽ giúp đỡ được.
Lý Vân Tiêu vui vẻ hỏi:
A? Ý của Ngọc công tử là muốn tham gia vào Thiên Vũ Minh?
Đoan Mộc Hữu Ngọc gật đầu nói:
Mạng của ta và xá muội do Vân thiếu gia cứu, huống chi Thiên Vũ Minh cũng vì ứng đối ma kiếp, công lớn muôn đời. Không chỉ hai huynh muội ta, ta định khiến toàn Đoan Mộc thế gia đều tham gia vào.
Lý Vân Tiêu mừng hết lớn:
Ha ha ha! Vậy thì quá tuyệt, không uổng ta tốt bụng làm việc tốt, truyền bá năng lượng chính nghĩa!
Có người Đoan Mộc thế gia tương đương thêm đôi mắt nhìn thấu tương lai, tác dụng là tính toán địa nạn.
Phong Yếu Ly tự cuồng cười một lúc rồi bình tĩnh lại:
Hai ngươi đứng lại đó!
Người Phong Yếu Ly phát ra khí thế tỏa định Đoan Mộc Hữu Ngọc, Đoan Mộc Thương tựa như tường đồng vách sắt ức chế hai người.
Đoan Mộc Hữu Ngọc biến sắc mặt tức giận quát:
Muốn sao?
Phong Yếu Ly cười lạnh nói:
Yên tâm đi, tàn hồn đã đổi mạng của các ngươi, ta sẽ không làm khó dễ. Nhưng Cửu Diệu tinh trượng chính là vật ta quyết có được, đưa nó ra là đi được rồi.
Đoan Mộc Hữu Ngọc hỏi:
Nếu ngươi đã không khó xử chúng ta vậy tại sao còn muốn đưa tinh trợng ra?
Lý Vân Tiêu cười hùa vào:
Đúng vậy! Ngươi đã lập tâm thề sẽ không làm khó huynh muội bọn họ, chẳng lẽ muốn đổi ý?
Phong Yếu Ly:
. . .
Phong Yếu Ly ngây người, đúng là vậy, gã chưa lấy được Cửu Diệu tinh trượng nhưng đã thề sẽ không làm khó bọn họ . . .
Phong Yếu Ly trợn to mắt nói:
Cái này . . .
Nếu hiện tại làm khó dễ bắt huynh muội Đoan Mộc là trái với tâm thề, tương lai khi cảm ngộ quy tắc đột phá cảnh giới sẽ bị phản phệ vì trái với lời thề. Nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì chết tại chỗ.
Mặt Phong Yếu Ly toát mồ hôi lạnh, cảm giác mình té hố.
Đoan Mộc Hữu Ngọc vẫy tay lạnh lùng cười:
Quốc chủ đại nhân, gặp lại sau, tốt nhất là mãi mãi không gặp lại.
Nói xong Đoan Mộc Hữu Ngọc kéo tay Đoan Mộc Thương, hai người tới trước mặt Lý Vân Tiêu, để lại Phong Yếu Ly vẻ mặt ngơ ngác không biết làm sao.
Phong Yếu Ly tức giận quát:
Các ngươi . . . Các ngươi gài bẫy khiến ngô rơi vào!
Phong Yếu Ly tức giận muốn phát cuồng, mặt hung dữ.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
Buồn cười, tất cả là do chính quốc chủ đại nhân làm, liên quan gì chúng ta? Đừng làm bộ dạng đáng sợ đó, sẽ hù sợ chúng ta, nhưng hù sợ rồi sao? Ngươi không thể đụng vào huynh muội Đoan Mộc, không giết ta được. Chậc chậc, chẳng lẽ hù người đem lại sung sướng cho các hạ?
Đoan Mộc Hữu Ngọc châm chọc cười nói:
Ha ha ha! Vân thiếu gia xâu quá, nói vậy sẽ chọc hắn tức chết.
Vẻ mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc khinh miệt chỉ vào đầu mình:
Tuy thực lực quan trọng nhưng nếu không có chỉ số thông minh thì chỉ là mãng phu.
Phong Yếu Ly tuyệt đối không phải mãng phu, chẳng qua đột phá có được tàn hồn Họa Đấulàm gã hưng phấn quá độ, không suy nghĩ rõ ràng.
Rất nhanh Phong Yếu Ly tỉnh táo lại, lạnh lùng nói:
Dù hôm nay các ngươi thắng nửa ván nhưng ngô được đến tàn hồn Họa Đấu cũng không có thua. Ngô không thể làm khó hai huynh muội ngươi nhưng không có nghĩa là người khác không thể.
Mắt Phong Yếu Ly bắn ra tia sáng độc ác, lạnh lùng nói:
Có rất nhiều cách được đến Cửu Diệu tinh trượng, chỉ cần bản quân nêu điều kiện thì có rất nhiều người đồng ý thay bản quân lấy tinh trợng.
huynh muội Đoan Mộc im lặng.
Lý Vân Tiêu chợt cười nói:
Quốc chủ đại nhân nói đúng, nhưng trên đời này không có nhiều người có thể cướp Cửu Diệu tinh trượng từ tay huynh muội Đoan Mộc.
Phong Yếu Ly lạnh lùng nói:
Không nhiều không có nghĩa là không có, lần sau gặp lại!
Tâm tình Phong Yếu Ly lúc vui quá lúc buồn quá nên bắt đầu thấy mệt tâm, không muốn ở lại lâu, chỉ mong tìm một nơi luyện hóa tàn hồn trước, hoàn thành thân Họa Đấu thật sự.
Việc cướp Cửu Diệu tinh trượng đành chờ có thời cơ khác.
Phong Yếu Ly nói xong không ở lâu, hóa thành độn quang lao hướng Hóa Thần hải.
Nơi đây cách Hỏa Thụ bất dạ thành gần nhất, Hỏa Thụ bất dạ thành thì có truyền tống trận đi thông các nơi trên đại lục, là chỗ rời đi tốt nhất.
A . . . Hướng này . . .
Lý Vân Tiêu lẩm bẩm:
Chắc sẽ không lại gặp đi . . .
Đoan Mộc Hữu Ngọc không hiểu gì, hỏi:
A? Vân thiếu gia nói vậy là sao?