Lý Vân Tiêu khẽ lắc đầu, thở dài:
Ta triệu tập một ít người định tấn công Hóa Thần hải, tiêu diệt Lỗ Thông Tử, phong ấn Cổ Ma Tỉnh. Thành Ly Quang là nơi chúng ta tụ tập, Phong Yếu Ly đi Hỏa Thụ bất dạ thành chẳng biết có đụng mặt nhau không.
A?!
huynh muội Đoan Mộc giật mình hét thất thanh:
Tấn công Hóa Thần hải? Thiên Vũ Minh sao???
Lý Vân Tiêu nói:
Còn có đảo Huyền Ly và Thánh vực, tình hình cụ thể thì chờ sau đó từ từ nói. Bây giờ điều ta lo là truyền tống trận chỗ này bị hủy, Thiên Vũ Minh, Thánh vực muốn lại đây e rằng hơi rắc rối.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
Chỉ đơn phương hủy trận pháp, bọn họ truyền tống tới đây sẽ xuất hiện xung quanh. Chúng ta có thể làm mấy cái lôi kéo không gian, khi bọn họ truyền tống đến gần càng dễ tìm được phương hướng.
Ừm! Lo việc này trước đi, chờ làm tốt rồi ta sẽ nói cụ thể cho nghe.
Ba người đi hướng khu vực truyền tống, chợt Trác Thanh Phàm hiện hình giữa hư không trước mặt.
Trác Thanh Phàm cười tủm tỉm hỏi:
Ủa? Giải quyết xong rồi?
Lý Vân Tiêu sửng sốt, chắp tay nói:
Thì ra là Thanh Phàm huynh, lúc trước từ biệt ở Đông hải có khỏe không?
Lý Vân Tiêu đã thói quen Trác Thanh Phàm đột nhiên xuất hiện.
Đoan Mộc Hữu Ngọc chắp tay nói:
Đa tạ Thanh Phàm huynh vừa rồi trượng nghĩa giúp đỡ.
Trác Thanh Phàm cười nói:
Ơn lớn không cần cảm ơn, thực tế chút đi. Ta thấy lệnh muội cũng xinh, kêu nàng lấy thân báo đáp cho ta được rồi.
Gò má Đoan Mộc Thương ửng đỏ hét lên:
Trác Thanh Phàm đại nhân!
Ha ha ha!
Đoan Mộc Hữu Ngọc cười to bảo:
Được được, nếu Thanh Phàm huynh có ý thì ta không phản đối. Nếu không gả xá muội đi thì thành giá treo mất.
Mặt Đoan Mộc Thương đỏ chuyển sang tím, rất là xấu hổ:
Đại ca!
Trác Thanh Phàm vốn chỉ trêu ghẹo ai ngờ biến thành bên lúng túng.
Khụ khụ.
Trác Thanh Phàm hắng giọng, vội nói:
Ta còn có chuyện rất quan trọng cần làm, các người lo việc của mình đi, hẹn gặp lại.
Lý Vân Tiêu chợt hét lên:
Khoan đã!
Lý Vân Tiêu tiến lên ngăn đường Trác Thanh Phàm:
Thanh Phàm huynh luôn thần long thấy đầu không thấy đuôi, hôm nay khó gặp, nhất định phải tiệc tùng ôn chuyện một phen.
Dường như Trác Thanh Phàm không muốn:
A, hiện tại quy tắc thập phương tái hiện, rất nhanh mọi người sẽ thành thần, ngày lành về sau còn nhiều. Lần sau tổ chức đi.
Này, đừng đi!
Lý Vân Tiêu kéo Trác Thanh Phàm lại, cười giỡn:
Chúng ta tâm sự đi, ma kiếp giáng xuống nếu mọi người không đối kháng lại được thì không còn ngày lành gì, nên quý trọng.
Trác Thanh Phàm bị Lý Vân Tiêu kéo chặt, cười khổ nói:
Đừng nói giỡn, với năng lực của Vân thiếu gia và Thiên Vũ Minh, ta tin tưởng các ngươi nhất định có thể làm được.
Lý Vân Tiêu cười nói:
Cái gọi là một hảo hán tam cái bang, dù ta nhất định làm được nhưng không thể thiếu Thanh Phàm huynh hỗ trợ.
Đoan Mộc Hữu Ngọc vội nói:
Đúng vậy! Lúc trước ta đã suy tính rồi, phải tìm Thanh Phàm huynh tham gia Thiên Vũ Minh thì đại nghiệp kháng ma mới có thể thành công.
Trác Thanh Phàm trừng Đoan Mộc Hữu Ngọc, mắng:
Sớm biết ngươi nói năng bậy bạ, há mồm liền nghiêng theo chiều gió, có đánh chết ta cũng không bao giờ ra tay cứu ngươi nữa!
Nào nào nào, chúng ta tâm sự với nhau đi.
Lý Vân Tiêu khoác tay lên vai Trác Thanh Phàm kéo gã tới trước, tay phải bắt chặt tay phải của gã đề phòng Trác Thanh Phàm chạy đi.
Trác Thanh Phàm thấy rất khó chịu:
Tán gẫu tùy thời đều được, các ngươi trước tiên làm xong truyền tống trận đi. Nếu đại quân không truyền tống đến được làm lỡ việc lớn của các vị thì tội nghiệt của ta rất nặng.
Lý Vân Tiêu không chịu buông tay, kêu huynh muội Đoan Mộc đi làm:
Không sao, truyền tống trận là việc nhỏ, Ngọc công tử hỗ trợ là được rồi. Lâu rồi ta đã muốn nói chuyện với Thanh Phàm huynh.
Trác Thanh Phàm câm nín, bực mình hỏi:
Có gì hay mà nói?
Lý Vân Tiêu cười bảo:
Ta thấy hứng thú nhất là lai lịch của Thanh Phàm huynh, và đại hư không thuật. Đó đúng là quỷ thần khó lường, biến hóa vô cùng.
Trác Thanh Phàm nói:
Cái này thuộc về riêng tư cá nhân.
Lý Vân Tiêu nheo mắt cười nói:
Ha ha ha! Được rồi, vậy ta không hỏi. Thanh Phàm huynh có định tham gia vào Thiên Vũ Minh không?
Trác Thanh Phàm giật mình kêu lên:
Hả? Tất nhiên là không!
Trác Thanh Phàm từ chối ngay:
Con người ta đã quen tiêu dao, không thể nào tham gia vào bất cứ tông môn hay tổ chức gì được.
Trước kia là không thể nào nhưng tình thế hiện tại đã khác.
Lý Vân Tiêu xúi giục:
Bảy đại tông môn thì đã có bốn tham gia, Ngọc công tử cũng vừa vào, còn thiếu mỗi Thanh Phàm huynh.
Trác Thanh Phàm lắc đầu nói:
Vân thiếu gia đừng nhằm vào ta, ta sẽ không tham gia Thiên Vũ Minh.
Lý Vân Tiêu trách móc:
Rất là không trượng nghĩa, nếu Thanh Phàm huynh không tham gia thì ta sẽ hỏi chuyện riêng của Thanh Phàm huynh. Xin hỏi lai lịch của Thanh Phàm huynh thế nào? Đại hư không thuật có lai lịch ra sao?
Trác Thanh Phàm xua tay:
Tham gia Thiên Vũ Minh có ích lợi gì? Nghĩa vụ gì?
Ha ha ha!
Lý Vân Tiêu cười to bảo:
Ích lợi thì rất nhiều, nghĩa vụ là chỉ cần nghe theo lệnh thống nhất kháng ma liền được.
Trác Thanh Phàm nói:
Chuyện kháng ma người người đều có trách nhiệm, Vân thiếu gia không nói thì ta cũng cố hết sức, nghe theo lệnh thì thứ lỗi, rất khó nghe theo được.
Lý Vân Tiêu trầm ngâm nói:
Nếu Thanh Phàm huynh cảm thấy khó xử thì có thể làm trưởng lão danh dự của Thiên Vũ Minh, vậy thì Thiên Vũ Minh sẽ không trói buộc Thanh Phàm huynh nhiều.
Trác Thanh Phàm trầm mặc giây lát, gật đầu nói:
Được rồi, ta theo Vân thiếu gia.
Lý Vân Tiêu mở cờ trong bụng, trong một ngày thu nạp hai phong hào Vũ Đế nhập minh, hơn nữa đều có thần thông, tác dụng khá lớn.
Lý Vân Tiêu nói:
Nếu Thanh Phàm huynh đã tham gia vào Thiên Vũ Minh thì sau này là người một nhà. Hiện tại người đảo Huyền Ly, Thánh vực, Thiên Vũ Minh đang trên đường đến,Thanh Phàm huynh cũng ở lại cùng chúng ta vào Hóa Thần hải đi?
Lòng Trác Thanh Phàm thầm bực mình, gã thói quen cuộc sống quán nhàn vân dã hạc, nhàn tản thoải mái giờ bị người trói buộc, cứ thấy bứt rứt. Tuy Lý Vân Tiêu nói cho Trác Thanh Phàm tự do lớn nhất nhưng gã vẫn cảm giác vô hình trung bị ràng buộc.
Nếu là trước kia Trác Thanh Phàm tuyệt đối không làm chuyện như tấn công Hóa Thần hải, nhưng hiện tại mới vào minh, minh chủ ra lệnh thì không dám không tôn trọng, đành buồn bực ừ.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
Ta đã thả ra một thanh hoa ngũ sắc kỳ trong hư không cố định không gian trăm trượng trong đường hầm, từ điểm nối yếu ớt mở ra ba con đường, chắc không thành vấn đề.
Rất nhanh có đủ loại người từ đường hầm truyền tống ra, toàn là vũ giả, thương nhân bình thường.
Bọn họ vừa đi ra liền hùng hổ biểu lộ bất mãn:
Truyền tống trận này bị gì vậy? Bị vấn đề lệch cự ly là sao? Thành Ly Quang có tiền như vậy, bình thường không bảo vệ sao?
Khi những người này đứng vững thân thể, nhìn phế thành trước mắt thì ngẩn ngơ, trợn tròn mắt.