Vẫn Có Nhạn Bay Về

Chương 5: Chương 5




Chương 4

Kha Dĩ Huân tựa người vào ghế xoay, lặng lẽ quan sát biểu cảm trên gương mặt mất tự nhiên của Diệp Thế Ấm, ngón tay anh khẽ chạm vào tay vịn ghế.

Tiếng vang rất nhỏ nhưng lại ảnh hưởng đến cảm xúc của Diệp Thế Ấm, anh càng không hé răng, Diệp Thế Ấm càng bất an, chân ông run lên.

“À. . . . . .” Thấy Kha Dĩ Huân nghe xong điều kiện cũng không hề mở miệng, Diệp Thế Ấm quyết định chủ động nói ra: “Nếu cậu không đồng ý, chúng ta sẽ không bàn tới nữa! Muốn mua mấy mảnh đất của chúng tôi, chúng tôi phải có quyền lựa chọn đối phương.” Mặc dù lời nói thẳng thừng nhưng ngữ điệu run rẩy.

Kha Dĩ Huân nhíu mày cười khẽ: “Ông Diệp, điều kiện của ông thật khiến tôi kinh ngạc! Tôi vẫn luôn cho rằng ông là người sáng suốt, không nghĩ tới ông cũng dùng phương thức này, lấy hôn nhân của con gái làm giao dịch. Hôn nhân không tình yêu sẽ khiến người ta hối hận .”

Vài câu nịnh hót của Kha Dĩ Huân lại khiến cho Diệp Thế Ấm vô cùng hài lòng, biểu cảm sung sướng muốn nói: Đúng vậy! Ngay lúc ông buột miệng, lý trí bỗng từ đâu ùa về: “Cơ hội tốt như vậy không phải ai cũng biết nắm lấy, dù sao thì con gái tôi. . . . . . À không, cha mẹ nào cũng đều hi vọng con gái mình có thể gả vào một gia đình tốt, như vậy tương lai mới sáng lạn.”

Kha Dĩ Huân cười lạnh, bọn họ bàn tính cái gì trong lòng anh sớm biết rõ, đè thấp một phần ba giá để bán lại 5 cửa tiệm, sự cám dỗ này cũng không phải nhỏ. “Tôi cần có thời gian suy nghĩ và hỏi ý kiến gia đình. Chuyện này, tôi sẽ trả lời ông sau.”

“Được, được.” Đàm phán kết thúc, Diệp Thế Ấm vội vàng đứng lên, không đợi Kha Dĩ Huân đứng dậy đưa tiễn, trái lại ông tự tin bước nhanh ra ngoài.

Kha Dĩ Huân chậm rãi đi theo phía sau, như là muốn tiễn khách nhưng vẫn cùng ông đi tới đại sảnh. Đại sảnh có không ít khách, quản lý và Diệp Nhiễm đang ngồi ở bàn ăn của cửa hàng.

“Ông Diệp, đàm phán thành công rồi ạ?” Tuy rằng là câu nghi vấn nhưng ngữ khí thật sự khẳng định.

“À, đúng, đúng.” Diệp Thế Ấm liên tục gật đầu, kỳ này Chính Hoa thật sự thoát nạn rồi.

Tuy rằng sốt ruột nhưng đồ ăn ở Mỹ Giai thật sự rất ngon. Diệp Nhiễm cẩn thận bình phẩm, so với các cửa tiệm bên đường ngon hơn gấp mấy lần.

Ghế dựa kẽo kẹt vang lên, một người đàn ông không chút khách khí ngồi xuống. Diệp Nhiễm lạnh lùng liếc qua, lại phát hiện là anh chàng đẹp trai Kha Dĩ Huân, biểu cảm ngưng trệ vài giây cho đến khi đầu óc cô hoạt động trở lại, cuối cùng cô vẫn quyết định dùng nụ cười ngọt ngào của mình để đối phó với anh ta. . . . . . . Trước hết cô không nên đề cập đến chuyện kia, cô vẫn còn nhiều thời gian, phát triển ưu thế để lãng tránh khuyết điểm, kế hoạch cuối cùng mới là trọng điểm!

Bồi bàn xung quanh và quản lý tự động lui về phía sau 2 bước, chuẩn bị đón chào vị khách mới bước vào. Trong lòng Diệp Nhiễm thán phục, tương lai cô cũng muốn có những nhân viên xuất sắc như thế.

Kha Dĩ Huân nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Diệp Nhiễm thay đổi thất thường, lần đầu tiên nhìn rõ vẻ mặt của cô. Chỉ mới 20 tuổi sao? Mái tóc dài đen tuyền, gương mặt trái xoan mang theo nét đẹp ngây thơ, má hồng tự nhiên. Đôi mắt to tròn trong trẻo, con ngươi thỉnh thoảng liếc ngang liếc dọc ẩn hiện nét mặt mưu ma chước quỷ, chiếc mũi nhỏ nhắn giống như một con búp bê xinh đẹp.

Tâm tư của Kha Dĩ Huân có chút rung động, cô. . . . . . khiến cho anh không thể không nhớ tới một người, một người mà anh không thể nào có được. Quá giống, từ ánh mắt cho đến nụ cười, giống vô cùng. Ngay cả vẻ thông minh đáng yêu cũng vậy!

Kha Dĩ Huân lạnh lùng liếc mắt, anh cố kìm nén nỗi lòng, phát hiện mình không thể nói chuyện cùng cô, anh không nên chán ghét cô nhưng theo bản năng chán ghét nụ cười của cô, rất đáng yêu. Hừ một tiếng, anh nói: “Chủ ý kia là của em đưa ra.”

Diệp Nhiễm trừng mắt nhìn anh, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của người đàn ông đối diện, quyết định nói thật, trực giác nói cho cô biết người này không phải người tốt. “Vâng.” Cô gật đầu cười, hào phóng thừa nhận.

“Vì sao? Bán đất em cũng sẽ có một cuộc sống xa xỉ, không tất yếu phải dính vào lợi ích hôn nhân.” Anh híp híp mắt.

“À. . . . . .” Diệp Nhiễm kinh ngạc thử hỏi: “Nếu tôi nói là bởi vì anh đẹp trai, tôi đối với anh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, cũng không được sao?”

Kha Dĩ Huân kích động nhếch môi: “Phải không? Kỳ thực em có mục đích rõ ràng, muốn tay không bắt sói trắng, lấy lợi nhuận từ việc bán đất đồng thời muốn trở thành con dâu nhà họ Kha, mưu tính trước sau lấy lại cửa tiệm, hoặc giả là nhờ vào thế lực của nhà họ Kha, sinh lợi.”

Diệp Nhiễm nhụt chí, chỉ biết tâm tư người này khó dò. “Thế nào là tay không bắt sói trắng cơ!” Cô than thở: “Cưới tôi anh cũng không phiền, tôi tuổi trẻ lại xinh đẹp, biết làm hoành thánh lại biết nấu ăn, thích làm việc nhà, thậm chí ba tôi còn bảo trời sinh tôi vốn dĩ đã là bà nội trợ. Cưới tôi anh cũng không cần phải thuê thêm người làm.” Liếc mắt nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của anh ta không hề thay đổi, Diệp Nhiễm nghĩ nghĩ chẳng lẽ điều này còn chưa đủ hấp dẫn? Được, từ bảo mẫu cho đến đầu bếp cô cũng có thể làm: “Phải rồi, tôi còn có thể sinh em bé.” Đây không phải là quyền lợi độc nhất vô nhị hay sao?

“Phụt!” Quản lý đứng ở cách đó không xa, lồng ngực anh ta chấn động, không thể kìm nén mà nở nụ cười, tuy nhiên sau đó anh ta vội vàng chấn chỉnh lại biểu cảm.

Kha Dĩ Huân mím môi, không trả lời.

“Kỳ thực, 5 cửa tiệm kia rất đáng giá, anh kiếm lời bao nhiêu trong lòng anh biết rõ! Ai nấy cũng đều có thể nhìn thấy giá trị của nó. Mặc dù cửa tiệm của chúng tôi có xuống cấp, cho người khác thuê một năm cũng có thể sinh lời. Tôi. . . . . . Tôi chỉ là muốn bảo quản cửa tiệm của ông nội. Tôi không có bất cứ yêu cầu gì khác, chỉ cần anh đem mấy cửa tiệm đó khuếch trương. Nếu tập đoàn Mỹ Giai có thể giúp đỡ, tôi cam đoan những cửa tiệm đó sẽ giúp anh hái ra tiền, rất nhiều tiền.”

Kha Dĩ Huân cười lạnh, nhịn không được ngắt ngang lời Diệp Nhiễm: “Mấy bát hoành thánh thì có thể kiếm lời bao nhiêu? Có thể kiếm tiền, các người cũng không đến nông nỗi này.”

“Có thể, có thể chứ.” Diệp Nhiễm vội vàng thành khẩn, biểu cảm từ giả vờ khôn khéo hoàn toàn biến thành bộc trực cầu xin, ngược lại rất có sức thuyết phục. “Nhân bánh trong hoành thánh là bí quyết gia truyền nhưng tiếc là chúng tôi không có mối làm ăn, cũng chính vì vậy mà kinh doanh ngày càng trì trệ. Cửa tiệm của chúng tôi cũng quá cũ rồi, rất nhiều người trẻ tuổi không chịu tới. Chỉ cần anh chịu giúp, ngoài việc gả cho anh tôi sẽ đem bí quyết gia truyền đưa ra, cửa hàng của anh cũng chuyên về ẩm thực, hẳn là biết hoành thánh Chính Hoa nổi tiếng cỡ nào.”

Kha Dĩ Huân trầm mặc nhìn Diệp Nhiễm, anh vẫn không lên tiếng, hiển nhiên là đang lo lắng lời cô nói.

“Anh nhất định là chưa ăn qua hoành thánh Chính Hoa!” Diệp Nhiễm sốt ruột đứng lên, một tay giữ chặt tay anh ta, “Đi theo tôi, ăn thử một bát, chắc chắn anh sẽ thích ngay.” Giọng nói của cô kích động, nước mắt cũng muốn chảy ra.

Kha Dĩ Huân bỏ tay cô ra, do dự một chút rồi đứng lên, tính toán đi cùng cô. Diệp Nhiễm nhào tới nắm chặt cánh tay anh, giống như sợ anh đổi ý, dùng sức kéo anh đi trước. Kha Dĩ Huân rũ mắt xuống, biểu cảm của cô ấy thật đáng yêu, đôi mắt trong veo. . . . . . Điều này khiến anh không đành lòng bỏ rơi.

Kha Dĩ Huân ngồi trong tiệm hoành thánh cũ nát, hình ảnh này rất không hợp với anh, tất cả bồi bàn trong tiệm Chính Hoa ngơ ngác nhìn ông chủ của tập đoàn Mỹ Giai. Diệp Nhiễm cũng không dám chậm trễ, cô chạy vào bếp, buộc tóc, rửa tay. Cô bắt đầu vò bột bánh, ở bên ngoài Kha Dĩ Huân nhịn không được nhíu mày, không hổ danh là người nối dõi của Chính Hoa, chỉ với hai bàn tay cũng khiến cho người ta trầm trồ bội.

Diệp Nhiễm cẩn thận mang bát hoành thánh đặt trước mặt Kha Dĩ Huân, nhìn thần thái khi ăn của anh cũng đủ khiến cô xao động rồi, cô mở to mắt, tròng mắt bên trong ngoài chờ mong còn có chút khẩn cầu.

Chậm rãi thổi, Kha Dĩ Huân tinh tế thưởng thức bát hoành thánh nổi tiếng đã lâu.

“Thế nào? Anh thấy thế nào?” Đôi mắt Diệp Nhiễm gần như sắp khóc: “Ngon không, ngon hơn những gì anh đã tưởng tượng đúng không!”

Kha Dĩ Huân không thèm để ý tới cô, thận trọng ăn cả bát hoành thánh.

Diệp Thế Ấm đứng ở một bên cũng khẩn trương, Kha Dĩ Huân liếc mắt nhìn ông ta, lại không nhìn Diệp Nhiễm: “Rất ngon.”

Biểu cảm trên gương mặt mọi người đều thả lỏng, tảng đá trong lòng Diệp Nhiễm không còn nữa, cô kìm nén rơi lệ, chút nữa thì cười to thành tiếng.

“Được rồi, tôi sẽ xem xét lời đề nghị của cô.”

“Hơ?” Diệp Nhiễm mém chút nữa nhảy cẩng lên, “Anh còn lo lắng? Rõ ràng anh đã có từng ấy lợi ích, anh còn lo lắng cái gì?”

Kha Dĩ Huân đứng lên, không trả lời cũng không quay đầu lại, hiên ngang rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.