Chương 5
Kha Dĩ Huân mới vừa đi tới thềm đá đã nghe tiếng dì Ba kêu lên. Người cũng bước nhanh ra: “Dĩ Huân về rồi?”
Anh gật gật đầu, mẹ con dì Ba sống nhờ nhà họ Kha hai mươi mấy năm, đã sớm luyện thành những kẻ nịnh nọt, có đôi khi nhiệt tình đến độ anh không chịu nổi, hơn nữa luôn chuyện bé xé to, nhao nhao ầm ĩ. Đây cũng là lý do khiến anh không thích về nhà.
Chào hỏi xong, bà lập tức vội vàng đi kêu mẹ anh.
“Anh!” Giọng nói ngọt ngào cùng với bóng người nhẹ nhàng đi tới. Kha Dĩ Huân ậm ừ một tiếng, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, con gái Hồ Doanh của dì Ba lấy lòng người khác còn giỏi hơn cả mẹ, chỉ là quá mức tận lực, õng ẹo đến mức khó chịu.
Hồ Doanh thân mật kéo tay anh, anh lười đến độ không thèm đẩy cô ra, cứ như vậy bị cô ta lôi kéo.
Kha Thiệu Vĩ đeo kính ngồi ở đại sảnh xem báo, thấy con trai trở về thì lạnh lùng liếc mắt, cố ý lãnh đạm: “Còn biết đường trở về? Số lần con và Dĩ Hiệt lăn lộn ở Paris còn nhiều hơn ở nhà ấy chứ.”
Kha Dĩ Huân cười cười, anh đi đến ghế sofa ngồi xuống, tự nhiên vùng thoát khỏi tay của Hồ Doanh: “Ba, con bận nhiều việc chẳng lẽ ba còn không biết?”
“Thôi đi, đừng nghĩ là chuyện gì ba cũng không biết, con luôn đối xử tốt với cô gái kia, cuối cùng thì sao? Uổng công xúc tép nuôi cò, đến khi cò lớn cò dò lên cây!” Kha Thiệu Vĩ hung hăng nói.
“Không đâu ạ, con và mẹ sẽ không như vậy, luôn luôn ở cùng dượng.” Hồ Doanh tận dụng cơ hội nói chen vào.
“Ừm.” Kha Thiệu Vĩ tùy ý lên tiếng, kỳ thực ông cũng không thích tính cách nịnh hót của Hồ Doanh, chủ yếu là ông nể mặt vợ, đã qua nhiều năm như vậy, cũng thành thói quen rồi.
Kha Dĩ Huân nhíu mày, những chuyện quá khứ anh không muốn nhắc lại, cũng không nguyện ý nghe người khác nói: “Ba, con trở về là có chuyện quan trọng.”
Nói tới đây, bà Kha đã bị em gái mình dắt xuống lầu, không đợi bà lải nhải, Kha Dĩ Huân lập tức đánh đòn phủ đầu đứng lên: “Ba, mẹ, chúng ta vào thư phòng nói chuyện ạ.”
Hồ Doanh và mẹ nhìn nhau, đồng thời lộ vẻ thất vọng.
Đóng cửa thư phòng, Kha Dĩ Huân ngồi đối diện với ba mẹ: “Ba mẹ có từng nghe qua cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa?”
“Ừ.” Bà Kha liên tục gật đầu, “Thời còn trẻ mẹ và ba thường tới đó ăn.” Bà ngọt ngào nhớ lại, biểu cảm phá lệ khoái trá: “Hình như mấy năm gần đây cửa tiệm suy sụp rồi.” Bà nhìn mắt chồng, nhíu mày lại hỏi.
“Kinh doanh không tốt, cửa hàng cũ kỹ, có lần tôi đi thị sát thấy được điều ngoài ý muốn, cửa tiệm này hình như chưa từng tu sửa lại.” Kha Thiệu Vĩ bĩu môi.
“Ba mẹ biết là tốt rồi ạ.” Kha Dĩ Huân cười cười: “Hiện tại họ không kinh doanh nổi nữa, muốn bán cửa tiệm, con đã thương lượng cùng với bọn họ, bọn họ đồng ý bán cho chúng ta mức giá thấp nhất. Nhưng mà điều kiện là, phải để con gái nhà bọn họ gả tới nhà họ Kha.”
Kha Thiệu Vĩ và vợ nhìn nhau, nhíu mày không nói chuyện.
“Chắc ba mẹ cũng biết, 5 cửa tiệm này nằm ngay vị trí màu mỡ, tiềm lực cao, có giá trị, diện tích cộng lại rất lớn, chúng ta chỉ cần mua đất vẫn có thể kiếm lời. Hơn nữa, con đã ăn thử hoành thánh của họ, rất đáng đầu tư, lại nói, nhà bọn họ còn hứa hẹn đem bí quyết gia truyền làm của hồi môn.”
Kha Thiệu Vĩ ngán ngẩm lắc đầu: “Điều kiện này rất tốt nhưng ba không muốn làm thông gia với cửa tiệm hoành thánh, lại còn là thông gia với tổ nghiệp thất bại, có gì là tốt!”
Bà Kha cũng cau mày không đồng ý nhưng vẫn tò mò hỏi: “Cô gái kia thế nào? Mẹ còn nhớ trước kia từng gặp qua ông bà chủ ở đó, hình như là đôi vợ chồng già, tính tình bọn họ rất tốt.”
“Nhà họ có một cô con gái vừa tròn 20 tuổi, vẻ ngoài. . . . . .” Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên trong đầu Kha Dĩ Huân, khuôn mặt này khiến anh nhớ đến một người khác, anh đột nhiên phiền chán đứng lên: “Còn nữa, cô ấy thích làm việc nhà, được danh xưng trời sinh nội trợ, cùng Dĩ Hiệt rất xứng đôi. Thích làm bánh ngọt, thích gói hoành thánh, Trung Tây kết hợp, một đôi trời sinh.” Anh không kiên nhẫn nói.
“Mới 20 tuổi?” Bà Kha có chút kinh ngạc: “Đúng là rất hợp với Dĩ Hiệt. Dĩ Huân, người mẹ sốt ruột không phải là Dĩ Hiệt, mà là con! Con vì sao còn chưa chịu kết hôn? Những người khác đã yên bề gia thất, sớm có cháu bồng. . . . . .”
“Con nghĩ chuyện này ba mẹ nên suy tính lại, việc còn lại cứ để con lo.” Kha Dĩ Huân lạnh mặt ngắt lời, mẹ anh lại lải nhải không đầu không đuôi.
“Cũng tốt.” Bà Kha ủng hộ, bà rất tò mò về cô gái kia.
“Đưa con bé về nhà?” Kha Thiệu Vĩ không nhiệt tình lắm: “Dù sao thì ba mẹ cũng không thể đi gặp con bé.”
Kha Dĩ Huân trầm ngâm một chút: “Vâng, trước hết nên gặp mặt một lần. Ba tuần nữa Dĩ Hiệt trở về, vừa vặn để cho bọn họ gặp nhau.”
Kha Thiệu Vĩ gật gật đầu, tuy rằng điều kiện này rất béo bỡ, nhưng nếu ông không hài lòng, hoặc Dĩ Hiệt không thích, chuyện này xem như không thành.