- Công tử, hoan nghênh lần sau lại tới!
Chưởng quầy khách điếm hai bên mặt sưng phù đứng ở ngoài cửa, miễn cưỡng vẫy tay tiễn biệt Mục Lượng, hai ngày kiếm được bốn trăm lượng vàng, đổi lại ai cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối khi Mục Lượng rời đi.
Hắn còn muốn cố gắng giữ chân công tử gia ra tay hào phóng này, nhưng đáng tiếc theo dõi Mục Lượng hai ngày không có chút thu hoạch nào, ngay cả tát cũng rất sảng khoái mà đi cũng rất kiên quyết.
Hai ngày tĩnh dưỡng, Tà Thiên một thân đầy thương thế tốt lên được bảy tám phần, bắt đầu tu luyện quyển sách thứ tám - Hóa Long Dịch Cân Kinh.
Nếu nói Thập Bát Đoạn Cẩm khiến thân thể vô số Dịch Cân phân thành mười tám đường, Hóa Long Dịch Cân Kinh kia lại bện mười tám đường này thành một sợi dây thừng.
Mọi người đều biết, mức độ thống nhất của Dịch Cân càng cao, tính cân đối của thân thể võ giả lại càng tốt, sau khi Dịch Cân đại thành, mặc dù võ giả bình thường còn chưa đạt đến trình độ khống chế tứ chi thân thể, nhưng cũng có thể làm ra động tác mà con người không thể tưởng tượng nổi.
Mà độ khó của loại động tác này phụ thuộc vào sự thống nhất Dịch Cân, khi võ giả Dịch Cân rất dễ dàng xuất hiện sợi Dịch Cân này tu luyện đến độ dài tùy ý, trong khi các sợi Dịch Cân liền kề lại tu luyện thành kích thước tùy ý.
Nói chung loại kết hợp này sẽ không sản sinh bao nhiêu ảnh hưởng, lại khai thác cực hạn khống chế thân thể của võ giả, một khi Dịch Cân định hình căn bản không có cách thay đổi, vì vậy Dịch Cân đã khó, thống nhất Dịch Cân còn khó hơn.
Có điều Tà Thiên không lo lắng về phương diện này, hắn đã từng tu luyện Thập Bát Đoạn Cẩm, Dịch Cân trong cơ thể cơ bản thống nhất, bây giờ hắn muốn làm chính liên kết mười tám sợi dây này thành một sợi dây thừng.
Điều này trông có vẻ đơn giản nhưng kỳ thực rất khó, đây không phải mười tám sợi dây thông thường, mà tổng thể tất cả Dịch Cân trong cơ thể con người, sự kéo dài co rút của mỗi Dịch Cân đều có cực hạn của bản thân, nếu muốn thống nhất thì phải khiến tất cả các Dịch Cân thống nhất đến cực hạn, loại đau đớn này trong hàng chục triệu người đoán chừng chỉ có một người có thể chịu đựng được.
Một canh giờ sau, Tà Thiên chịu đựng được, nhưng toàn thân hắn co rút lại, bởi vì trên mặt đất xung quanh hắn hai thước toàn là mồ hôi.
Bịch một tiếng, Tà Thiên không thể đứng vững ngã xuống đất, sau đó toàn thân hắn cũng bắt đầu run rẩy như giật điện, vô số Dịch Cân trong cơ thể giống như sâu bọ mặc ý thay đổi khiến hắn đau nhức kịch liệt, hắn hận không thể cắn lưỡi tự sát.
Sau thời gian một nén nhang, cơn đau dữ dội thuyên giảm, Tà Thiên hoàn toàn buông lỏng cơ thể, giống như bùn lầy nằm trên mặt đất, cho tới giờ khắc này, hắn mới bắt đầu hít từng hơi thật sâu, tuy nói đau khổ, nhưng trong mắt của hắn lại tràn đầy khiếp sợ và hưng phấn.
- Nếu như trước đó gặp phải Lý Nguyên Dương, ta tu luyện Hóa Long Dịch Cân Kinh, tuyệt đối sẽ không bị thương nhiều như vậy!
Chỉ cần tu luyện rồi mới biết được sự thần kỳ của Hóa Long Dịch Cân Kinh, tuy nhiên lúc này Hóa Long Dịch Cân Kinh của Tà Thiên chưa đại thành, sức mạnh gia tăng gần như không thể nhìn thấy, nhưng lúc này hắn mơ hồ cảm nhận được một thứ chưa từng có.
Nửa canh giờ sau, Tà Thiên từ dưới đất bò dậy tiếp tục tu luyện, luyện bất động nằm xuống nghỉ ngơi, cứ như vậy tu luyện suốt hai ngày, Dịch Cân toàn thân Tà Thiên cuối cùng cũng thống nhất, Hóa Long Dịch Cân Kinh, đại thành!
- Thứ này, chính là thân thể của ta......
Tà Thiên người đầy mồ hôi, tỏ vẻ rất hài lòng, hắn nhắm mắt lại, cảm nhận được Hóa Long Dịch Cân Kinh mang đến cho mình lợi ích cực lớn.
Man Lực cảnh tầng tám, lực đạo toàn thân một ngàn sáu trăm cân!
Dịch cân toàn thân thống nhất!
Nhưng khiến hắn hưng phấn nhất không phải là hai điều này, mà là hắn hiện tại, cuối cùng cũng cảm nhận được mỗi một tấc trên cơ thể mình, giống như mỗi một bộ phận trên thân thể đang sống lại, bao gồm cả linh tính, cũng đang cùng hắn giao lưu.
Tà Thiên vô cùng hưng phấn, đối với trạng thái này của hắn trong võ lâm có một cái tên chuyên biệt dùng để gọi việc này, đó là - Tiểu Tiên Thiên.
Cái gọi là Tiểu Tiên Thiên chính là Dịch cân toàn thân trơn tru thống nhất, hoàn toàn khống chế thân thể của mình, ngoài Tiểu Tiên Thiên thì còn có Đại Tiên Thiên cũng chính là Tiên Thiên chân chính, nhưng thành thật mà nói, Tiểu Tiên Thiên khó thành hơn Đại Tiên Thiên.
Trong võ lâm, tu hành cảnh giới bình thường chia làm Man Lực cảnh, Nội Khí cảnh và Tiên Thiên cảnh, có thể nói, võ giả có thể thành võ giả Tiên Thiên cảnh, cũng không phải đều là Tiểu Tiên Thiên, nhưng hễ là các võ giả đạt được Tiểu Tiên Thiên, nhất định sẽ đột phá tới Tiên Thiên cảnh.
Tà Thiên rất tự tin cho rằng nếu như hiện tại bản thân gặp phải Lý Nguyên Dương cho dù đánh không lại đối phương cũng tuyệt đối sẽ không bởi vì liên tiếp bị thương mà bị bắt, đây là sự tự tin của hắn đối với thân thể mình.
Mặc dù vẫn còn một tầng nữa có thể đạt đến Man Lực Cảnh đỉnh phong, nhưng hắn cảm giác được lợi ích to lớn sau khi tu luyện tám bộ công pháp này, vì vậy sau khi nghỉ ngơi một lát, hắn lại bắt đầu tu luyện từ Hỗn Thế Ngưu Ma kình.
Tám bộ công pháp lần lượt được vận dụng từ trong tay hắn, lúc cứng lúc nhu, lúc nhanh lúc chậm, khí lực bằng mắt trần có thể thấy phát ra từ mỗi bộ phận trên cơ thể, đây là hiện tượng xuất hiện trên người cao thủ Man Lực Cảnh cấp chín.
Khi hắn còn đang say mê tập luyện thì sắc trời đã tối, mở cửa phòng, trên mặt đất còn bày ba bữa cơm canh còn nóng.
Tà Thiên mỉm cười, Mục Lương chỉ ở vài ngày, chỉ cho một tấm kim phiếu, nhưng bất luận chưởng quỹ hay là tiểu nhị, đều mong đợi sự tán thưởng khi hắn rời đi.
Nói thật, Tà Thiên rất cảm kích Mục Lượng, bởi vì hắn không biết từ đâu mọc ra một Hứa thiếu gia, vậy mà xúi giục Hà Tây Đạo nhất định phải giết chết mình, mặc dù bị Mục Lượng theo dõi hai ngày nhưng Tà Thiên không hề tức giận, ngược lại hắn có ấn tượng tốt với Mục Lượng người đã giải thích nghi hoặc của mình.
Loại công tử tự cho mình là đúng, ngu ngốc nhiều tiền này, thêm mấy tên nữa Tà Thiên cũng không ngại.
Sau khi giải quyết tất cả ba bữa cơm, Tà Thiên thu dọn đồ đạc, thừa dịp ban đêm đi ra cửa đông của Tuyên Tửu Thành, đi về phía bên ngoài Biện Lương Thành cách ngàn dặm, chỉ là hắn không biết, khi hắn đang ở bên ngoài cách Biện Lương ngàn dặm, tên đã bị hầu hết mọi người biết.
Biện Lương là thủ đô của Tống Quốc, cũng là trong ba mươi sáu thành của Tống Quốc, thành trì phồn hoa nhất, có một không hai.
Trần Cần mấy ngày đuổi tới Biện Lương Thành cũng không tìm được bất kỳ tin tức gì của Tà Thiên, có điều hắn cũng không lo lắng, Tà Thiên sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Vì vậy sau khi trút bỏ tâm sự, Trần Cần dẫn mọi người bắt đầu hưởng thụ Biện Lương thành, đối với một đám nam nhân mà nói, hưởng thụ lớn nhất không việc gì qua được nữ nhân, vì vậy thanh lâu lớn nhất Biện Lương thành - Lạc Vũ Lâu trở thành địa điểm yêu thích nhất của bọn họ.
Có điều cũng chỉ là vui chơi, cho dù Trần Cường thân là nhất đẳng nô bộc cũng biết, chơi như thế nào cũng không thể thoải mái bằng trút ra Nguyên Dương, không phải người nào cũng có thể giống như yêu nghiệt Tà Thiên kia, Nguyên Dương mất sạch còn trâu bò như thế.
Trong khi mọi người ở đây hưởng thụ sự dịu dàng của nữ nhi, Trần Cần ngồi trên lầu ba vô tình nhìn thấy mấy người tiến vào Lạc Vũ Lâu, người dẫn đầu hắn biết, chính là tam trưởng lão Tạ gia Tạ Xương Dũng.
- Âm hồn bất tán!
Trần Cần hừ lạnh một tiếng, sau đó quay sang Trần Cường bên cạnh nói:
- Tạ Xương Dũng cũng đã đuổi tới Biện Lương rồi, xem ra Tà Thiên đã đến Biện Lương chỉ là không biết hắn đang ở chỗ nào.
Trần Cường lắc đầu:
- Tạ… Tà Thiên thay đổi rất nhiều, nếu là hắn trước kia, ta còn biết chút ít, bây giờ ta căn bản không biết suy nghĩ của hắn.
- Bất kỳ ai gặp chuyện đó đều sẽ thay đổi.
Trần Cần thở dài.
- Chỉ là Tà Thiên đã thay đổi theo hướng mà mọi người không thể ngờ tới, khiến người ta run sợ......
- Chư vị, tại hạ là tam trưởng lão của Tạ gia Dương Sóc Thành, Tạ Xương Dũng.