Vạn Cổ Tà Đế

Chương 56: Chương 56: Biện Lương nổi gió - Đột phá (2)




Tạ Xương Dũng đứng trên tầng hai lầu các, chắp tay nhìn quanh, cất cao giọng nói:

- Làm phiền nhã hứng của các vị quả thực không nên, nhưng ta biết Lạc Vũ Lâu chính là nơi tụ tập các cao nhân Tống Quốc, bởi vậy có một chuyện muốn nói với mọi người một tiếng.

- Dương Sóc Thành? Tạ gia?

- Chưa từng nghe qua.

- Mẹ kiếp, tiểu gia vừa cứng đã bị hắn dọa lập tức mềm nhũn rồi!

- Thôi đi, chỉ là Nội Khí cảnh tầng một mà thôi, người đi xuống đánh gãy chân chó của hắn rồi ném ra bên ngoài đi.

.......

Đối mặt với đủ loại lời đe dọa mỉa mai, Tạ Xương Dũng thờ ơ, thay vào đó cao giọng hơn một chút:

- Hiện Tạ gia ta có một tên đào nô, trộm công pháp Tạ gia ta, làm tổn thương tộc người Tạ gia, hơn nữa kẻ này vậy mà ở hành lang Hà Tây Sát Tu gây ra sát nghiệp vô biên, ngay cả thương đoàn của Ân gia cũng bị liên lụy, mười không còn một!

Lời này vừa nói ra, toàn bộ Lạc Vũ Lâu đều yên tĩnh, sau một lát, phòng khách tầng cao nhất mấy người đi ra, trong đó một lão đầu mở miệng đầu tiên hỏi:

- Sát Tu? Ha ha, Sát Tu trong miệng ngươi tu vi thế nào?

Tạ Xương Dũng ngẫm lại:

- Chí ít là Man Lực Cảnh tầng năm, ta đoán vậy.....

- Phốc!

- Ha ha, Man Lực Cảnh, còn, chết tiệt còn là tầng năm nữa chứ.....

- Gia hỏa này được Lạc Vũ Lâu mời đến diễn trò sao, lão tử cười chết mất, ha ha!

......

- Mọi người đừng xem thường hắn!

Tạ Xương Dũng vội vàng lớn tiếng nói:

- Kẻ này còn giết hai cao thủ Man Lực tầng bảy với danh xưng Đao Kiếm Song Nguyệt của Tạ gia ta, thực sự đừng coi thường....

- Chết tiệt, chết tiệt, không được, không được rồi, Man Lực cảnh tầng thứ bảy cũng có thể xưng là cao thủ.

- Chết cười bổn công tử rồi, thưởng! Tiểu gia thích cái kiểu ăn nói vớ vẩn mà tỏ vẻ chững chạc đàng hoàng này!

.......

Nhìn những thỏi vàng ngân phiếu từ trên lầu ném xuống, Tạ Xương Dũng sắp khóc, hắn cũng kịp phản ứng tự mình nói sai, để đạt được mục đích của bản thân, hắn quyết định vung ra một lời nói dối trắng trợn, để Tà Thiên trở thành lời chỉ trích của công chúng.

- Tà Thiên chỉ có mười hai tuổi! Tu luyện một tháng đã trở thành Man Lực cảnh tầng tám! Năm ngày trước giết chết trại chủ Âm Thần trại Lý Nguyên Dương của hành lang Hà Tây! Còn lớn tiếng muốn giết tới Biện Lương thành, đoạt lấy hạng nhất trong cuộc thi võ lâm.

Bốn câu này nửa thật nửa giả, tuổi tác và giết Lý Nguyên Dương là thật, Man Lực cảnh cùng ăn nói bậy bạ là giả, Tạ Xương Dũng muốn nói như vậy để gây ra chấn động cực lớn, chỉ cần Tà Thiên vừa tiến đến Biện Lương, trước mặt những công tử quyền quý này tuyệt đối có sinh bất tử.

Chỉ là hắn không biết, trong hai lời nói dối hắn bịa ra, sau khi Tà Thiên bước vào Biện Lương thành tất cả đều trở thành sự thật.

Lời này vừa nói ra, Lạc Vũ Lâu lập tức im bặt.

Sau đó, chính là tiếng cười vang xông phá nóc nhà.

Nhìn Tạ Xương Vũ vừa khóc vừa rời đi, trên mặt Trần Cần không hề có ý cười, hắn cũng không ngờ người của Tạ gia vậy mà vô liêm sỉ đến vậy, cố ý vu hãm Tà Thiên, cũng phóng đại thực lực của đối phương, lỡ như đám công tử quyền quý bên trong Lạc Vũ Lâu xem là thật, giết chết Tà Thiên cũng là chuyện không cần tốn công sức.

- Không được, nhất định phải mau chóng tìm thấy Tà Thiên, nếu không ta lo lắng Tạ gia sẽ tấn công hắn.

Trần Cần kế định, ném ra tấm kim phiếu, dẫn theo một đoàn người nhanh chóng xuống lầu, đuổi theo bọn người Tạ Xương Dũng.

Sự xuất hiện của Tạ Xương Dũng đối với Lạc Vũ Lâu mà nói chỉ là một phần nhạc đệm nhỏ nhoi không đáng để ý, có điều những người quyền quý tầm hoan tác nhạc, trong lòng vẫn mơ hồ in dấu tên của người này.

Hiện tại cái tên này đối với bọn hắn mà nói, chỉ là một nhân vật khôi hài bên trong tiết mục ngắn, nhưng không lâu sau, bọn họ sẽ dùng đao khắc cái tên này trong lòng, vĩnh thế khắc ghi.

- Tam trưởng lão, bây giờ chúng ta phải làm sao?

Tạ Xương Dũng lau lau nước mắt, oán độc nói:

- Lão tử nói thật nói dối đều nói rồi, nhưng không có người tin, một đám hoàn khố ham ăn biếng làm, ta nhổ vào! Có điều ta sẽ không từ bỏ, ngươi tìm người viết chuyện của Tà Thiên sau đó dán ở toàn bộ Biện Lương thành cho ta!

- Tam trưởng lão, vậy còn ngươi?

- Ta, ha ha.

Trong mắt Tạ Xương Dũng tràn đầy ác độc hưng phấn, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ta có chuyện quan trọng khác, chỉ cần chuyện này làm xong, Tà Thiên nhất định trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của Tạ gia ta!

Thấy hai người Tạ gia chia làm hai ngả làm việc, Trần Cần có chút suy nghĩ, rồi phân phó nói:

- Mấy người các ngươi đi theo mấy ngươi này, bọn họ dán xong, thì các ngươi ở sau xé! Còn lại cùng ta theo dõi Tạ Xương Dũng.

Hai canh giờ sau, khi Trần Cần dựa theo ánh trăng thấy rõ bảng hiệu phủ đệ mà Tạ Xương Dũng đi vào, bị dọa đến vãi cả linh hồn.

- Tiêu rồi, Tà Thiên chết chắc rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.