- Tư chất quả nhiên không tồi.
Có thể được Phùng Xuân trưởng lão khen ngợi, dù là Tạ Uẩn tính cách lạnh nhạt, cũng kích động không thôi.
Tạ Xương Vinh nét mặt tươi cười như hoa, thế hệ trẻ tuổi liên tiếp xuất hiện, cũng hy vọng đạt được sự ưu ái của Phùng Xuân trưởng lão, từ đó lên như diều gặp gió.
Thấy Tạ Uẩn có chút đắc ý, Phùng Xuân trưởng lão biến sắc, nghiêm mặt nói:
- Phải biết rằng thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, luận về tu vi, tuổi tác ngươi cũng tương đương tôn tử ta, thậm chí đột phá đến Nội Khí Cảnh, luận về tư chất, ngươi cũng chỉ là thượng thượng chi tư, cũng không phải là tuyệt đỉnh thiên tài, không thể kiêu ngạo!
Trong lòng Tạ Uẩn căng thẳng, vội vàng thu liễm nụ cười, cúi người cúi đầu:
- Tạ Uẩn ghi nhớ lời dạy bảo của trưởng lão.
- Ừm.
Phùng Xuân trưởng lão khẽ vuốt cằm, liếc nhìn mọi người, sau khi phát hiện Tạ Soái, hắn cho đối phương một ánh mắt thâm ý, sau đó cùng Tạ gia gia chủ Tạ Xương Vinh nói chuyện với nhau.
Về phần thống lĩnh Thủ Bị Phủ, thậm chí hai gia chủ Trần, Kim, ngay cả liếc mắt hắn cũng không cho.
Giờ phút này Tạ Bảo gấp đến giậm chân, vốn tưởng rằng mình sẽ được chú ý, ban đầu còn giả bộ bình thản mong đợi lọt vào ánh mắt của Phùng Xuân trưởng lão, chỉ tiếc ánh mắt của Phùng Xuân trưởng lão không hề dừng lại trên người hắn.
Hắn gấp, nếu như bỏ lỡ cơ duyên lần này, hắn sẽ phải ngây ngốc ở Dương Sóc Thành cả một đời, đây cũng không phải là kết quả mà hắn muốn.
Nhưng nếu hắn chủ động tiến lên tự tiến cử, lại không có cái gan này, phụ thân mình ở trước mặt Phùng Xuân trưởng lão còn nơm nớp lo sợ, hắn nào dám đi lên?
Đúng lúc này, nhị công tử chi thứ hai Tạ gia Tạ Kim đi tiến đến trước mặt hắn, nhỏ giọng nói:
- Nhị ca, Nhị ca, ngươi nhìn ai tới kìa?
- Quản lắm thế!
Tạ Bảo khiển trách câu, ánh mắt lại theo hướng Tạ Kim chỉ nhìn lại, nhất thời nhìn thấy Tà Thiên đang đứng ở đầu hẻm nhỏ.
Sắc mặt hắn nhất thời đen thui, đang định đi qua thu thập Tà Thiên, lại đột nhiên phát hiện sắc mặt Tạ Kim bên cạnh không thích hợp lắm, sau đó nghi hoặc hỏi:
- Ngươi sao thế?
Sắc mặt Tạ Kim trắng bệch, nghe vậy cuống họng khẽ động, hoảng sợ nói:
- Nhị, Nhị ca, ta vừa thấy tiểu, tiểu tạp chủng kia, đang ăn, ăn bẹp bẹp.
Ọe! Tạ Bảo tranh thủ thời gian che miệng lại, sau một lúc lâu không kiên nhẫn phất phất tay, mắng:
- Đánh gãy chân tiểu tạp chủng kia đi, vừa nhìn đã thấy buồn nôn rồi!
Phùng Xuân trưởng lão trò chuyện với Tạ Xương Vinh một lát, thản nhiên nói:
- Thời gian cấp bách, ta chuẩn bị lên đường, Tạ gia chủ, nếu có gì còn dặn dò, tranh thủ thời gian nói với lệnh ái đi.
- Hết rồi hết rồi, không dám trì hoãn thời gian quý giá của Phùng Xuân trưởng lão.
Tạ Xương Vinh cúi người gật đầu, Phùng Xuân trưởng lão thấy thế, kêu Tạ Uẩn, lên cỗ xe ngựa của mình, Tạ Uẩn lên chiếc thứ hai.
Mãi đến khi ngồi lên xe ngựa đi được một đoạn, Tạ Uẩn mới đột nhiên nghĩa ra hình như bản thân quên cái gì.
Nàng vội vàng xốc màn kiệu tìm kiếm, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên!
Nàng nhìn thấy Tà Thiên đầu hẻm nhỏ, nhưng vừa nhìn ngó, nàng đột nhiên nhớ tới, bản thân quên hai chuyện quan trọng!
Thứ nhất, nàng quên mất bản thân bảo Tà Thiên đến tiễn chân mình!
Thứ hai, nàng quên dặn dò người nhà, không được khi dễ Tà Thiên!
Tạ Kim nhàn nhạt nhìn người trước mắt, Tà Thiên thu hồi nhãn thần, nhìn về phía xe ngựa thứ hai đã đi xa.
Hắn đáp ứng Tạ Uẩn đến đưa tiễn đối phương, hắn làm rồi, cùng lúc đó, hắn cũng rõ ràng hai chuyện.
Đầu tiên, Tạ Uẩn cũng không dặn dò tôn tử Tạ gia, nếu không Tạ Kim sẽ không đứng trước mặt mình.
Thêm nữa, Tạ Uẩn căn bản không thèm để ý bản thân có đến đưa tiễn hay không, chỉ là thuận miệng nói mà thôi.
- Tiểu tạp chủng, nhìn cái gì vậy!
Thấy Tà Thiên xem nhẹ sự tồn tại của mình, si ngốc nhìn xe ngựa đi xa, Tạ Kim giận dữ, thấp giọng mắng:
- Đó là Phượng Hoàng của Tạ gia ta, há lại để cho phế nhân ngay cả Man Lực Cảnh tầng một cũng không thể đạt được có thể nhìn, tiểu gia móc mắt chó của ngươi!
Mắt thấy hai ngón tay kia sắp tới gần, Tà Thiên ánh mắt lạnh lẽo, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tay phải duỗi ra, bắt lấy hai ngón tay Tạ Kim đánh tới, hung bẻ cong!
Răng rắc!
- Nửa tháng trước, ngươi đánh ta ba mươi sáu quyền, đá ta hai mốt cái, hai ngón tay này xem như lãi.
Che miệng Tạ Kim không làm cho đối phương kêu thảm thiết, Tà Thiên chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng vui vẻ!
Hắn rất rõ ràng, khoái ý báo thù này, là thực lực mang lại cho hắn, mà theo thực lực mình tăng lên, thứ khoái cảm này càng phát ra nồng đậm!
Giật túi tiền bên hông Tạ Kim xuống, Tà Thiên ném một câu rồi quay người rời đi.
- Không thể nhìn? Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, ta cởi sạch Phượng Hoàng nhà ngươi, nhìn từng tấc một!
- Hắn, làm sao có thể.
Tạ Uẩn mắt thấy toàn bộ quá trình, hồn nhiên không phát hiện nửa người mình đều lộ ra cửa xe.
Nhìn lấy bóng lưng Tà Thiên biến mất ở cuối hẻm nhỏ, Tạ Uẩn giờ phút này, đã gần như mất đi năng lực suy tính!