Vạn Cổ Tà Đế

Chương 9: Chương 9: Trên Ảm Lam Sơn - Gặp kẻ địch (1)




- Ngươi nói cái gì!

- Nhị ca, là tên tạp chủng Tà Thiên kia!

Tạ Kim run rẩy nâng hai ngón tay vặn vẹo lên, thảm thiết kêu khóc nói:

- Khí lực hắn rất lớn, tốc độ rất nhanh, dễ như trở bàn tay vặn gãy ngón tay ta, không chỉ như thế, hắn, hắn còn cướp ngân phiếu của ta.

Tạ Bảo nói gì cũng không tin, âm thanh lạnh lùng nói:

- Tạ Kim, tu vi của ngươi là Man Lực Cảnh tầng ba đấy, nói thật đi!

Tạ Kim thấy thế, rầm một tiếng quỳ trên mặt đất:

- Trước mặt Nhị ca nếu có nửa câu nói dối, bị thiên lôi đánh!

Nam nhân dưới đầu gối là vàng, Tạ Bảo thấy thế tin hơn phân nửa, lửa giận tăng vọt hắn hung hăng vung tay lên:

- Đi, đi tìm tiểu tạp chủng kia!

Một đám tôn tử Tạ gia khí thế như hồng địa đi vào viện tử rách nát, đang chuẩn bị xông vào, Tạ Bảo ngăn mọi người lại.

Sắc mặt hắn khẽ đổi, dường như đột nhiên ý thức được cái gì, kinh nghi bất định hỏi Tạ Kim:

- Ngươi, ý ngươi là, tiểu tạp chủng kia có tu vi?

Tạ Kim cũng ngẩn ngơ, đúng, tiểu tử kia ngay cả tu vi Man Lực Cảnh tầng một cũng không có, dù cho có, sau khi Nguyên Dương mất hết đừng nói đánh nhau, cho dù đi đường cũng gian nan, loại phế vật này cho dù đánh bất ngờ, cũng tuyệt đối không có khả năng bẻ gãy ngón tay mình.

Trừ phi, đối phương thật sự có còn tu vi cao hơn mình!

Trong nháy mắt, bầu không khí quỷ quái quanh quẩn mọi người, không ai dám mở miệng nói chuyện, người nào người nấy chấn kinh, tròng mắt cũng sắp rơi xuống rồi.

- Không có khả năng, tuyệt đối không thể!

Tạ Bảo nghi vấn, kiên quyết lắc đầu nói:

- Trong này nhất định có kỳ quặc, hắn tuyệt đối không có tu vi, đi, đi vào nhìn một cái!

Nói xong, dẫn đầu xông vào viện tử rách nát, hồn nhiên quên “phân” dưới chân khiến hắn khắc sâu trong trí nhớ.

Có điều nếu hắn nhìn mặt đất một chút thì sẽ phát hiện trong viện tử đã không có nhiều “phân” .

- Mẹ nó, thằng con hoang kia đâu!

Tìm trong buồng chính cũng không thấy bóng dáng Tà Thiên, sắc mặt Tạ Bảo âm trầm, quát:

- Mọi người tách ra, cẩn thận tìm!

- Nhị ca, ngươi nói tạp chủng kia có thể chạy rồi không?

Tạ Lim lòng tràn đầy tư tưởng muốn thu thập Tà Thiên không thấy người, vội vã hỏi.

Tạ Bảo liếc Tạ Kim, cười lạnh nói:

- Chạy? Có thể chạy đến nơi nào, thân thể àm nô tài lại dám thương tổn chủ tử, phản thiên, toàn bộ Dương Sóc Thành đều không dung được hắn!

Tạ Kim yên lòng, lại không chú ý Tạ Bảo trước mắt thần sắc hơi khác thường.

Tạ Bảo ngoài miệng nói Tà Thiên tuyệt đối không có khả năng có tu vi, trong lòng lại là tâm tư khác.

Tu vi của hắn là Man Lực Cảnh tầng năm, rõ ràng sự chênh lệch giữa Tạ Kim Man Lực Cảnh với phàm nhân.

Loại chênh lệch này, Tà Thiên tuyệt đối không có khả năng thương tổn đến Tạ Kim!

Cho nên hắn tin tưởng, Tà Thiên nhất định có tu vi, chính điểm ấy, cũng khiến hắn sinh ra nghi hoặc mãnh liệt cùng hứng thú.

Đám người Tạ Kim không biết, thân là thân đệ đệ của Tạ Soái, hắn tương đối rõ ràng nội tình.

Tà Thiên trông thì như tu luyện sáu năm, kỳ thực căn bản không tu luyện công pháp chân chính là.

Mà Nguyên Dương bản mệnh bị hút hết, cho dù Tạ Soái ban thưởng Nguyên Dương Đan, loại đan dược rác rưởi này cũng chỉ có thể kéo dài tánh mạng hơn tháng, căn bản không có khả năng khiến Tà Thiên nắm giữ tu vi.

Đây là điểm hắn nghi hoặc, càng khiến hắn hiếu kỳ, hắn rất muốn biết, Tà Thiên rốt cuộc nắm giữ loại phương pháp nào, làm cho một tên phế nhân trong vòng nửa tháng, tuỳ tiện bẻ gãy ngón tay của người có tu vi Man Lực Cảnh.

- Nếu ta có thể nắm giữ cách đó...

Bỗng nhiên, tim Tạ Bảo đập bình bịch, hắn nhìn khắp bốn phía, thấp giọng quát:

- Tìm cẩn thận, có chỗ kỳ hoặc, lập tức nói cho ta!

Chỉ chốc lát sau, hơn mười người vây quanh Tạ Bảo, buông tay, biểu thị không tìm thấy.

Nhưng vào lúc này, Tạ Kim giống như phát hiện cái gì, kinh hãi ồ một tiếng, chỉ mặt đất hét lớn:

- Nhị ca, ngươi nhìn mặt đất đi!

Tạ Bảo cúi đầu nhìn quanh, chỉ thấy viện tử lúc trước đầy phân bây giờ chỉ có chút ít.

Thấy thế, hắn dường như nhớ tới cái gì, kéo Tạ Kim ta, gấp giọng hỏi:

- Không phải buổi sáng ngươi nói, trông thấy Tà Thiên đang ăn phân sao?

- Đúng đúng đúng, ta, ta tận mắt nhìn thấy.

Buông Tạ Kim ra, ánh mắt Tạ Bảo lấp lóe, sắc mặt âm tình bất định, không biết đang do dự cái gì.

Sau một lúc lâu, hắn nhíu mày quát:

- Tiểu tạp chủng kia không ở chỗ này, mọi người chia ra tìm, nhất định phải tìm thấy hắn, xả giận cho Kim nhi!

Đưa mắt nhìn người liên can rời đi, Tạ Bảo hít sâu một hơi, khom lưng nhặt cục “phân” to dài nhất, thuyết phục chính mình, sau đó nhíu mày, nhắm mắt, há mồm, bẹp!

- Ọe!

Mới vừa cho vào miệng, Tạ Bảo nôn khan một tiếng, nhưng hắn kiên trì được, muốn thành đại sự, làm sao có thể không chịu khổ? Nhưng đối với hắn mà nói, khó khăn nhất không phải vào miệng, mà chính là ăn phân!

Cho vào miệng, mùi phân nồng đậm trong nháy mắt khuếch tán trong miệng hắn!

Mùi phân xông lên, nước mắt nước mũi chảy ngang, dạ dày không ngừng sôi trào!

Nhìn dáng vẻ thống khổ của hắn giống như đang chịu cực hình.

- Mẹ nó, quả thật là phân!

Sau thời gian nửa chén trà nhỏ, Tạ Bảo cúi người bên cạnh hồ, nôn đến lệ rơi đầy mặt, hắn lau mặt đứng người lên, vẻ mặt dữ tợn quát Thiên:

- Tiểu tạp chủng, tiểu gia cùng ngươi không chết không thôi!

Tà Thiên cũng không biết Tạ Bảo sẽ ăn, hơn nữa Long Báo Mộc trong sân quả thật không khác phân người bao nhiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.