Vạn Cổ Tà Đế

Chương 10: Chương 10: Trên Ảm Lam Sơn - Gặp kẻ địch (2)




Bởi vì tất cả Long Báo Mộc, bây giờ đều ở trong túi sau lưng hắn.

Tạ Uẩn đi, hắn cũng đóng gói tất cả Long Báo Mộc, tạm thời rời khỏi Tạ gia, đi đến nơi mà lão đầu điên nói.

Nghe nói, lão đầu điên nhặt được hắn ở nơi đó, mà sở dĩ hắn muốn đi một chuyến, không phải vì nhớ chuyện xưa tìm thân, mà là tìm sách, trên người lão đầu điên chỉ có bốn cuốn, hắn không cách nào đột phá Man Lực Cảnh tầng thứ năm.

Cho nên hắn phải đi.

Ảnh Lam Sơn ngăn cách Đế đô với Dương Sóc Thành, mục đích của Tà Thiên, chính là cách Ảm Lam Sơn mấy ngàn dặm này.

Bởi vì Nguyên Dương bản mệnh bị Tạ Uẩn hút đi, sắc mặt Tà Thiên vàng như nến, gầy đến da bọc xương, nhìn qua gió cũng có thể thổi ngã, mà đó chỉ là vẻ bề ngoài, Nguyên Dương bản mệnh thiếu thốn đối với hắn chính là mối nguy lớn nhất, giảm thọ mệnh.

Nguyên Dương bản mệnh sở dĩ cực kỳ trọng yếu, là bởi vì chỉ có Nguyên Dương bản mệnh mới có thể sinh ra Nguyên Dương cuồn cuộn không tuyệt.

Mà Nguyên Dương, thời thời khắc khắc theo thể lực tiêu hao mà tiêu hao.

Mặc dù cực phẩm Nguyên Dương Đan đã làm giảm tốc độ Nguyên Dương tiết ra ngoài, chỉ khi nào thể lực khống chế không tốt mà tiêu hao quá độ, thì sẽ hư thoát mà chết.

Bởi vậy, mặc dù không biết bản thân chỉ còn hai tháng rưỡi thọ mệnh, nhưng bất luận làm cái gì, Tà Thiên đều sẽ lấy tiết kiệm thể lực làm tiền đề thiết yếu.

Dưới chân hắn bước ra mỗi một bước, đều cố gắng không giảm khí lực, hai tay cũng không vung vẩy lung tung.

Vốn dĩ hắn còn có thể hơi hơi khom lưng giảm bớt tiêu hao, nhưng hắn kiên trì sống lưng thẳng tắp, như cây tùng.

Trừ những chỗ xấu này, chỗ tốt cũng không phải là không có, chí ít người qua đường gặp Con ma ốm giống như Tà Thiên, đều cảm thấy thương hại.

Những người bá đạo, cũng sẽ không khi dễ loại phế nhân không biết ngày nào chết này.

Dưới tình hình này, Tà Thiên phát hiện mình không phí nhiều đại công phu đã đến dưới chân núi Ảm Lam Sơn.

Nhìn lên đại sơn, hắn dường như nhìn thấy Tạ gia, đối với hắn mà nói, Tạ gia đâu chỉ như một tòa núi lớn.

Ảm Lam Sơn mặc dù là nơi hiểm yếu, gần như không có người trèo lên đỉnh, nhưng chân núi lại tương đương phồn hoa, nơi này chính là Ảm Lam trấn của Dương Sóc Thành, trừ nội thành, là nơi phồn hoa nhất của Dương Sóc Thành.

Nguyên nhân tạo nên sự phồn vinh của Ảm Lam trấn, chính là Ảm Lam Sơn.

Bời vì hoang vắng và yên tĩnh, phần èo của Ảm Lam Sơn có thể nói là phúc địa cho các loại chim bay cá nhảy, dưới sườn núi là phạm vi hoạt động của các võ giả.

Hàng năm, đám võ giả đều sẽ liệp sát, bắt được đến hàng vạn dã thú có tác dụng trân quý, tiến hành buôn bán ở Ảm Lam trấn.

Đương nhiên, sau khoản thù lao kếch xù cũng là cái giá đẫm máu.

Hàng năm võ giả chết ở Ảm Lam Sơn không dưới hơn trăm người, bên trong thậm chí có đột phá Man Lực Cảnh, cao thủ đỉnh tiêm Nội Khí Cảnh, cũng gặp nguy hiểm.

Lần đầu tiên đi vào Ảm Lam Sơn, Tà Thiên cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn mấy phần.

Trời có mắt rồi, nhân sinh mười hai năm trước hắn chưa từng rời khỏi Dương Sóc Thành, có thể đi ra một bước này, toàn bộ đều dựa vào sự hung ác của hắn với bản thân.

Hắn biết lên đại sơn này, nguy hiểm trùng điệp, không chỉ có thú, có lẽ còn có người, hắn sợ hãi, nhưng hắn vẫn dũng cảm tiến tới!

Hơi lãng phí thể lực một chút, hít sâu mấy hơi, bình phục thân thể run rẩy, khôi phục lại sự bình tĩnh, thong dong cất bước, leo lên Ảm Lam Sơn.

- Hung ác…

Lão đầu điên không biết từ chỗ nào nhảy ra, nhìn lấy bóng lưng Tà Thiên, phun ra từ mà nửa tháng này hắn nói vô số lần.

Tà Thiên không có địa đồ, chỉ có lão đầu điên thông báo cho hai địa điểm, một là Bách Thú Nhai, hai là khe nước trăm trượng dưới Bách Thú Nhai.

Bách Thú Nhai, đỉnh núi Ảm Lam Sơn, bình thường mà nói chỉ cần không phải nghèo đến điên, không có võ giả đến đây săn bắt chim bay cá nhảy.

Bởi vì nơi này rất nguy hiểm, Thú Cốt không nhiều, xương người khắp nơi nằm trên đất.

Mỗi một dặm đường núi, Tà Thiên sẽ dừng lại, ngồi trên những tảng thạch đầu bên nghỉ ngơi.

Với hắn mà nói, đây là cách tiết kiệm thể lực tốt nhất, mà đối với người ngoài mà nói, Tà Thiên như vậy trông rất buồn cười.

- Thôi đi, người này là phế nhân đã mất hết Nguyên Dương, còn vọng tưởng lên núi, buồn cười!

- Nói không chừng là muốn nghĩ quẩn đấy?

- Cũng đúng, nhảy núi dù sao cũng cũng dễ chịu hơn treo ngược.

Bất luận lời nói lạnh nhạt gì cũng không thể khiến Tà Thiên để ý.

Nghỉ ngơi đầy đủ, hắn đứng lên, tiếp tục leo, như thế mười mấy lần, một ngày đã bò đến đỉnh đầu, gió núi gào thét, cũng không thấy nóng rực khó chịu.

Nhưng Tà Thiên ngẩng đầu nhìn một chút, vẫn tiến đến trong bóng cây, móc ra một miếng Long Báo Mộc.

Từ khi phát hiện ăn “phân” mang đến tốc độ tu luyện quỷ dị, cũng nhớ tới đã từng nghe nói qua ba chữ Long Báo Đan, Tà Thiên biết lão đầu điên cũng không điên, bản thân ăn cũng không phải là cứt, mà chính là nguyên liệu chủ yếu của Long Báo Đan, Long Báo Mộc.

Long Báo Đan có thể tăng cường thể chất của võ giả, tăng tốc độ tu luyện của võ giả, Long Báo Mộc cũng có hiệu dụng tương đương, chỉ là vị quá thúi, khó nuốt xuống, chỉ có thể thông qua Luyện Đan Chi Pháp tiêu trừ mùi thối, chế thành đan dược, thường nhân mới dám phục dụng.

Tà Thiên cũng không cho rằng viện tử nhà ai cũng ném đầy Long Báo Mộc trên đất.

Đối với lão đầu điên, Tà Thiên có thật nhiều nghi hoặc, nhưng mà bây giờ hắn cũng không muốn tìm kiếm đáp án.

Hắn muốn tu luyện, hắn muốn kéo dài tính mạng, chuyện phải làm rất nhiều, thời gian rất ít, hắn muốn suy nghĩ, đi làm những chuyện quan trọng nhất.

Gió núi lạnh thấu xương, trong nháy mắt truyền khắp núi mùi thối của Long Báo Mộc, Tà Thiên vừa ăn một nửa đã nghe thấy dưới núi truyền đến tiếng chửi rủa, mắng rất khó nghe, nhìn Long Báo Mộc còn một nửa trong tay, Tà Thiên tiếp tục há mồm, cắn.

- Ta, mẹ nó, này này này, người kia, đang ăn phân kìa!

Thấy Tà Thiên bẹp miệng, không ai dám tiếp tục mở miệng quát mắng, đôi mắt kinh ngạc trợn tròn, đều đặt trên người Tà Thiên.

Đối mặt với ngoan nhân có thể lạnh nhạt ăn “phân”, cũng bẹp miệng, xem ra còn dùng đầu lưỡi xuyến vòng trong miệng, không ai có dũng khí mở miệng mắng to.

Ăn xong nghỉ ngơi tốt, Tà Thiên tiếp tục lên đường, chừng nửa nén nhang, mùi thối giảm đi, đám người qua đường lấy lại tinh thần, hoảng sợ nhìn yên lặng lên núi.

- Cần ca, ta biết tiểu tử kia, là Tạ Thiên nhân tài xếp hạng ba thế hệ trẻ của Tạ gia, chỉ là trước đó không lâu tư thông với thị nữ Tạ gia, Nguyên Dương mất hết.

Có một vài người, đều là tôn tử Trần gia ở Dương Sóc Thành, người được xưng là Cần ca, là Trần Cần một trong ngũ đại thiên tài của Dương Sóc Thành.

Nghe thủ hạ giới thiệu, đồng tử Trần Cần hơi hơi co rụt lại, thần sắc ngưng trọng, khiến mọi người tỏa ra nghi hoặc.

- Cần ca, ăn phân mà thôi, không phải ngươi bị hù sợ thật chứ?

- Ngươi biết cái gì!

Trần Cần thu hồi nhãn thần, quét mắt nhìn đám họ huynh đệ, thấp giọng quát nói:

- Đó là Long Báo Mộc, có ích cho việc tu luyện, nhưng ngay cả ta cũng không có dũng khí ăn một miếng!

Mọi người sững sờ, sắc mặt chợt đại biến, bọn họ không phải chưa từng nhìn thấy Long Báo Mộc, chỉ là tuyệt đối không thể tin được thực sự có người dám ăn thứ này.

Sau một khắc, Trần Cần thở sâu, ném một câu rồi tiếp tục đi về phía trước.

- Người Tạ gia tính toán hay đấy, Tạ Uẩn Tạ Soái gì chứ, theo ta thấy, Tạ Thiên này mới là át chủ bài thực sự của Tạ gia, theo sau, tìm cơ hội diệt trừ hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.