Vạn Cổ Tà Đế

Chương 28: Chương 28: Mưu trong mưu – Âm hiểm (2)




Mọi người ở đây còn đang vì sự cường đại của Tà Thiên mà hoảng sợ run rẩy, lại có một người đi qua bọn họ, ngẩng đầu nhìn lên, lại là Trần Cường.

Trần Cường hôn mê không bao lâu thì tỉnh táo lại, cho nên hắn nhìn thấy Tà Thiên đấu hai trận, mỗi một trận đều không chút lưu tình đâm thủng sự kiêu ngạo của tên đệ nhất nô bộc, trong mắt của hắn Tà Thiên rác rưởi, nhu nhược, khiếp đảm, mạnh hơn hắn, càng dũng cảm hơn hắn!

Hắn xấu hổ vô cùng, lại oán hận Tà Thiên lấy oán báo ân, nội tâm oán hận theo sau Tà Thiên rời khỏi Viện tử rách nát, nhìn bóng lưng Tà Thiên trước mặt, trong mắt Trần Cường mờ mịt, hắn không biết vì sao Tà Thiên lại đánh gãy tay ân nhân cứu mạng hắn, không biết bản thân tương lai sau khi gãy tay, không biết nên báo thù như thế nào, chỉ có thể như cái xác không hồn, đi sau lưng cừu nhân.

Tà Thiên dừng chân trước cửa phòng ăn, ngẫm lại, vứt Tạ Bảo ở đó, chỗ nấu ăn vẫn là Hồ Tử Liễm hòa ái dễ gần, tên này, vẫn luông thân thiết gọi hắn là Tiểu Thiên, gọi sáu năm.

Đáng tiếc lần này Hồ Tử Liễm hòa ái dễ gần, nhìn thấy Tà Thiên đột nhiên biến đổi, vô cùng khinh bỉ nhíu mày quát lạnh nói:

- Lăn ra ngoài, đây là nơi ngươi nên tới sao?

Tà Thiên ngạc nhiên, chợt gật đầu rời khỏi nhà ăn, Hồ Tử Liễm cười lạnh một tiếng, không chờ trên mặt hắn cười lạnh biến mất, Tà Thiên lại đi tới.

Lần này, trong tay hắn kéo lấy Tạ Bảo thê thảm vô cùng.

- Mười Tê Lang thoái.

Hồ Tử Liễm run rẩy hai tay lấy Tê Lang thoái đã đóng gói xong, Tà Thiên quay người rời đi, đi đến cửa phòng ăn, hắn quay đầu nhìn về phía Hồ Tử Liễm, cười nói:

- Cám ơn.

Tạ phủ rất lớn, con đường rời khỏi Tạ gia còn rất dài, người Tạ gia xung quanh Tà Thiên cũng càng ngày càng nhiều, có điều Tà Thiên không để ý chút nào, hắn có chút hăng hái đánh giá bọn nô bộc kinh ngạc, bọn hộ vệ lạnh lùng, người Tạ gia phẫn nộ, trong lòng thoải mái đến không chịu nổi.

Dựa vào Tạ Bảo trong tay, Tà Thiên thuận lợi đi ra khỏi cửa lớn Tạ gia, giờ phút này, Tạ gia gia chủ Tạ Xương Vinh sắc mặt tái nhợt xuất hiện, ngăn hắn.

- Hỗn trướng! Thân thể là nô tài, ngươi dám làm như thế!

Tạ Xương Vinh lấp kín đường lui của Tà Thiên, Tà Thiên cảm nhận được nội khí cuồn cuộn đánh tới, đối phương đang muốn mượn cơ hội tiếp cận đồng thời lui lại ba bước, bình sứ trong lòng bàn tay khẽ nghiêng, một giọt Xích Phàn Dịch, rơi xuống chính là giữa cổ Tạ Bảo.

- Đã rời khỏi Tạ gia, ngươi còn muốn như thế nào?

Tạ Xương Vinh tức giận, không cam lòng thu hồi chân phải, nghiêm nghị quát hỏi.

- Không cho phép theo dõi, cửa bắc bên ngoài Dương Sóc Thành bốn mươi dặm, ta sẽ thả Tạ Bảo.

Tà Thiên dừng một chút, cố nén nội phủ kịch liệt đau nhức, lại nói:

- Chiếu cố thật tốt Hồ tử thúc, Tạ gia chỉ có hắn thương ta.

Thời gian ngưng kết.

Tạ Xương Vinh cứ như vậy mặt không thay đổi nhìn Tà Thiên, nhìn một phần ba nén nhang, thấy trong mắt Tà Thiên chưa từng xuất hiện sự sợ hãi, mỗi chữ mỗi câu lạnh lùng nói:

- Nếu nhi tử có chuyện bất trắc, toàn bộ Tống Quốc ngươi không chỗ dung thân! Tránh đường!

Tà Thiên gật gật đầu, không bởi vì đối phương thỏa hiệp mà sinh ra một tia buông lỏng cùng mừng rỡ, hắn biết, Tạ Xương Vinh cùng chúng trưởng lão trước mặt, hơi không cẩn thận, chính là thịt nát xương tan.

- Ai, gia chủ đoán không sai, lão đầu điên quả nhiên là Thần Nhân, nếu không tiểu tạp chủng Nguyên Dương mất sạch, làm sao có thể có biểu hiện như thế!

Đưa mắt nhìn Tà Thiên rời đi, một vị trưởng lão sau lưng Tạ Xương Vinh nhịn không được thấp giọng thở dài.

- Hừ, lão đầu điên kia đã sớm bị gia chủ nhìn thấu, nếu không phải gia chủ bố trí diệu cục, sao cho tiểu tạp chủng kia đại khai sát giới, còn không phải là vì tiến một bước giải?

- Hắc hắc, lão đầu điên cho rằng có thể giấu giếm, lại không biết sáu năm trước gia chủ đã nhìn chằm chằm hắn, bây giờ tương kế tựu kế, quả nhiên lộ ra đuôi hồ ly!

- Gia chủ, tiểu tạp chủng kia có Man Lực Cảnh tầng năm, khiến Nội khí cảnh trọng thương sao không thừa cơ buộc hắn giao ra bí mật đột nhiên tăng mạnh?

Tạ Xương Vinh lạnh lùng nhìn trưởng lão mở miệng:

- Bảo nhi thiên tư mặc dù kém, cũng là huyết nhục của ta, trước mặt Xích Phàn Dịch, người nào có nắm chắc không thương tổn nhi tử ta? Là ta Nội Khí Cảnh tầng năm, hay là ngươi Nội Khí Cảnh tầng hai đây?

- Ta chỉ lo lắng đêm dài lắm mộng, dù sao chúng ta cũng yêu thương Bảo nhi.

Trưởng lão hậm hực giải thích câu, lại hỏi nói:

- Cái tên nô bộc Trần Cường kia cũng theo rời đi, chúng ta…

- Phế nhân, không cần để ý tới!

- Hồ Tử trong miệng Tà Thiên tùy ý đánh giết, cho chó ăn.

Tạ Xương Vinh phất tay áo đi vào cửa phủ, thanh âm lạnh lẽo vang vọng Tạ phủ:

- Chỉ là Man Lực Cảnh tầng năm, huyên náo gà bay chó chạy! Gia chủ lệnh! Cứu Bảo nhi về, từ Nội Khí Cảnh trưởng lão dẫn đội, ngàn dặm truy tập Tà Thiên, đoạt về gia chủ lệnh bài! Đoạt lại Tạ gia không truyền công pháp!

Man Lực Cảnh tầng năm? Người Tạ gia nghe được lời nói của gia chủ, đều thở phào, có thể Tạ gia chánh thức quản sự mới biết được, lấy Man Lực Cảnh tầng năm tập sát Đao Kiếm Song Tuyệt Tà Thiên, khủng bố đến mức nào, mà bí mật trên người hắn, kinh người biết bao.

- Vẻn vẹn hơn tháng bồi dưỡng người mất hết Nguyên Dương chém giết Đao Kiếm Song Tuyệt, lão đầu điên, ngươi rốt cuộc là người phương nào.

Trở lại thư phòng, ánh mắt Tạ Xương Vinh không ngừng lấp lóe, nắm chặt song quyền mơ hồ run rẩy, cho thấy hắn chấn kinh cùng hưng phấn, nếu như Tạ gia nắm giữ bí mật Tà Thiên đột nhiên tăng mạnh, tất sẽ thành một Võ Lâm Thần Thoại tam đại phái của Tống Quốc.

- Ha ha ha ha! Có Soái nhi Uẩn nhi chống trời, cộng thêm bí mật trên thân tiểu tạp chủng kia, hắc hắc! Trần Chấn, Kim Hoán, con kiến hôi mà thôi!

Lão đầu điên, như gió, cho nên hắn có thể lăng không trên nóc thư phòng, quan sát Dương Sóc Thành, Bá khí lẫm liệt.

Nhưng thấy lời nói của Tạ Xương Vinh, lão đầu điên mặt lập tức biến sầu khổ lên, thì thào thở dài:

- Lão đầu ta lợi hại như vậy sao, trừ tìm “phân” cùng xem kịch, ta có làm cái gì đâu?

Tà Thiên không biết mệnh lệnh của Tạ Xương Vinh cho dù biết cũng sẽ không quá mức giật mình, hắn đã sớm tính đến chuyện này, sau này Tạ gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, mà hắn cũng có dự định cả riêng mình.

Không thể không nói tuổi tác Tà Thiên tuy nhỏ nhưng lòng dạ lại không tầm thường, đương nhiên, hắn làm sao cũng sẽ không nghĩ tới tất cả sự việc đều dưới sự khống chế của Tạ Xương Vinh, dám dùng thân sinh cốt nhục đến xò xét hắn, nếu hắn biết điểm ấy, không biết sẽ hoảng sợ đến mức nào.

Đồng thời hắn cũng không biết, Tạ Xương Vinh tuyệt đối sẽ không giết hắn, nếu không hai chữ truy tìm trong mệnh lệnh sẽ biến thành truy sát, sau khi ngấp nghé bí mật trên người hắn, Tạ Xương Vinh cũng hoảng sợ thủ đoạn của lão đầu điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.