Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, Tà Thiên kéo Tạ Bảo chậm rãi đi về phía trước. Còn chưa tới cửa Bắc, hắn lập tức dừng bước, há miệng phun ra tụ máu do nội khí Tạ Xương Vinh đả thương nội phủ gây ra, sau đó thản nhiên nhìn Trần Cần phía trước cách mười trượng đột nhiên xuất hiện.
Trần Cần thu hồi ánh mắt đặt trên người Tạ Bảo rồi hướng lên người Tà Thiên, nhìn Tà Thiên đầy máu tươi, hắn có một bụng nghi hoặc nhưng không nói ra nửa chữ.
- Ngươi, phải đi?
Tà Thiên gật gật đầu.
- Đi đâu?
- Chỗ nào đông người, ta đi đó.
Trần Cần im lặng một lúc lâu, cười khổ nói:
- Dựa vào thân thể nửa chết nghiêng trời lệch đất, ta quả thật không bằng ngươi.
Tà Thiên không muốn lãng phí Nguyên Dương nữa, kéo Tạ Bảo tiếp tục đi về phía trước, khi đi ngang qua bên cạnh Trần Cần, hắn dừng bước, bởi vì Trần Cần đưa cho hắn một bộ hộ giáp.
- Khiên Cơ Xà cùng Lục Văn Hổ ở Bách Thú Nhai là do ngươi giết.
Trần Cần phức tạp đánh giá Tà Thiên ở cự ly gần, thở dài:
- Da Khiên Cơ Xà vô cùng cứng cỏi, ta tìm người thay ngươi làm một kiện hộ giáp, vật về nguyên chủ.
Tiếp nhận bộ giáp, Tà Thiên có chút do dự, một lúc lâu sau hắn lấy ra lệnh bài của Trần Phong từ trong ngực.
Đồng tử Trần Cần co rúm lại, liên tục lui mấy bước!
- Hắn là người Tạ gia, phụng mệnh Tạ soái đến Ám Lam Sơn giết ta, có qua có lại.
Thật lâu sau, Trần Cần mới nặng nề phun ra một hơi, tuy rằng mới chỉ nói vài câu với Tà Thiên, nhưng hắn tin tưởng Tà Thiên sẽ không lừa gạt hắn, bởi vậy, lệnh bài Trần Phong này, không phải chỉ là một món đại lễ!
- Đại lễ như thế, ta thay Trần gia bái tạ!
Trần Cần cúi đầu thật sâu, sau khi đứng dậy, hắn nuốt nước miếng, thăm dò hỏi:
- Là ngươi giết?
Tà Thiên tùy ý gật đầu, nói:
- Đã là đại lễ, trả lại ta một lần.
Trần Cần vội vàng dằn xuống sóng to gió lớn trong lòng, vội vàng nói:
- Không sao, tại hạ nhất định sẽ cố gắng hết sức!
- Người kia đã cứu ta nửa cái mạng, lại bị ta bẻ gãy tay.
Tà Thiên chỉ vào Trần Cần cách đó không xa, nhẹ giọng nói:
- Đưa hắn về Trần gia chăm sóc thật tốt, cảm ơn.
Nhìn Tà Thiên biến mất ở cuối cửa Bắc, Trần Cần mới phục hồi tinh thần lại, vô cùng phức tạp nhìn lệnh bài Trần gia đại biểu cho tu vi tầng tám của Man Lực Cảnh trong tay, ảm đạm lắc đầu.
Hắn có thể tưởng tượng được Trần Phong bị Tạ Soái mua chuộc, sẽ trào phúng đuổi giết Tà Thiên như thế nào, có thể tưởng tượng được nếu mình đối mặt với cường địch man lực cảnh tầng tám, nội tâm sẽ sợ hãi như thế nào, lại tuyệt đối không tưởng tượng được Tà Thiên đã giết chết Trần Phong như thế nào.
Nhưng sau khi hắn đưa theo Trần Cường hồi phủ, lập tức từ tộc nhân biết được tin tức Ám Lam trấn truyền đến.
Tà Thiên dùng kế giết chết Trần Phong, sau đó cắt đầu Trần Phong, cũng bảo dịch trạm gửi cái đầu này ra ngoài.
Mà dịch trạm này, thuộc về sản nghiệp Trần gia.
Nhìn thế nào đây cũng đang lăn qua lộn lại đánh vào mặt Trần gia, thấy các trưởng bối tộc lão đều căm phẫn, thậm chí ngay cả tộc trưởng lão phụ sắc mặt luôn bình tĩnh cũng trở nên âm trầm, Trần Cần không thể không móc ra lệnh bài, nói ra tiền nhân hậu quả.
- Ngươi xác định hắn không có lừa gạt ngươi?
Trưởng Trần gia tộc Trần Chấn một bên dùng ngón trỏ gõ mặt bàn gỗ lim, một bên nghiêm giọng hỏi.
Trần Cần quyết đoán lắc đầu:
- Thứ nhất, Tà Thiên người không phạm ta, ta không phạm hắn, hắn giết Trần Phong, chỉ có thể bởi vì Trần Phong muốn giết hắn. Thứ hai, Tà Thiên tuyệt đối không có khả năng biết Ám Lam trấn thuộc về Trần gia ta. Thứ ba, Tà Thiên đã bị Tạ gia đuổi giết, hắn không có lý do gì đắc tội Trần gia ta. Thứ tư, ta tin tưởng hắn!
Không ai hiểu rõ nhi tử mình bằng phụ thân, thấy Trần Cần vẻ mặt quyết tuyệt, Trần Chấn thở dài:
- Lần đầu tiên ta thấy ngươi bội phục người nào đó như thế, người này mất sạch Nguyên Dương, thân thể nửa chết lại gây ra phong ba như thế, đáng tiếc!
- Ta quả thật không bằng hắn.
Trần Cần chua xót lắc đầu, ném lệnh bài lên bàn, tiếp tục kể lại chuyện của Tà Thiên:
- Kế giết Trần Phong tính là cái gì, Tà Thiên vừa mới kéo Tạ gia phòng nhị thiếu gia, đường đường chính chính từ đại môn Tạ gia đi ra, ha ha, mà trước đó, hắn giết đao kiếm song tuyệt của Tạ gia.
- Ngươi đang nói gì vậy? Không đời nào!
Đồng tử Trần Chấn co rụt lại, đồng thời kinh hãi lên tiếng với mọi người trong phòng nghị sự!
Trần Cần không muốn giải thích, bởi vì không bao lâu nữa, việc này sẽ hoàn toàn truyền ra khắp Dương Sóc Thành, hắn gọi Trần Cường vào, nói với Trần Chấn:
- Phụ thân, hắn chính là người Tà Thiên muốn ta chiếu cố.
- Cứu Tà Thiên một mạng, ngược lại bị hắn cắt lìa cánh tay?
Trần Chấn hít sâu một hơi, đè nén cảm giác tà dị mà Tà Thiên mang đến cho hắn, đi đến bên cạnh Trần Cường tinh tế quan sát, khi nhìn thấy cánh tay bị gãy của Trần Cường, hắn thở dài một hơi:
- Thì ra là như thế, Cần Nhi, việc này ngươi làm tốt lắm!
Thấy Trần Cần nghi hoặc, Trần Chấn cảm khái một chút, mới chỉ vào cánh tay gãy của Trần Cường mở miệng giải thích:
- Người này tu luyện Mãnh Hổ Bá Vương Quyền, lại bởi vì không có người chỉ giáo nên tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch vặn vẹo ứ đọng dẫn đến cánh tay phải to hơn cánh tay trái hai phần. Người bình thường sẽ cho rằng đây là dấu hiệu Mãnh Hổ Bá Vương Quyền đại thành mà không biết, đây là dấu hiệu sắp tàn phế!
Vừa dứt lời, Trần Cường hơi ngẩng đầu, ánh mắt không có tiêu cự cũng tập trung vài phần, chăm chú lắng nghe lời Trần Chấn nói.
- Tà Thiên sở dĩ bẻ gãy cánh tay phải của người này, không phải lấy oán báo ân, hoàn toàn ngược lại, là đang cứu hắn!
Trần Chấn nâng cánh tay gãy của Trần Cường lên tinh tế quan sát, không bao lâu thì chậc chậc mà thở dài:
- Thủ pháp tuy lộ ra cứng nhắc, nhưng hiệu quả phá ứ lại vô cùng tốt, chỉ cần dựa vào dược thạch lực, không đến hai tháng, cánh tay gãy chắc chắn sẽ khôi phục như lúc ban đầu.
Phốc một tiếng, Trần Cường gãy tay thất hồn lạc phách quỳ xuống đất, trong lòng oán hận thoáng chốc hóa thành nước mắt áy náy, cùng cảm động nức nở.
Trần Cần liếc mắt nhìn Trần Cường, lại hỏi: