Vẫn Còn Rung Động

Chương 17: Chương 17: Bánh trứng




Chỉ là trong lưu bút hầu như không có gì để tìm hiểu, ngoại trừ thông tin cá nhân cơ bản nhất, những thứ khác đều trống trơn.

Không có sở thích cá nhân nào.

Điều này làm Dịch Sơ Ngữ cảm thấy hao tâm tổn trí vô ích.

Về ký ức thời cấp ba, Dịch Sơ Ngữ có lẽ chỉ nhớ rõ nhất sự kiện của năm nhất, còn lại hai năm cuối cao trung cô hoàn toàn không nhớ rõ.

Những ngày đó giống như một dòng chảy cuồn cuộn trong ký ức, không thể nhìn rõ, không thể nắm bắt được.

Dịch Sơ Ngữ duỗi ngón tay cái vuốt nhẹ trên chữ viết của Tiêu Sở Ngôn.

Nét chữ của anh vừa như rồng bay phượng múa, vừa bình tĩnh vững vàng giống như tính cách của chủ nhân.

Chữ viết của anh, chung quy lại, là vô cùng có thần.

Sửng sốt một hồi, Dịch Sơ Ngữ mới định thần lại, nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, ráng chiều nhiễm đỏ sắc trời như một trái cà chua chín rục.

Cũng không còn sớm nhưng cô vẫn chưa thấy đói nên không vội làm bữa tối.

Đột nhiên, Dịch Sơ Ngữ nhớ ra có một chuyện rất quan trọng.

Hôm nay cô chưa cập nhật chương mới.

Đóng lại lưu bút, Dịch Sơ Ngữ đi tới bật máy tính lên và bắt đầu viết.

Cô không muốn thất hứa với độc giả, có lẽ từ giờ cô nên chăm chỉ viết, để dành sẵn mười vạn chữ bản thảo để đăng dần, ngộ nhỡ cuộc sống thường ngày có biến động cũng sẽ không làm cô chật vật.

Qua gần hai giờ, Dịch Sơ Ngữ rốt cục viết xong chương mới nhất, liền gửi đi.

Dịch Sơ Ngữ vươn vai, đứng dậy vận động cơ bắp.

Do quanh năm ngồi trước máy tính và đánh máy nên đôi khi ngón tay của cô bị đau nhức, hai vai cũng mỏi nhừ.

Đây là bệnh nghề nghiệp.

Nhưng Dịch Sơ Ngữ cũng không cảm thấy phiền, đây nên được coi là một gánh nặng ngọt ngào.

Tập thể dục xong, Dịch Sơ Ngữ ra ban công thu dọn quần áo chuẩn bị đi tắm, điện thoại trên bàn cà phê vang lên.

Cô liếc nhìn, đó là một số điện thoại lạ.

Đầu ngón tay lướt qua màn hình, Dịch Sơ Ngữ cầm lên.

“Xin chào?”

Bên kia là giọng của một người đàn ông trung niên.

“Xin hỏi, cô có phải là Dịch Sơ Ngữ?”

“Là tôi.”

“Tôi là đạo diễn của phim 'Ôm Lấy Anh'. Tháng sau bộ phim sẽ được công chiếu. Tôi đã gửi vé mời đến phòng làm việc của cô. Cám ơn cô vì đã viết ra một câu chuyện động lòng người như vậy.”

Sau vài câu trò chuyện, Dịch Sơ Ngữ cúp máy.

Nhìn màn hình điện thoại, Dịch Sơ Ngữ cười đắc ý.

Đây là cuốn tiểu thuyết thứ hai cô viết, không ngờ lại được dựng thành phim. Dịch Sơ Ngữ rất vui.

Một nhà văn mạng có tác phẩm được chuyển thể thành phim điện ảnh, đây là việc hiếm thấy trong giới, chưa kể việc cô trong giới chỉ mới vài năm, tác phẩm kia là cuốn sách thứ hai cô xuất bản.

Dịch Sơ Ngữ đứng ở phòng khách ngẩn người một hồi rồi mới đi tắm.

Gần đây, Dịch Sơ Ngữ không chỉ bận rộn với công việc, mà còn cố gắng tìm kế hoạch theo đuổi Tiêu Sở Ngôn.

Cuộc sống bình thường và vô vị ngày xưa nay trở nên sinh động và thú vị.

Dịch Sơ Ngữ đã viết xong, chuẩn bị nguyên liệu học cách làm bánh trứng.

Dư Huy gọi đến.

Dịch Sơ Ngữ nhấc máy.

“Xin chào”

Giọng Dư Huy ấm áp như suối nuớc nóng: “Sơ Ngữ, chuyện lần trước anh nói với em, em đã nghĩ xong chưa?”

Dịch Sơ Ngữ không thấy lạ khi nghe được mục đích cuộc gọi của Dư Huy.

“Dư Huy, em thực sự xin lỗi.”

Người bên kia cười: “Được rồi, em đã nói như vậy, tạm thời chúng ta hãy cứ giữ mối quan hệ bạn bè.”

Nghe lời anh ta nói, Dịch Sơ Ngữ thở phào nhẹ nhõm, cô sợ Dư Huy không vui, cũng không muốn làm mích lòng đối phương, nhưng từ khi Tiêu Sở Ngôn xuất hiện, cô liền cảm thấy mình phải dứt khoát hơn trong mối quan hệ này.

Trước khi gặp lại Tiêu Sở Ngôn, Dịch Sơ Ngữ cảm thấy cuộc sống cứ lặp đi lặp lại, mọi việc nhàn nhạt trôi qua, dù có ở cùng ai thì cũng đều như nhau.

Nhưng sau khi gặp anh, mọi thứ bắt đầu biến đổi.

Cảm giác này ngày càng mạnh mẽ hơn mỗi khi cô gặp anh.

“Cảm ơn anh.”

“Sơ Ngữ, em đang gặp gỡ ai đó đúng không?”

Vừa nghe thấy, Dịch Sơ Ngữ liền lộ vẻ ngượng ngùng.

Cô không trả lời.

Dư Huy phiền muộn thở dài, chào hỏi thêm vài câu rồi cúp máy.

Dịch Sơ Ngữ bắt đầu nghiên cứu cách làm bánh trứng, vốn dĩ cô muốn học cách làm bánh bông lan nhỏ nhưng tìm hiểu kỹ trên mạng thì thấy rằng bánh trứng là dễ nhất.

Tất nhiên, người mới như cô thì nên chọn những thứ dễ làm.

Đọc xong hướng dẫn, Dịch Sơ Ngữ bắt tay vào bếp.

Sau hơn nửa giờ, chiếc bánh trứng hoàn hảo ra lò, tỏa hương thơm phức.

Dịch Sơ Ngữ nghiêng người ngửi, màu sắc lẫn hương vị đều hoàn hảo, rất thành công.

Ăn qua loa bữa trưa, Dịch Sơ Ngữ cất bánh trứng vào hộp nhỏ, bỏ vào chiếc túi màu xanh.

Hộp và túi đựng bánh trứng được cô lựa chọn kỹ lưỡng, trông rất tinh tế, giống như mua ở tiệm bánh vậy.

Dịch Sơ Ngữ thay quần áo, trang điểm đơn giản, chuẩn bị xong mọi thứ rồi lên đường đến đồn cảnh sát.

Cô học theo chỉ dẫn của cư dân mạng, con đường nhanh nhất đến được trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày, vì vậy cô ăn mặc gọn gàng, quyết tâm đi chinh phục dạ dày của sếp Tiêu.

Dịch Sơ Ngữ cố ý chọn thời điểm buổi trưa, lúc này mọi người vừa ăn cơm xong, hy vọng sẽ không bị cô làm phiền.

Nắng ấm êm dịu, những đám mây mỏng lững lờ trôi trên bầu trời trong xanh, tự tại và không vướng bận.

Dịch Sơ Ngữ ngồi ở cuối xe, nhìn dãy ghế trống trơn, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng thư thái.

Không lâu sau, xe dừng gần đồn cảnh sát.

Bởi vì là giờ nghỉ, không có ai ra vào đồn cảnh sát trong khoảng thời gian này, càng lộ ra vẻ yên tĩnh trang nghiêm.

Dịch Sơ Ngữ bước vào, một người đàn ông mặc đồng phục nhìn thấy cô liền hỏi: “Cô ơi, xin hỏi có chuyện gì?”

“Không có gì, tôi chỉ muốn tìm đội trưởng của anh.”

Người đàn ông nhìn Dịch Sơ Ngữ, liền hiểu được.

Sau khi Tiêu Sở Ngôn chuyển công tác, một số nữ cảnh sát tỏ vẻ ngưỡng mộ anh, thậm chí một số mỹ nữ xung quanh cũng thường đến tìm Tiêu Sở Ngôn, mục đích đương nhiên là ai cũng hiểu.

Nhưng đội trưởng cũng không thèm nhìn bọn họ, đối với những nữ cảnh sát khác trong đội, anh chỉ thờ ơ nói: “Các người không có việc gì làm à?”

Đối với những người đẹp định tấn công đội trưởng, thái độ của sếp Tiêu càng thờ ơ hơn: “Xin đừng cản trở công việc của tôi.”

Vì vậy, cô gái nhỏ này dường như cũng sẽ bị ăn quả đắng từ sếp Tiêu.

Ai đã khiến đội trưởng không có trái tim?

Thật đáng tiếc, một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, e rằng sẽ ôm trái tim tan nát trở về.

Người đàn ông chỉ về cuối hành lang, nói với vẻ tiếc nuối: “Cô đi bộ dọc theo đường này, căn phòng bên phải là văn phòng của Tiêu đội trưởng.”

Dịch Sơ Ngữ ngọt ngào cười: “Cảm ơn.”

Bước tới cửa phòng làm việc, Dịch Sơ Ngữ nhẹ nhàng gõ cửa.

Một giọng nói trong sáng và lười biếng vang lên: “Mời vào.”

Dịch Sơ Ngữ ấn nhẹ tay nắm cửa, đẩy vào.

Cánh cửa màu nâu từ từ được đẩy ra.

Phòng làm việc của Tiêu Sở Ngôn tương đối lớn, đối diện với cửa ra vào là một chiếc bàn cùng màu với cửa, người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc, nhìn xuống hồ sơ trong tay.

Đôi mắt tập trung cao độ, ánh mắt cố định, lông mày rậm như cọ vẽ, toàn thân đều là khí thế bất phàm.

Nhìn anh như thế này, Dịch Sơ Ngữ hơi hoảng hốt.

Cô vẫn còn nhớ hồi cấp ba, cô vô tình nhìn lại bên ngoài phòng học, nhìn thấy qua cửa sổ Tiêu Sở Ngôn đang ngồi tập trung ôn bài, cũng gần giống như bây giờ, nhưng lại có chút khác biệt.

Trầm lặng hơn, kiềm chế hơn, ít sắc sảo hơn khi còn trẻ, anh bây giờ tạo cho người ta cảm giác trầm ổn.

Căn phòng yên lặng đến nỗi chỉ còn lại tiếng anh lật trang sách và tiếng gió xào xạc vuốt ve mái tóc anh.

Như khó hiểu trước sự im lặng của vị khách, Tiêu Sở Ngôn nâng tầm mắt lên, nhìn Dịch Sơ Ngữ bằng một đôi mắt bình thản.

Sau khi nhìn thấy là cô đến, thần sắc anh nhu hoà đi.

Tiêu Sở Ngôn khép lại tập tài liệu trong tay, đặt trên bàn làm việc, tựa vào lưng ghế, ánh sáng dịu dàng chiếu vào anh qua khung cửa sổ sau lưng.

“Em đang làm gì ở đây?”

Dịch Sơ Ngữ nâng cái túi trong tay có chút ngượng ngùng, trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên cô tự tay nấu đồ ăn cho một người đàn ông nên không tránh khỏi ngại ngùng.

“Tôi làm bánh trứng.”

Dịch Sơ Ngữ dựa vào khung cửa không dám đi vào, đứng cách vài mét nói chuyện với anh.

“Không cần.” Tuy nói lời từ chối nhưng không còn lạnh lùng cao ngạo như trước.

Ít nhất, Dịch Sơ Ngữ nghe không ra sự tức giận hay bất mãn.

Tuy nhiên, bị từ chối luôn là cảm giác không dễ chịu.

“Là tôi làm phiền anh.”

Tiêu Sở Ngôn đứng dậy, cất tập tài liệu trên bàn vào tủ sách bên cạnh.

Cái tủ sách khổng lồ, to gần bằng bức tường bên phải, chất đầy các loại hồ sơ được sắp xếp ngăn nắp.

Dịch Sơ Ngữ nhìn dáng vẻ tuấn tú của anh, đánh liều hỏi thêm lần nữa: “Ăn rất ngon, sao anh không thử xem?”

Thật trùng hợp, lúc này Hà Khiêm mang tài liệu đến, đi tới bên người Dịch Sơ Ngữ liền cảm thấy được tình hình có chút bối rối.

Sao lại có thể để con gái người ta đứng ở cửa như thế này, ít nhất cũng phải mời người ta vào nói chuyện chứ.

Không có gì lạ khi đội trưởng nhà mình vẫn độc thân.

Hà Khiêm đi ngang, ánh mắt đảo qua giữa hai người.

Tiêu Sở Ngôn cầm lấy thông tin Hà Khiêm đưa cho, thản nhiên lật xem. truyện kiếm hiệp hay

Chứng kiến ​​Tiêu Sở Ngôn dịu dàng đối với Dịch Sơ Ngữ, tuy rằng không phải rất dịu dàng, nhưng đối với đội trưởng mà nói, dù sao cũng đã rất mềm lòng so với bình thường.

Có lẽ hai người này có chút mâu thuẫn, một thời gian sau chắc sẽ làm hoà thôi.

Hà Khiêm vẫy tay với Dịch Sơ Ngữ, nói: “Cô Dịch đứng ở nơi đó làm gì, vào đi.”

Dịch Sơ Ngữ vô thức liếc mắt nhìn Tiêu Sở Ngôn, anh chỉ nhìn chằm chằm thông tin trong tay mà không nói lời nào.

Có vẻ như đối với Tiêu Sở Ngôn, chỉ cần không bị từ chối, thì đó chính là sự ưng thuận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.