Vẫn Còn Rung Động

Chương 18: Chương 18: Tiện đường




Dịch Sơ Ngữ bước tới hai bước với chiếc túi trong tay, mỗi bước đều nhẹ nhàng vì sợ phát ra âm thanh sẽ quấy rầy đội trưởng.

Sự tôn kính đối với cảnh sát trong lòng khiến Dịch Sơ Ngữ không bao giờ dám làm trái ý Tiêu Sở Ngôn, hơn nữa với khí chất kia, ai dám làm trái ý sếp Tiêu chứ.

Thấy anh không ngăn cản mình bước vào, Dịch Sơ Ngữ cũng yên tâm.

Hà Khiêm tinh mắt nhìn thấy thứ trong tay Dịch Sơ Ngữ ngay khi bước vào cửa, với khứu giác thính như chó săn, anh ta đã đoán ra mục đích của Dịch Sơ Ngữ và thứ trong tay cô.

Dù đã ăn trưa rồi nhưng ai có thể từ chối những món ăn ngon chứ.

Hà Khiêm nâng cằm nhìn thứ trong tay, tò mò hỏi: “Cô Dịch này, cô mang thứ gì đến vậy?”

Không đợi Dịch Sơ Ngữ trả lời, Tiêu Sở Ngôn nói: “Cậu là mũi chó sao?”

Bị đội trưởng vả mặt, Hà Khiêm ngượng ngùng gãi đầu.

Anh ta có một cái mũi thực sự nhạy bén, nhưng dù sao thì đội trưởng cũng nên giữ lại mặt mũi cho cấp dưới chứ.

Dịch Sơ Ngữ lấy hộp ra, cười nói: “Đây là bánh trứng, có muốn ăn thử không?”

Hà Khiêm gật gật đầu, đôi mắt chờ mong.

Tiếp nhận chiếc bánh trứng tinh xảo từ Dịch Sơ Ngữ, Hà Khiêm cắn một miếng, vị ngon tràn ngập khoang miệng.

Hương thơm lan tỏa xung quanh.

Dịch Sơ Ngữ thấy Hà Khiêm ăn rất vui vẻ, điều này cho thấy bánh trứng cô làm không tệ.

Tiêu Sở Ngôn liếc mắt một cái, đóng tập tài liệu trên tay.

Dịch Sơ Ngữ cầm một cái bánh, đi tới gần: “Đội trưởng, anh cũng ăn một cái đi.”

Tiêu Sở Ngôn rất cao, phía sau là cửa sổ, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, bóng dáng của anh vừa vặn bao phủ Dịch Sơ Ngữ.

Không cần quá nhiều lời, anh nhận lấy, đi đến ghế sô pha bên cạnh, ngồi xuống, cắn một miếng bánh.

Dịch Sơ Ngữ đặt hộp bánh trứng lên bàn cà phê.

Lúc cô định nói sẽ lui ra ngoài, Hà Khiêm đã nói: “Cô Dịch ngồi đi, đừng ngại.”

Hà Khiêm kéo Dịch Sơ Ngữ ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, chỉ vào chiếc bánh trứng trên bàn, chờ đợi hỏi: “Tôi có thể ăn thêm một cái nữa được không?”

“Được chứ.”

Hà Khiêm đưa tay ra, vừa định chạm vào bánh trứng, liền liếc thấy đội trưởng mặt lạnh bên cạnh.

Anh ta bị đôi mắt kia doạ sợ.

Tiêu Sở Ngôn vừa ăn xong một chiếc bánh trứng, đôi con ngươi đen láy nhìn cấp dưới chằm chằm.

Cái nhìn đó dường như nói lên rằng, nếu Hà Khiêm dám di chuyển, đôi tay của anh ta sẽ bị chặt đứt.

Hà Khiêm xấu hổ rút tay về, cười ngượng ngùng.

Dù mới đến đây nhưng Hà Khiêm không phải là người không biết nhìn sắc mặt.

Dịch Sơ Ngữ nghi ngờ hỏi: “Không phải anh nói muốn ăn sao?”

Hà Khiêm lắc đầu cười, che giấu lương tâm, nói: “Tôi vẫn còn hơi no bụng, đều để dành lại cho sếp Tiêu đi.”

Bầu không khí trong phòng thật kỳ lạ.

Tiêu Sở Ngôn mới chuyển đến đây không lâu, nhiều nhất chỉ có hai tháng, nhưng khi mọi người đối mặt với anh thì luôn có cảm giác rụt rè và khiếp sợ.

Hà Khiêm cũng thế, vừa kính nể lại có chút sợ uy nghiêm của sếp Tiêu bởi vì anh không hề tỏ ra dịu dàng với bất cứ ai.

Nhưng với Dịch Sơ Ngữ, trực giác nói cho Hà Khiêm biết tình cảm của đội trưởng đối với cô không chỉ đơn giản như vậy.

Đội trưởng và cô gái này hiện không có phát ra tiếng động, yên lặng đến kỳ quái, làm cho người đứng ngoài như anh ta có chút không yên lòng.

Tốt hơn nên rút lui trước.

Hà Khiêm chưa kịp nói chuyện, Dịch Sơ Ngữ đã nói với Tiêu Sở Ngôn: “Tôi về trước.”

Tiêu Sở Ngôn cũng đứng dậy, dùng hai tay vỗ nhẹ vào áo khoác, nhẹ nói: “Cùng nhau ra ngoài.”

Giọng nói vừa dứt, hai người trong phòng đều dừng lại.

Lúc trước Tiêu Sở Ngôn đang đi nghỉ phép, nhưng anh nhất định phải tự mình xử lý vụ án của Trần Như Huyên, hiện tại đã đến giai đoạn cuối cùng, quả thực có thể tiếp tục kỳ nghỉ.

Bây giờ mọi việc có vẻ rõ ràng.

Hà Khiêm nhìn thấu nhưng không nói.

Dịch Sơ Ngữ xoa nhẹ ngón trỏ lên má, tâm tình hơi phức tạp, lời nói của anh quá mơ hồ, là muốn đưa cô trở về sao? Nhưng hiện anh vẫn đang trong giờ làm việc.

Cô cũng không muốn lấy mất thời gian nghỉ trưa của anh.

Dịch Sơ Ngữ do dự: “Không sao, tôi có thể tự mình về.”

Tiêu Sở Ngôn quay đầu nhìn cô, ánh mắt nhẹ nhàng: “Tiện đường mà thôi”

Thấy Dịch Sơ Ngữ còn muốn nói, anh lên tiếng: “Chẳng lẽ tôi không được phép nghỉ ngơi sao?”

Lời nói phát ra mang chút tư vị trêu chọc.

“Không có.” Dịch Sơ Ngữ lắc đầu thật mạnh.

Người ta không phải cố ý muốn đưa cô về, chỉ là tiện đường thôi, cô nghĩ nhiều làm gì.

Tiêu Sở Ngôn lấy chìa khóa trong túi ra, xoay nó hai lần trong lòng bàn tay: “Đi thôi”

“Được”

Dịch Sơ Ngữ chậm rãi đi về phía anh, nhưng đội trưởng không hề nhúc nhích.

“Không phải nói là mang cho tôi sao?”

Nghe vậy, Dịch Sơ Ngữ dừng lại, khó hiểu nhìn anh, bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của cô phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của anh.

Sau hai giây chần chừ, Dịch Sơ Ngữ đã hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của Tiêu Sở Ngôn.

Quay trở lại bàn cà phê, đóng nắp hộp bánh và mang theo.

Hà Khiêm như người vô hình, ngơ ngác nhìn theo từng bước chân của họ.

Trong lúc thu dọn đồ đạc, Dịch Sơ Ngữ liếc nhìn Hà Khiêm đang ngồi ở bên cạnh, cười nói: “Lần sau tôi sẽ mang thêm cho anh.”

Hà Khiêm độc thân nhiều năm, nghe thấy chị dâu tương lai hứa sẽ mang đồ ăn cho mình, cười nói: “Được, cám ơn cô.”

Vừa quay đầu đã đụng phải ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Sở Ngôn, chân Hà Khiêm khẽ run.

Hai người lần lượt rời khỏi đồn cảnh sát.

Dịch Sơ Ngữ cầm túi bánh trong tay, đứng bên ngoài chờ Tiêu Sở Ngôn.

Cơn gió mùa thu thổi qua, lá cây vang lên âm thanh xào xạc làm cho đất trời trở nên sống động.

Tiêu Sở Ngôn đang ngồi trong xe, chống một tay vào cửa sổ và ra hiệu cho cô.

Bầu trời trong xanh, không khí nhẹ nhàng.

Dịch Sơ Ngữ đột nhiên bị một hạt cát bay vào mắt, liền nhắm mắt lại rồi mở ra.

Cô hơi hoảng hốt.

Như thể cô nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn trong bộ đồng phục học sinh màu xanh lam đứng trên đường chạy và vẫy tay với cô, anh cười rạng rỡ như mùa hè, dường như đang cố gắng nói gì đó với cô.

Anh đang nói gì đó, nhưng Dịch Sơ Ngữ lại nghe không rõ.

Chớp mắt một lần nữa, mọi thứ vẫn giống như trước.

Không có đồng phục học sinh, không có đường chạy.

May mắn thay, người đàn ông kia vẫn đợi cô ở phía trước.

Dịch Sơ Ngữ trong lòng chua xót, yên lặng nhìn Tiêu Sở Ngôn, từng bước thật chậm đi về phía anh.

Cô nhất định sẽ lấy lại trí nhớ của mình.

Sau khi phóng ra khỏi đồn cảnh sát, xe êm ái lướt trên con đường rộng thênh thang.

Dịch Sơ Ngữ nhìn cảnh tượng trước mặt lùi lại từng chút, ngẫm nghĩ hai câu liền muốn hỏi Tiêu Sở Ngôn về quá khứ của hai người, nhưng lại không nói ra được.

“Uh, tôi...”

Chưa kịp nói xong, điện thoại của Dịch Sơ Ngữ đã vang lên.

Dịch Sơ Ngữ lấy điện thoại ra nhìn, là một số lạ.

“Xin chào”

Phía đối diện là một giọng nam khàn khàn trung niên: “Xin hỏi, đây là cô Dịch phải không?”

“Là tôi, xin hỏi, anh là ai?”

“Cô có chuyển phát nhanh, tôi đã bỏ vào thùng thư.”

“Cám ơn anh”

Dịch Sơ Ngữ cúp điện thoại, bất chợt cô không thể tiếp tục những gì định nói với sếp Tiêu.

Tiêu Sở Ngôn gõ ngón trỏ lên vô lăng.

“Em vừa định nói gì vậy?”

Dịch Sơ Ngữ cúi đầu, nhìn chiếc túi tinh xảo trong tay, do dự: “Tôi nói, anh có thể kể cho tôi nghe về quá khứ của chúng ta được không?”

Người đàn ông ngồi ở ghế lái khẽ cười một tiếng: “Quý cô đây thật là mau quên.”

Nghe anh ta gọi mình là quý cô, Dịch Sơ Ngữ cảm thấy có chút không thoải mái, phản bác lại: “Tôi không phải mau quên, chỉ là tạm thời mất trí nhớ, nhưng tôi chắc chắn sẽ nhớ lại nhanh thôi.”

Tuy cô nói rất nhỏ nhưng lại bộc lộ sự vững vàng không thể phá hủy.

Trong những năm qua, cô cũng đã cố gắng nhớ lại quá khứ, nhưng tiếc rằng đều không có hiệu quả.

Tiêu Sở Ngôn rất chú ý khi lái xe, mặc dù đang trò chuyện nhưng cũng không liếc qua, chỉ nhìn chằm chằm con đường phía trước.

Anh nói thật chậm: “Tôi hiểu rồi.”

Sau một lúc im lặng, bên trong xe thật yên tĩnh.

Tiêu Sở Ngôn bình tĩnh kể lại, như thể đang nói chuyện không liên quan đến mình.

“Em quyết liệt theo đuổi tôi, sau khi tôi đáp lại thì em phủi tay bỏ đi.”

Một câu nói thẳng, không hề có chút ấm ức, coi mình như là khán giả. Nghĩ đến đây, Tiêu Sở Ngôn phẫn nộ với cô cũng là điều dễ hiểu.

Tuy nhiên, câu chuyện này có vẻ không hợp lý.

Cho dù cô đã quên quá khứ của hai người, nhưng theo cách cư xử của cô thì sẽ không có chuyện liều mạng theo đuổi một người đàn ông, vả lại lúc đó đã là năm thứ ba trung học, cô vậy mà không lo chuyên tâm học hành lại lo yêu đương với Tiêu Sở Ngôn?

Đây có phải là sự thật không?

Dịch Sơ Ngữ nghi ngờ quay sang, nhìn về phía người đàn ông đang vô cùng nghiêm túc.

Tiêu Sở Ngôn nhìn qua vô cùng bình thản, không giống như đang nói dối.

Dịch Sơ Ngữ vò đầu bứt tóc, ngập ngừng hỏi: “Sau đó anh rất tức giận?”

Chiếc xe dừng trước cột đèn giao thông.

Như nghe được trò đùa lớn nào đó, Tiêu Sở Ngôn nghiêng đầu buồn cười nhìn cô, miệng cong lên nhưng ý cười lại không hiện trong đáy mắt.

“Em muốn hỏi gì?”

Đèn đỏ phía trước đang đếm ngược, dòng người vội vàng lướt qua trên đường.

Hai người im lặng nhìn nhau.

Dịch Sơ Ngữ đột nhiên cảm thấy có chút ngốc, thái độ của sếp Tiêu rõ ràng như vậy, hẳn là anh ghi hận trong lòng rồi.

Suy cho cùng, chẳng ai có thể dễ dàng tha thứ việc người mình thích ra đi mà không nói lời chia tay.

Nghĩ theo một góc độ khác, nếu cô là Tiêu Sở Ngôn cũng không thể nói quên là quên, nói không hận liền không hận được.

Hai mắt nóng lên, cảm giác áy náy tăng vọt trong lòng.

Không chịu nổi ánh mắt dò hỏi của Tiêu Sở Ngôn, cô cụp mắt xuống, tránh đi ánh mắt của anh.

Đèn xanh bật sáng, xe lại tiếp tục lướt đi.

Đến bãi đậu xe ngầm của tiểu khu, hai người xuống xe.

Dịch Sơ Ngữ cầm thứ trong tay lên nói: “Tôi đi lấy đồ chuyển phát nhanh, cái này, tặng anh, mau mang về đi.”

Tiêu Sở Ngôn không nhận lấy, nâng cằm nhìn thẳng: “Cùng đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.