Bước tới tủ chứa bưu kiện, Dịch Sơ Ngữ lấy điện thoại di động ra, bấm mã rồi nhận hàng.
Bên trong chắc là sách bên nhà xuất bản gửi tới.
Tủ khóa chuyển phát nhanh mở ra.
Dịch Sơ Ngữ liếc nhìn xung quanh, phát hiện kiện hàng của cô ở ngăn tủ cao nhất, với chiều cao 1m60, cô cảm thấy mình không thể nào với tới bưu kiện kia, chỉ có thể với lấy một góc của tủ chuyển phát nhanh.
Đột nhiên, một thân hình cao lớn bao bọc lấy cô, vây cô kẹt giữa tủ đồ và lồng ngực vững chắc của anh.
Tiêu Sở Ngôn dễ dàng lấy chiếc hộp lớn xuống, một tay xách lên.
Đi được một lúc, Dịch Sơ Ngữ sợ mười mấy quyển sách quá nặng, một mình anh mang sẽ rất mỏi tay.
Có nặng không? Hay để tôi cầm phụ anh.
Tiêu Sở Ngôn ước lượng: Một tay cầm sách, một tay xách em lên còn được.
Ý tứ rất rõ ràng, trọng lượng này chỉ là trò trẻ con với sếp Tiêu.
Ngoài ra, một người có thể trở thành cảnh sát hình sự thì thể lực tốt hẳn là điều tiên quyết.
Thang máy đi lên từ từ.
Trong không gian chỉ có hai người, chuông điện thoại vang lên.
Tiêu Sở Ngôn hai tay cầm hộp chuyển phát nhanh, không thể nghe điện thoại.
Lấy điện thoại giúp tôi, ở túi bên phải.
Dịch Sơ Ngữ nghe lời anh, thò tay vào túi quần.
Xuyên qua một lớp vải mỏng, Dịch Sơ Ngữ cảm nhận được bắp đùi rắn chắc của đội trưởng, đường nét rất rõ ràng.
Trái tim cô đập loạn như một con thỏ nhỏ.
Không dám sờ loạn, Dịch Sơ Ngữ liền rút ra ngay khi chạm vào điện thoại.
Chỉ có ba từ trên màn hình, hiển thị tên người gọi.
Dương Dụ Hân.
Dịch Sơ Ngữ sững sờ khi nhìn thấy ba chữ này.
Từ khi gặp lại Tiêu Sở Ngôn, cô chưa từng nhìn thấy anh qua lại với phụ nữ, vì vậy cô mặc định anh còn độc thân, nhưng cái tên trên màn hình này rõ ràng là tên của phụ nữ.
Dịch Sơ Ngữ rụt rè, chẳng lẽ anh đã có bạn gái rồi, hoặc là, người phụ nữ này có quan hệ đặc biệt với sếp Tiêu.
Càng nghĩ càng nóng ruột.
Cô không có tự tin, cũng không có nắm chắc về quan hệ cá nhân của anh.
Tiêu Sở Ngôn cụp mắt xuống, nhìn người phụ nữ đang cầm điện thoại trước mặt với vẻ thất thần, nói: Dịch Sơ Ngữ
Nghe thấy tiếng gọi của anh, Dịch Sơ Ngữ tỉnh táo lại, nén lại tất cả phỏng đoán cùng lo lắng trong lòng, cắn chặt môi dưới, giọng nói không thể thấp hơn.
Anh muốn nhận cuộc gọi không?
Anh gật đầu.
Dịch Sơ Ngữ lướt đầu ngón tay qua màn hình điện thoại, đưa điện thoại lên sát tai anh.
Dịch Sơ Ngữ đứng tương đối gần, có thể nghe rõ vì người bên kia có giọng nói rất lớn.
Tiêu đội trưởng, hai ngày nữa là quốc khánh, em sẽ đến chỗ của anh.
*Ding*
Cửa thang máy mở ra.
Tiêu Sở Ngôn không có trả lời người ở đầu kia điện thoại mà nói với Dịch Sơ Ngữ: Đi, ra ngoài thôi.
Lúc bước ra khỏi thang máy, người ở đầu dây bên kia điện thoại nói rất lớn, vẫn đang tán gẫu không ngừng.
Dịch Sơ Ngữ đều nghe được.
Đó là một giọng nói hơi non nớt, có lẽ là một cô gái trẻ còn chưa trưởng thành.
Không biết vì sao, nghe giọng nói này, Dịch Sơ Ngữ thực sự thở phào nhẹ nhõm, mọi phỏng đoán lúc trước đều biến mất.
Bước ra khỏi thang máy, Dịch Sơ Ngữ lại đưa điện thoại đến bên tai Tiêu Sở Ngôn.
Đầu dây bên kia vẫn đang nói không ngừng.
Đội trưởng, sao anh lại mặc kệ em vậy chứ. Anh nhẫn tâm thật đấy, đây là cách anh đối xử với em họ của mình sao? Nếu anh không muốn em tới chỗ anh thì cứ nói thẳng đi.
Tiêu Sở Ngôn trầm giọng nói, không còn cứng nhắc như khi ở trước mặt cấp dưới.
Tại sao em không tìm anh trai của mình?
Bên kia thở dài nói tiếp: Nếu anh trai có thời gian nói chuyện với em, em sẽ không đi tìm anh. Đáng đời anh không có cô gái nào thèm, cho anh mỗi ngày hẹn hò với hồ sơ tội phạm đi.
Đã quen với sự cứng rắn của Tiêu Sở Ngôn trong việc ra lệnh cho cấp dưới, đây là lần đầu tiên cô thấy anh bị tấn công.
Không hiểu sao, Dịch Sơ Ngữ lại muốn cười.
Bước tới cửa nhà Dịch Sơ Ngữ, Tiêu Sở Ngôn liếc nhìn người phụ nữ, hỏi: Em cười cái gì vậy?
Dịch Sơ Ngữ lắc đầu, chối: Tôi không có.
Cô gái kia qua điện thoại hình như nghe được điều gì lạ, giọng điệu như nhìn thấy mặt trời ló dạng đằng Tây, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Này này, Tiêu Sở Ngôn, người bên cạnh anh là ai đấy?
Không phải việc của em. Tiêu Sở Ngôn nói, Hai ngày nữa anh đến đón em ở ga đường sắt cao tốc, đến lúc đó nhớ gọi cho anh, cúp máy đây.
Không phải không có cô gái nào muốn một khúc gỗ như anh sao, vậy mà anh thật sự có bạn gái rồi?
Tiêu Sở Ngôn không để ý, quay đầu lại nói: Giúp tôi một tay.
Sắc mặt anh ánh lên màu đồng khoẻ khoắn, ở trong tích tắc anh quay lại nhìn cô, ngón tay Dịch Sơ Ngữ khẽ lướt lên làn da anh.
Dịch Sơ Ngữ rút tay về như bị điện giật, do dự một chút, nghe lời anh, cúp điện thoại, trả lại điện thoại cho anh.
Dịch Sơ Ngữ lấy chìa khóa trong túi ra, mở cửa.
Tiêu Sở Ngôn giúp cô đặt chuyển phát nhanh lên bàn, sau đó đi thẳng vào phòng bếp rửa tay.
Dịch Sơ Ngữ đứng ở cửa phòng bếp nói: Cảm ơn.
Đối với Tiêu Sở Ngôn, người cao hơn 1,8m một chút, mặt bàn khá ngắn, anh phải hơi khom lưng để rửa tay dễ dàng hơn.
Tiếng nước chảy ào ào.
Mỗi một giọt nước giống như một giọt mưa sa vào trái tim Sơ Ngữ.
Anh tắt vòi nước, rút một tờ giấy bên cạnh ra lau tay.
Có chuyện này tôi muốn nhờ em.
Đó là lần đầu tiên nghe Tiêu Sở Ngôn nói đến chuyện làm phiền người ta, ánh mắt Dịch Sơ Ngữ dừng trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Ừm?
Ngày 5 tháng 10 là sinh nhật của Dương Dụ Hân. Như sợ mình không biết Dương Dụ Hân là ai, Tiêu Sở Ngôn nói thêm: Chính là con nhóc vừa rồi.
Dịch Sơ Ngữ nắm chặt khung cửa, mơ hồ mong đợi lời nói tiếp theo của anh.
Em giúp tôi đặt cho nó cái bánh sinh nhật, tôi cũng không biết con gái các em thích loại gì.
Cô nợ Tiêu Sở Ngôn quá nhiều, chỉ riêng vụ án của Trần Như Huyên cũng đã làm cô vô cùng áy náy, cộng thêm việc phản bội anh trước đây, việc đền bù lại càng khó hơn.
Cô xấu hổ, nhưng đây cũng là dịp cô trả một ít ân tình cho anh.
Dịch Sơ Ngữ gật đầu, nghĩ nghĩ rồi hỏi: Muốn bánh lớn hay nhỏ?
Tiêu Sở Ngôn ném khăn giấy đã lau tay vào thùng rác, đáp: Cho ba người.
Vậy cô ấy thích loại bánh nào?
Tiêu Sở Ngôn suy nghĩ một chút, sau đó trợn to đôi mắt trong veo, thản nhiên đáp: Tôi không biết.
A? Dịch Sơ Ngữ sững người, muốn tặng bánh sinh nhật cho em họ mà lại không biết em mình thích loại bánh gì, làm anh họ thế này cũng quá vô tâm rồi.
Hay là em cứ order loại nào em thích đi.
Tiêu Sở Ngôn nói xong đi ra khỏi phòng bếp, ngang qua Dịch Sơ Ngữ, mang theo một luồng gió man mát dễ chịu.
Cô cũng không quen em họ của sếp Tiêu, sao có thể tuỳ tiện đặt bánh được, lỡ như khẩu vị không hợp thì sao đây.
Dịch Sơ Ngữ vẻ mặt lo lắng, quay đầu nhìn bóng lưng của anh
Vậy cô ấy thích loại trái cây nào?
Anh suy nghĩ một chút: Dâu tây.
Được
Thấy Tiêu Sở Ngôn chuẩn bị rời đi, Dịch Sơ Ngữ đem bánh trứng đã chuẩn bị cẩn thận đặt ở trên bàn.
Cái này, đừng quên.
Anh lười biếng liếc mắt nhìn, mang theo bánh trứng đi ra khỏi nhà Dịch Sơ Ngữ, thuận tay đóng cửa giúp cô.
Dịch Sơ Ngữ dựa vào cửa, thoáng nhìn phòng khách yên bình.
Ánh nắng buổi chiều chiếu vào khung cửa sổ kính làm gian phòng bừng lên một màu vàng óng ánh.
Một lúc sau, Dịch Sơ Ngữ bước tới bàn trà, mở cuốn sách do nhà xuất bản gửi cho cô.
Tuỳ ý nhìn qua, sau đó chuyển đống sách đến một góc phòng làm việc, lấy ra một cuốn và để trên bàn cà phê trong phòng khách.
Dịch Sơ Ngữ lật vài trang, nhà xuất bản này không tệ, chất lượng giấy cũng được, không giống nhà xuất bản lần trước, giấy nhăn, sờ vào không mịn.
Đọc xong cuốn tiểu thuyết, Dịch Sơ Ngữ lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm một vài tiệm bánh nổi tiếng ở quanh đây.
Lễ quốc khánh đến gần, Dịch Sơ Ngữ cũng không quấy rầy Tiêu Sở Ngôn.
Thỉnh thoảng quan sát tình hình nhà đối diện, Dịch Sơ Ngữ phát hiện Tiêu Sở Ngôn hai ngày nay thật sự rất bận.
Cũng không biết là anh đang giải quyết nốt vụ án Trần Như Huyên hay lại có nhiệm vụ mới.
Ngày quốc khánh nhanh cũng tới, toàn bộ tiểu khu nhộn nhịp hẳn lên.
Lúc rảnh rỗi, Dịch Sơ Ngữ học được một mẹo mới, làm thử một chiếc bánh bông lan đơn giản.
Trước đây, cô chỉ biết chăm chỉ học hành mỗi ngày, sau đó học kỹ năng viết văn, mà quên mất rằng thực tế cuộc sống cũng là chất liệu phong phú cho việc sáng tác.
Con người dù sao cũng cần phải cân bằng cuộc sống thì mới có tinh thần làm việc.
Cho những cái bánh bông lan nhỏ vào túi giấy, cô định sẽ mang qua tặng nhà đối diện.
Dịch Sơ Ngữ gõ cửa nhà sếp Tiêu.
Tiếng bước chân vang lên.
Nghe qua không giống như tiếng bước chân trầm tĩnh của Tiêu Sở Ngôn.
Cửa mở ra, là một cô gái có chiều cao tương đương Dịch Sơ Ngữ, mái tóc đen nhánh, đôi mắt to tròn, trông rất đoan trang, không ngờ cô bé này lại dám chống đối sếp Tiêu cơ đấy.
Dương Dụ Hân nhìn Dịch Sơ Ngữ, hỏi: Chị là ai?
Dịch Sơ Ngữ đưa túi giấy cho cô bé rồi tự giới thiệu: Chị là bạn của Tiêu đội trưởng, sống ở nhà đối diện, muốn mang ít bánh ngọt chị vừa làm qua tặng.
Dương Dụ Hân gật đầu, mở cửa, đón Dịch Sơ Ngữ đi vào.
Chị ngồi trước đi, anh Sở Ngôn vừa ra ngoài mua tạp hóa.
Không cần đâu, chị về luôn đây.
Dương Dụ Hân gãi đầu, vẻ mặt đăm chiêu, suy nghĩ một hồi, chợt hiểu ra: Chị là người phụ nữ bên cạnh Tiêu Sở Ngôn khi em gọi điện cho anh ấy lần trước đúng không?
Bị hỏi thẳng như vậy, Dịch Sơ Ngữ cảm thấy có chút xấu hổ, khẽ ậm ừ.
Tính khí tò mò của thiếu nữ nổi lên, Dương Dụ Hân lôi kéo Sơ Ngữ vào nhà.
Dương Dụ Hân thần bí hỏi: Tại sao chị lại thích anh Sở Ngôn?
Nhất tiễn xuyên tâm, cách nói chuyện không hề vòng vo, khiến Dịch Sơ Ngữ cảm thấy xấu hổ.
Dương Dụ Hân thấy thái độ của Dịch Sơ Ngữ, chợt hiểu ra hai người này vẫn còn đang trong giai đoạn mập mờ, phát hiện này làm cô bé chấn kinh. Sếp Tiêu nhà cô vậy mà còn mập mờ với con gái người ta.
Cô muốn xem tiểu mỹ nhân đáng yêu này làm cách nào mà bắt được tâm của vị đội trưởng xưa nay chỉ biết chuyên tâm phá án.
Chị ngồi đi, anh Sở Ngôn rất nhanh sẽ quay lại.
Dịch Sơ Ngữ bị cô bé nhấn ngồi xuống sô pha.
Cô thoáng thấy cuốn tiểu thuyết do cô xuất bản ở trên bàn cà phê.
Em thích cuốn sách này hả?
Dương Dụ Hân cầm lên, đóng lại, đưa cho Dịch Sơ Ngữ xem: Em rất thích tác giả này, em đã đọc tất cả sách của cô ấy, cũng rất thích văn phong của cô ấy. Chị cũng đọc sách của cô ấy sao?
Dịch Sơ Ngữ mỉm cười, có chút ngượng ngùng, không ngờ thế giới lại nhỏ như vậy, em họ Tiêu Sở Ngôn hóa ra lại là người hâm mộ sách của cô.
Chị chính là tác giả Trái Quýt.