Tiêu Sở Ngôn dừng tay, mắt vẫn dán vào những trang giấy dày đặc chữ, nhưng suy nghĩ lại trôi vẩn vơ ngoài tầm kiểm soát.
Môi anh khẽ hé mở: “Không hứng thú.”
Nghe thấy ba chữ này, sự hưng phấn của Dịch Sơ Ngữ tan rã, nụ cười nơi khóe miệng nhạt đi.
Nghĩ kỹ lại, đúng rồi, Tiêu đội trưởng khí thế như thế nào có thể đi xem loại phim thanh xuân vườn trường. Nếu là loại phim khoa học hay hành động thì còn có khả năng.
Dịch Sơ Ngữ thất vọng thở dài.
Văn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất, ngoại trừ tiếng lật giấy và tiếng thở đều đều.
Vì đội trưởng có việc phải làm, cô lở lại lâu hơn cũng không tiện.
Khi Dịch Sơ Ngữ định lên tiếng, Tiêu Sở Ngôn đột nhiên đứng lên, sắc mặt dịu đi rất nhiều.
Anh bước đến bàn cà phê, cầm chiếc ấm ra chiều muốn đi nấu nước nóng.
Không muốn làm phiền anh, Dịch Sơ Ngữ nói: “Không có chuyện gì, tôi về đây.”
Quay lưng về phía cô, Tiêu Sở Ngôn dùng sức cầm bình nước, các đốt ngón tay dần trở nên trắng bệch.
Dịch Sơ Ngữ còn không kịp chờ câu trả lời, liền nói lời từ biệt, xoay người rời khỏi văn phòng.
Tiêu Sở Ngôn nhìn lại, thấy bóng dáng của cô, đặt ấm nước trên tay xuống, đi về phía cửa.
Còn chưa kịp đi ra ngoài thì đã nghe thấy một cảnh sát nhỏ đi qua bên ngoài túm lấy một cảnh sát nhỏ khác, hỏi: “Anh, người phụ nữ xinh đẹp đó là ai vậy?”
“Cô ấy là người theo đuổi đội trưởng Tiêu.”
“Không phải chứ, em tưởng đội trưởng sẽ thích những cô gái quyến rũ, không ngờ gu của sếp Tiêu lại là bộ dáng nữ sinh ngoan ngoãn.”
Một cảnh sát nhỏ khác cuộn tài liệu trong tay thành hình trụ, gõ vào người cậu ta, nói: “Cậu có lỗ tai không, tôi nói là cô ấy theo đuổi đội trưởng, không có nói là đội trưởng thích cô ấy. “
Nghe bọn họ đối thoại từng chữ một, Tiêu Sở Ngôn nhíu mày, ánh mắt tối sầm lại, môi mỏng mím chặt.
Dịch Sơ Ngữ bước ra khỏi đồn cảnh sát, chậm rãi đi đến trạm xe buýt, trước khi đến đây cô còn thầm khen bản thân mình có dũng khí, giờ mới cảm thấy mất mặt.
Đương nhiên, theo đuổi người ta phải biết rõ sở thích của họ, biết người mặt lạnh như đội trưởng nhất định không thích mấy tiểu thuyết ngôn tình thanh xuân vườn trường trẻ trung đó mà cô còn mặt dày đi mời, hẳn là phải nhận thất bại.
Thở dài một tiếng, Dịch Sơ Ngữ đang chuẩn bị lên xe thì điện thoại trong túi vang lên.
Dịch Sơ Ngữ ra sau xe ngồi xuống.
“Mẹ, mẹ đang tìm con ạ?”
“Sơ Ngữ, gần đây con cùng Dư Huy thế nào? Có tiến triển gì không?”
Nghe vậy, Dịch Sơ Ngữ lỡ đãng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi đông cứng lại, sau một lúc do dự, cô nói thật: “Mẹ, con và anh ấy không thể nào đâu.”
Hơi thở Tưởng Di đình trệ một hồi, mới chậm rãi lên tiếng: “Sao vậy? Lúc trước không phải còn tốt sao?”
“Con nghĩ làm bạn thì tốt hơn. Mẹ yên tâm, chuyện của con, con tự có dự định.”
Tưởng Di thở dài, con gái mình sống khép kín như nào, bà làm mẹ hẳn là rõ nhất.
“Sơ Ngữ, con ở tuổi này rồi, cũng nên nghiêm túc suy nghĩ về tương lai.”
“Con biết mà mẹ.”
Hai người trò chuyện thêm vài câu, Tưởng Di phàn nàn rằng Dịch Sơ Ngữ không về nhà vào ngày Quốc khánh.
Dịch Sơ Ngữ dự định sẽ về nhà vào tháng sau, sau khi cuốn tiểu thuyết này hoàn thành, cô sẽ tự thưởng cho mình kỳ nghỉ dài ngày.
Sau vài câu giải thích đơn giản, Tưởng Di cúp điện thoại.
Về đến nhà, Dịch Sơ Ngữ lười biếng nằm trên sô pha, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Theo đuổi một người chính là một môn học, đặc biệt với người như Tiêu Sở Ngôn thì càng phải học.
Viết nhiều tiểu thuyết cũng không bằng bản thân trải qua thực tiễn.
Vì bị Tiêu Sở Ngôn từ chối, Dịch Sơ Ngữ đã thất thần suốt hai ngày qua, chỉ có thể chuyên tâm viết lách để quên đi thực tại.
Đường dài như vậy, không biết đến bao giờ cô mới đuổi kịp đội trưởng, đạt được sự ưu tú như sếp Tiêu.
Dịch Sơ Ngôn ở nhà suy tư hai ngày, hắn hai ngày không quấy rầy Tiêu Sở Ngôn, dành phần lớn thời gian viết tiểu thuyết.
Tất cả các công việc đều được hoàn thành vào buổi sáng, Dịch Sơ Ngữ đang định đi mua sắm.
Đi dạo một vòng, cô lại đi ngang qua đồn cảnh sát.
Dịch Sơ Ngữ đã hai ngày không gặp sếp Tiêu, đột nhiên muốn đi vào, hiện tại đã gần đến buổi chiều tan sở, cô nên chờ thêm một lát để không làm phiền công việc của anh.
Với suy nghĩ này trong đầu, Dịch Sơ Ngữ nhìn xung quanh một lượt, trong lòng có chút chờ mong.
Đi dọc hành lang vắng lặng, bước chân cũng lặng lẽ.
Trước khi đến gần phòng làm việc của Tiêu Sở Ngôn, mơ hồ có thể nghe thấy một giọng nói quen thuộc, mạnh mẽ và uy lực.
Vừa đi tới cửa phòng làm việc, Dịch Sơ Ngữ liền nhìn thấy một phòng chứa đầy người, có người mặc cảnh phục, có người không, xuyên qua cánh cửa đóng chặt, tất cả đều xếp hàng, đứng yên chờ Tiêu Sở Ngôn lên tiếng.
Có lẽ họ có nhiệm vụ quan trọng cần giải quyết,
Nghĩ đến đây, Dịch Sơ Ngữ cảm thấy nên né tránh, chuẩn bị xoay người cất bước đi ra ngoài.
Tiêu Sở Ngôn khuôn mặt lạnh lùng đứng thẳng lưng, nghiêm nghị nói: “Thời gian vừa rồi công việc quá vất vả, hiện giờ mọi người có thể thả lỏng.”
Nghe vậy, Dịch Sơ Ngữ cười thầm, thân thể khẽ run lên, người đội trưởng này vẫn rất ân cần với cấp dưới.
Dịch Sơ Ngữ chống tay lên khung cửa, thò đầu ra quan sát Tiêu Sở Ngôn, rất muốn xem phong thái của đội trưởng hiện tại.
Đôi mắt cô linh động nhìn theo từng cử động của Tiêu Sở Ngôn, nghe anh nói tiếp.
“Thứ hai tới, chị dâu các cậu có phim mới ra mắt. Ai có đối tượng thì mời người đó cùng đi xem, ai chưa có đối tượng có thể rủ nhau đi chung.”
Ngay khi câu nói này được phát ra, tất cả mọi người trong văn phòng đều sôi sục. Đám đàn ông mồm năm miệng mười nghị luận, bầu không khí đột nhiên thả lỏng.
Dịch Sơ Ngữ ngây người nhìn Tiêu Sở Ngôn, bàn tay trên khung cửa trượt xuống bên người, máu toàn thân chảy ngược.
Cô chớp mắt nhìn một vòng, tiếng động bên tai nghe được rõ ràng như vậy, những lời cô vừa nghe là thật, không phải đang mơ
Hà Khiêm là người đầu tiên có phản ứng, hét lên: “Đội trưởng, anh có bạn gái là ngôi sao điện ảnh từ khi nào vậy? Anh giấu cũng kỹ quá rồi”
Đứng ở bên cạnh, Từ Thu Sinh vỗ nhẹ lên đầu Hà Khiêm: “Cậu có ngốc không, cô gái thường xuyên đến đồn cảnh sát là tác giả văn học.”
Lời của cả hai vừa dứt mọi người chợt nhận ra và vỗ tay khen ngợi.
“Đội trưởng đã bị cô gái nhỏ kia bắt mất rồi sao?”
“Tôi đã nói rằng cô gái kia chắc chắn sẽ làm được mà.”
...
Dịch Sơ Ngữ nghe bọn họ nói chuyện, đầu óc thiếu oxy, vừa hưng phấn vừa bối rối. Hai ngày trước anh còn thẳng thắn từ chối lời mời của cô, giờ lại trực tiếp cho cô chức danh “chị dâu.”
Tiêu Sở Ngôn bỏ qua thắc mắc của mọi người, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, gương mặt lạnh nhạt như cũ.
“Đi về rồi tôi sẽ hoàn tiền vé cho mọi người.”
Bây giờ đội trưởng đã lên tiếng muốn mời họ xem phim, coi như họ cũng không chịu thiệt thòi.
Một ông già như Từ Thư Sinh, đã hơn 30 tuổi, lập tức hỏi một câu rất thực tế.
“Đội trưỏng, nếu tôi đưa gia đình đến xem, vé xem phim của gia đình tôi có được bồi hoàn không?”
“Có bao nhiêu cuống vé thì được hoàn tiền bấy nhiêu.”
Câu nói cho thấy sếp Tiêu đã dốc hết vốn liếng bồi đắp tình cảm với cô gái nhỏ.
“Mượn gió bẻ măng,“ Hà Khiêm lên tiếng: “Cảm ơn cái ví của đội trưởng. Đồng thời, chúc đội trưởng thành công thoát khỏi hàng ngũ chó độc thân.”
Những người còn lại hùa theo vỗ tay rầm rộ.
Nhìn tình hình trong phòng làm việc, khuôn mặt Dịch Sơ Ngữ đỏ bừng.
Mắt cô vẫn dán chặt vào văn phòng.
Trong lúc náo loạn, Tiêu Sở Ngôn dường như đã ý thức được, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, chạm phải ánh mắt Dịch Sơ Ngữ.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Dịch Sơ Ngữ liền cảm thấy chân yếu đi, xoay người một bên, dựa lưng vào tường, thở hồng hộc như người chết đuối được vớt lên.
Những suy nghĩ giống như dây leo mọc hoang dại.
Vậy có phải bây giờ hai người đã thành một đôi rồi không?
Nụ cười trên khóe miệng Dịch Sơ Ngữ không kiềm chế được mà dâng lên.
Bên cạnh có tiếng động, cấp dưới của Tiêu Sở Ngôn đẩy cửa đi ra, liền thấy Dịch Sơ Ngữ đang ở bên cạnh nghe lén, nháy mắt với nhau, cung kính hô một tiếng: “Chào chị dâu!”
Dịch Sơ Ngữ giật mình, một tay che trái tim đang đập của mình, chớp chớp mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng thẹn thùng.
Bộ não của cô đình công, trở nên trống rỗng, tránh ánh mắt của họ, chỉ nhẹ gật đầu.
Một đám người cười nói đi ngang qua Dịch Sơ Ngữ.
Sau khi bọn họ đi xa, Dịch Sơ Ngữ mới bình tĩnh lại một chút.
Bên cạnh đột nhiên xuất hiện cảm giác áp bách.
Dịch Sơ Ngữ quay lại, Tiêu Sở Ngôn đứng ở bên cạnh cô, mặt không đổi sắc, giống như người vừa thăng chức “chị dâu” cho cô không phải là anh.
Tiêu Sở Ngôn lãnh đạm nhìn cô: “Tìm tôi sao?”
Dịch Sơ Ngữ mím môi gật đầu, trầm giọng hỏi: “Tan sở chưa?”
Tiêu Sở Ngôn khẽ gật đầu, thuận tay đóng cửa văn phòng.
Hai người bước ra khỏi đồn cảnh sát, nhưng khi ra đến cửa, Tiêu Sở Ngôn không quay đầu lại đi tới bãi đậu xe, mà cùng cô đi tới trạm xe buýt.
Trước khi chờ Dịch Sơ Ngữ đặt câu hỏi, Tiêu Sở Ngôn đã giải thích: “Xe bị trầy xước khi đuổi theo nghi phạm, hôm qua đã gửi đến cửa hàng 4S.”
“Ra vậy” Dịch Sơ Ngữ đáp.
Trong trí nhớ hiện tại của Dịch Sơ Ngữ, đây là lần đầu tiên cô đi xe buýt cùng Tiêu Sở Ngôn.
Gần cuối tháng 10, vào lúc 5:30 chiều, mặt trời đã khuất sau dãy núi phía xa, làm cho một nửa bầu trời nhuộm màu hồng tía.
Dịch Sơ Ngữ phân vân trong lòng hồi lâu mới hỏi: “Anh, tại sao lại nói mọi người đi xem bộ phim kia?”
Khuôn mặt đẹp trai của đội trưởng Tiêu phủ một màu đỏ hoàng hôn mờ nhạt, làm dịu đi những góc cạnh lạnh lùng và cứng rắn.