Dịch Sơ Ngữ mơ hồ chờ đợi câu trả lời của anh.
Mặc dù đại khái cô có thể đoán được phản ứng của Tiêu Sở Ngôn sẽ không phải là một lời tỏ tình, có thể chỉ là im lặng, nhưng cô vẫn rất mong chờ.
Tiêu Sở Ngôn nhìn về phía trước, không liếc cô một cái, mím môi mỏng, không nói gì.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Dịch Sơ Ngữ thật sự sinh ra cảm giác Tiêu Sở Ngôn đang ngại ngùng.
Người đàn ông này khi xấu hổ dường như sẽ không đỏ mặt hay né tránh ánh mắt đối phương.
Anh chỉ im lặng.
Mãi cho đến khi hai người đến trạm xe buýt, Tiêu Sở Ngôn mới chậm rãi đáp: “Để giết thời gian.”
Nghe bốn chữ đơn giản này, Dịch Sơ Ngữ muốn phì cười, một loại ngọt ngào thuộc về mối tình đầu lan đến tứ chi, từng cơn sóng nhấp nhô trong đáy lòng thiếu nữ.
Không hiểu sao xe buýt hôm nay đến trễ hơn bình thường, xung quanh ngày càng có nhiều người đứng chờ.
Dịch Sơ Ngữ nghiêng người nép bên cạnh Tiêu Sở Ngôn.
Chính sự chủ động của anh đã mang lại cho Dịch Sơ Ngữ dũng khí, cô đưa ra câu hỏi thứ hai của ngày hôm nay.
“Tôi là chị dâu của bọn họ sao?”
Dịch Sơ Ngữ ngẩng mặt nhìn anh, bởi vì khoảng cách quá gần, cô rõ ràng nhận thấy mí mắt Tiêu Sở Ngôn khẽ run, trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên.
Thật trùng hợp, xe buýt đến, đám đông chen chúc phía trước, cố gắng lên xe càng sớm càng tốt.
Dịch Sơ Ngữ bị đẩy lui, vấp vào vòng tay của Tiêu Sở Ngôn.
Hơi thở trên người anh tạo ra cảm giác yên tâm.
Bên hông được người siết chặt, cô ép sát vào ngực Tiêu Sở Ngôn.
Tiêu Sở Ngôn có vẻ thích mặc những chiếc áo khoác có độ dài vừa phải, đặc biệt là màu đen và xám.
Dịch Sơ Ngữ rũ mắt xuống, có thể nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn vòng tay ôm eo cô.
Lưng áp vào ngực anh, bởi vì vóc dáng nhỏ nhắn của cô, cả người đều được anh lồng trong áo khoác, cách ly đám người đông đúc kia.
Tiêu Sở Ngôn và Dịch Sơ Ngữ gần như lên xe cuối cùng.
Hai người đứng ở phía cuối xe.
Ngồi trước mặt Dịch Sơ Ngữ là một đôi bạn trẻ, có thể nhìn thấy cô gái dựa vào vai chàng trai, nhẹ giọng làm nũng: “Anh thích em nhất đúng không?”
Chàng trai chỉ cưng chiều sờ đầu cô.
Như được truyền cảm hứng, Dịch Sơ Ngữ bước từng bước nhỏ, đến gần Tiêu Sở Ngôn, khẽ nói: “Anh cũng thích em, đúng không?”
Dường như có ánh sao trong mắt, cô rạng rỡ nhìn anh.
Tiêu Sở Ngôn liếc nhìn, thản nhiên đáp: “Đây là bí mật, tôi có quyền từ chối trả lời.”
Xung quanh ồn ào và đông đúc, nhưng Dịch Sơ Ngữ có thể nghe thấy rõ ràng.
Nhịp tim khẽ nhảy lên, cô liền cố gắng trấn tĩnh lại. Thôi, dù sao cũng không hỏi được gì, tốt hơn hết là không nên hỏi tiếp.
Xe tới trạm, Tiêu Sở Ngôn và Dịch Sơ Ngữ xuống xe, hai người đi về phía tiểu khu.
Có lẽ do Tiêu Sở Ngôn của ngày hôm nay quá ôn nhu, cũng quá nuông chiều, Dịch Sơ Ngữ lấy hết can đảm, hỏi lại câu hỏi hai ngày trước:
“Thứ hai tuần sau, chúng ta đi xem phim cùng nhau nhé?”
Lần này, cô không hề bối rối như lần trước, thậm chí còn bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, như thể câu trả lời của anh chắc chắn sẽ là câu trả lời mà cô nghĩ đến.
Tiêu Sở Ngôn còn chưa trả lời ngay, Dịch Sơ Ngữ liền nói tiếp: “Thứ hai anh nghỉ làm lúc 5h30 chiều đúng không?”
“Ừm.”
“Vậy em đến chỗ anh, chúng ta cùng nhau ăn tối và xem phim.”
“Sao cũng được.” Tiêu Sở Ngôn nói xong, đột nhiên tăng tốc, như muốn thoát khỏi tầm mắt của Dịch Sơ Ngữ.
Dịch Sơ Ngữ vội vàng đuổi theo sau, nghiêng đầu quan sát biểu hiện của anh.
Ánh mắt nhìn thẳng, xương quai hàm kiên định, Tiêu Sở Ngôn dường như vẫn như xưa.
Nhưng cô cảm thấy rõ ràng khí tức của anh đã mềm mại đi rất nhiều.
Đi tới trước cửa nhà, Dịch Sơ Ngữ vẫy vẫy tay về phía Tiêu Sở Ngôn.
“Tạm biệt.”
Tiêu Sở Ngôn không nói gì, chỉ là gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch.
Trở lại nhà, Dịch Sơ Ngữ chạy đến giữa phòng khách, nhảy xuống sô pha, vùi mặt vào gối, trong tay bóp chặt cái gối mềm mại.
Sau khi điên cuồng một hồi, Dịch Sơ Ngữ mới bình tĩnh lại, ngồi trên sô pha, nhìn ra cửa sổ, điều chỉnh hơi thở, bất giác bật cười.
Cô thậm chí còn không biết mình thích Tiêu Sở Ngôn đến vậy, chỉ cần anh nói một lời, cô có thể bất chấp mọi thứ chạy về phía anh.
Dù không còn nhớ nhiều về những kỉ niệm đã qua của hai người, nhưng cô chắc rằng lúc đầu hai người hẳn đã rất thích nhau, cô mới có thể vui vẻ như vậy vì sự ngọt ngào của anh.
Khi tâm trạng thoải mái, con người sẽ tràn đầy năng lượng làm mọi việc.
Cuối tuần này, Dịch Sơ Ngữ hai ngày liền đăng lên 10.000 chữ.
Cảm hứng tràn đầy, những ngón tay dường như mất kiểm soát.
Ngày hẹn sớm đến.
Dịch Sơ Ngữ chọn quần áo trước tủ.
Cô thường không ra ngoài nhiều, cũng không để ý đến việc mình mặc gì, hầu hết tủ quần áo đều là trang phục bình thường, nếu mặc những thứ này đi hẹn hò thì có vẻ không ổn lắm.
Chọn đi chọn lại, cuối cùng Dịch Sơ Ngữ chọn một bộ trang phục tiểu thư.
Một chiếc áo len rộng màu đỏ kết hợp với chân váy maxi màu be.
Thu dọn đồ đạc, Dịch Sơ Ngữ đeo một chiếc túi nhỏ, chuẩn bị đi ra ngoài.
Ngay sau khi bước ra khỏi cửa, cô chợt nhớ tối nay dự báo thời tiết trời sẽ mưa.
Dịch Sơ Ngữ quay vào nhà tìm ô, chuẩn bị xong xuôi rồi mới lên đường.
Trời không quang, mây đen bao phủ, xem ra sắp mưa.
Xe buýt đi được nửa đường, những hạt mưa to tạt vào cửa sổ, để lại một vệt nước.
Dịch Sơ Ngữ cảm thấy may mắn vì đã mang theo ô.
Sau khi xuống xe, Dịch Sơ Ngữ cầm ô đi tới sở cảnh sát.
Vì trời mưa to, không có người đi bộ trên đường, cả thành phố dường như bị bao phủ trong một tầng hơi nước.
Giày của Dịch Sơ Ngữ ướt đẫm theo từng bước chân cô.
Không muốn để anh chờ, cô dợm bước nhanh hơn.
Khi còn cách đồn cảnh sát hơn mười mét, cô mơ hồ có thể nhìn thấy một người đàn ông đứng ở cổng, dáng người cao thẳng.
Tâm trạng vui vẻ, ngay cả khi nước mưa xẹt qua mặt, cô cũng không để tâm.
Nước thấm vào giày và tất, chân Dịch Sơ Ngữ có chút cứng đờ vì lạnh.
Dần dần, cô có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông kia, chính là Tiêu Sở Ngôn.
Dịch Sơ Ngữ nở nụ cười thật tươi.
Khi đến gần, Dịch Sơ Ngữ thấy biểu hiện của anh không ổn, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp không nói nên lời, như ẩn chứa tình cảm nồng đậm, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, nhưng cũng không phải là rất vui vẻ, nụ cười có chút gượng gạo.
Anh đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay Dịch Sơ Ngữ, đem cô ôm vào trong lồng ngực, hai tay ôm lấy cô.
Vì động tác bất ngờ này, chiếc ô trong tay Dịch Sơ Ngữ tuột khỏi tay, rơi vào làn mưa sương mù mịt.
Lồng ngực trước mặt vừa cứng vừa ấm.
Dịch Sơ Ngữ vừa từ trong cơn mưa đi ra, trên người cảm thấy hơi lạnh, bây giờ lại được đội trưởng ôm vào lòng.
Hơi ấm của Tiêu Sở Ngôn xuyên qua cánh tay và lồng ngực, xua đi cái lạnh của cô.
Dịch Sơ Ngữ sững sờ bị Tiêu Sở Ngôn ôm trong lòng, cằm chống trên trán cô, hai tay siết mạnh, như muốn đem cô khảm vào thân thể mình.
Dịch Sơ Ngữ không kịp phản ứng với tình huống hiện tại, Tiêu Sở Ngôn như thế nào đột nhiên như biến thành người khác.
Được người mình thích ôm vào lòng, nơi nào đó trong lòng Dịch Sơ Ngữ tràn ngập mềm mại, chậm rãi giơ tay ôm lại anh.
Bên ngoài mưa như trút nước, hai người đứng ở cổng sở cảnh sát ôm nhau, như muốn vĩnh viễn ghi nhớ khoảnh khắc này, không bao giờ buông tay.
Rõ ràng đó là một ngày rất bình thường, giống như một trong ba trăm sáu mươi lăm ngày lặp lại, nhưng với sự hiện diện của người đó, cả thế giới quanh bạn như bừng sáng.
Trái tim Dịch Sơ Ngữ trào dâng, một cảm xúc không thể giải thích được ùa về, ánh mắt trở nên nóng bỏng đến không ngờ.
Thời gian như dừng lại.
Một lúc sau, giọng nói khàn khàn trầm thấp của Tiêu Sở Ngôn vang lên.
“Dịch Sơ Ngữ, chúng ta ở bên nhau đi.”
Bởi vì anh di chuyển miệng, cằm trên trán cô khẽ động.
Lời nói của anh như cao trào của một bài hát, đem cảm xúc của cô dâng lên như thuỷ triều.
Câu nói này vừa quen thuộc vừa xa lạ, như thể anh đã nói điều này với cô từ rất lâu rồi.
Những ký ức bụi bặm bắt đầu có dấu hiệu nứt vỡ.
Dịch Sơ Ngữ tâm trạng dao động quá lớn, cổ họng đau rát, những lời muốn nói không thốt ra được, chữ “được” kia như bị đông cứng lại.
Không đợi Dịch Sơ Ngữ phản ứng, Tiêu Sở Ngôn đã buông tay, nắm lấy vai cô, để cô ra khỏi vòng tay anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tiêu Sở Ngôn lặp lại một câu nữa.
Dịch Sơ Ngữ mạnh mẽ gật đầu, dùng hết toàn lực đáp lại anh.
Khóe miệng đội trưởng nhếch lên, đôi mắt xuyên thấu nhuốm màu vui vẻ, đuôi mắt dài hẹp hơi nheo lại.
Trong ký ức của cô, đó là một trong số rất ít nụ cười của anh, một nụ cười chân thành.
Mọi thứ như một giấc mơ.
Dịch Sơ Ngữ bất định hỏi: “Vậy hiện tại, em là bạn gái của anh đúng không?”
“Đúng.”
Giọng anh chứa đựng cả tiếng mưa, nhưng còn khắc sâu hơn cả tiếng mưa.
Tiêu Sở Ngôn khom người nhặt chiếc ô rơi trên mặt đất, sau đó nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, đan các ngón tay vào nhau.
Mưa nhẹ dần.
Tiêu Sở Ngôn dẫn Dịch Sơ Ngữ đến một trung tâm mua sắm gần đó, đi vào rạp chiếu phim.
Ngồi trong rạp chiếu phim, Tiêu Sở Ngôn đưa tay vuốt tay cô, khẽ nói: “Lạnh không?”
Vài phút trước, bên ngoài trời khá lạnh, bây giờ trong rạp chiếu phim ấm hơn một chút.
Dịch Sơ Ngữ lắc đầu: “Không lạnh.”
Tiêu Sở Ngôn ra hiệu muốn cởi áo khoác cho cô, nhưng lại bị Dịch Sơ Ngữ ngăn lại.
Bản thân anh cũng không mặc nhiều, bên trong chỉ là một chiếc áo sơ mi mỏng, lỡ bị cảm lạnh thì sao.
Tiêu Sở Ngôn không lay chuyển được cô, nhưng tay anh vẫn giữ chặt lấy tay cô, để cho hơi nóng của cơ thể mình truyền sang tay cô.
Cái nắm tay này xuyên suốt từ đầu đến cuối phim.
Một bộ phim vừa vặn 100 phút.
Đây là một bộ phim về bạo lực học đường, nữ chính đã phải chịu nhiều đối xử bất công, nam chính xuất hiện như một vị thần bảo hộ nữ chính, nhưng đến cuối cùng lại hướng mọi chuyện theo hướng cực đoan.
May mắn thay, kết thúc có hậu.
Xem phim xong, cơn mưa lại dồn dập.
Sau bữa tối, trời đã về khuya, nhưng cơn mưa vẫn chưa tạnh.
Dịch Sơ Ngữ cho rằng sáng mai Tiêu Sở Ngôn phải đi làm, không giống như cô làm nghề tự do, ngủ muộn cũng không sao.
Cô kéo ống tay áo Tiêu Sở Ngôn, nói: “Chúng ta trở về thôi.”