Vẫn Còn Rung Động

Chương 27: Chương 27: Bạn gái




Tiêu Sở Ngôn cũng không rõ về quy trình làm việc cụ thể của Dịch Sơ Ngữ, anh nghe nói các tác giả trên mạng thường làm việc từ sau mười giờ đêm.

Nhìn thấy Dịch Sơ Ngữ sốt sắng muốn trở về, Tiêu Sở Ngôn chỉ nghĩ cô đã đến giờ cập nhật chương mới, vì vậy cũng không ngăn cản.

Trước khi bước ra, Tiêu Sở Ngôn đã cởi áo khoác, khoác lên người cô.

Dịch Sơ Ngữ nắm lấy tay Tiêu Sở Ngôn, quan tâm nói: Anh sẽ bị lạnh.

Năng lượng mạnh mẽ của Tiêu Sở Ngôn bắt đầu lan tràn, cố định thân thể cô: Không sao, sức khoẻ anh rất tốt, ngược lại, anh sợ em sẽ bị cảm lạnh mất.

Trước sự ép buộc của anh, Dịch Sơ Ngữ khoác áo của Tiêu Sở Ngôn ra ngoài.

Giữa hai người luôn có sự chênh lệch về chiều cao, Dịch Sơ Ngữ mặc áo khoác của Tiêu Sở Ngôn nhìn như một đứa trẻ ăn trộm quần áo của người lớn.

Tiêu Sở Ngôn thích mặc áo khoác dài, cái này cũng không ngoại lệ, khi Dịch Sơ Ngữ mặc vào, vạt áo che qua đùi của cô, tay áo cũng thừa ra một chút.

Tiêu Sở Ngôn giúp cô xắn tay áo một chút, để đôi bàn tay nhỏ bé của cô lộ ra ngoài.

Tiêu Sở Ngôn một tay cầm ô, tay kia nắm lấy tay cô.

Trong cơn mưa đêm, cả hai cùng nhau về nhà.

Khi đến ngã tư, một chiếc taxi chạy qua.

Tiêu Sở Ngôn vẫy lại.

Gió Bắc thổi qua, nước mưa tạt ướt trang phục của cả hai.

Xe taxi tới cổng tiểu khu.

Sau khi xuống xe, cả hai cùng nhau chạy về hướng cửa chính.

Dưới cơn mưa, bóng cả hai đổ xuống như một đôi tình nhân nhỏ.

Tiêu Sở Ngôn cố ý nghiêng ô về phía Sơ Ngữ, hơn nữa cô đang mặc áo khoác của Tiêu Sở Ngôn, cho dù có ướt thì cũng là áo khoác của Tiêu Sở Ngôn bị ướt.

Ngược lại, Tiêu Sở Ngôn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, vai trái và ống tay đều ướt sũng.

Cả hai nhấn thang máy lên lầu.

Tay phải của Dịch Sơ Ngữ theo thói quen đút vào trong túi, trong túi rộng ẩm ướt có một vật nho nhỏ.

Tim cô đập mạnh.

Bàn tay đang đút túi đông cứng lại, cô đặt món đồ vào lòng bàn tay, nghe tiếng thang máy ding, một tay còn lại bị Tiêu Sở Ngôn nắm chặt, bước ra khỏi thang máy.

Dịch Sơ Ngữ chậm rãi lấy ra, lòng bàn tay hướng lên trên, một viên kẹo bơ cứng hình con thỏ trắng.

Trong lòng chua xót, cô chậm rãi nói: Nó chảy rồi.

Tiêu Sở Ngôn nhìn thứ trong tay cô, nhẹ giọng nói: Không sao, anh còn.

Tiêu Sở Ngôn buông tay cô ra, lấy chìa khóa trong túi.

Chìa khóa va chạm với ổ khóa, phát ra âm thanh giòn tan, một tiếng cạch vang lên, cánh cửa mở ra.

Anh dẫn Dịch Sơ Ngữ vào nhà.

Trong phòng khách sáng sủa và chỉnh tề, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, trên bàn cà phê không có thứ gì thừa, không giống như cô, trên bàn cà phê luôn có những món đồ lộn xộn.

Dịch Sơ Ngữ lúng túng đứng ở chính giữa phòng khách, đây là lần đầu tiên cô vào nhà với tư cách bạn gái, so với trước đây có vẻ hơi khác một chút.

Nhà của bạn trai cô rất sạch sẽ, tất cả các vật dụng được sắp xếp một cách ngăn nắp, cô rất hài lòng.

Tiêu Sở Ngôn đi thẳng vào phòng ngủ, không biết làm gì, chưa đầy một phút đã đi ra, thay áo sơ mi đen thành áo mặc ở nhà.

Thấy Dịch Sơ Ngữ vẫn đang mặc chiếc áo khoác đã ướt, cau mày nói: Sao em không cởi ra?

Dịch Sơ Ngữ sửng sốt một hồi, bắt đầu cởi áo khoác.

Tiêu Sở Ngôn tiến lại gần, giúp cô cởi chiếc áo quá khổ rồi đi vào phòng tắm.

Lúc trở ra tay không, chắc là đã ném quần áo ướt vào máy giặt.

Tiêu Sở Ngôn chỉ thay áo sơ mi chứ không thay quần, vẫn đang mặc một chiếc quần tây đen có thắt lưng quanh eo, trông có chút buồn cười.

Phần thân trên là trang phục giản dị, trong khi phần thân dưới là quần âu đen trang trọng.

Anh đứng trước mặt Dịch Sơ Ngữ, không biết tìm đâu ra một viên kẹo bơ cứng hình con thỏ trắng mới tinh, bóc giấy gói kẹo ra, dùng giấy gói kẹo cầm đầu kẹo đưa lên miệng cô, giống như đang dỗ dành đứa trẻ: Mở miệng

Chưa bao giờ nhìn thấy anh như thế này, Dịch Sơ Ngữ ngẩn người.

Tóc ướt mưa, lại bị gió làm rối tung, cả người anh trông luộm thuộm, lại có chút phóng túng.

Lúc này đang ôn nhu cầm một viên kẹo, quả thật không giống sếp Tiêu thường ngày.

Dịch Sơ Ngữ mở miệng.

Anh liền nhét kẹo vào miệng cô.

Tiêu Sở Ngôn gấp giấy kẹo trong tay lại thành hình khối vuông, động tác như nước chảy, như thể đã lặp đi lặp lại vô số lần.

Lúc ôm nhau ở cổng đồn cảnh sát, trong lòng Dịch Sơ Ngữ đã nổi lên ngàn tầng sóng lớn, cũng có muôn vạn lời nói và đủ loại nghi ngờ.

Tại sao hôm nay anh lại đột ngột như vậy.

Đường trong miệng tan ra từng chút một, trong miệng cô tràn ngập vị sữa ngọt ngào.

Dịch Sơ Ngữ hơi ngẩng đầu nhìn anh, lẩm bẩm nói: Tại sao lại đột nhiên như vậy?

Tiêu Sở Ngôn dừng lại, như thể đã nhấn nút tạm dừng, động tác của tay anh sững lại trong giây lát, ngẩng đầu nhìn cô.

Anh đưa tay chạm vào mái tóc ướt đẫm nước mưa của cô, nhẹ nhàng vén lên sau tai cô, cười nói: Không phải đột nhiên, là do anh mong nhớ rất lâu rồi.

Khi anh nói, giọng điệu nhẹ nhàng như gợn nước, thần thái sắc bén thường ngày cũng biến mất.

Dịch Sơ Ngữ khẽ mở miệng, nhưng điều muốn hỏi lại bị hành động của anh đột nhiên cắt ngang, lời nói bị dập nát, đến một dấu phẩy cũng không còn.

Mong nhớ lâu như vậy, sao anh không nói ra sớm hơn?

Đột nhiên, cô nhớ tới những gì Tiêu Sở Ngôn đã nói, là cô rời khỏi anh không nói một lời, hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới của anh.

Ngay cả khi oán niệm không còn thì vết sẹo vẫn còn đó.

Làm sao một người kiêu hãnh như anh có thể chịu đựng được điều này.

Dịch Sơ Ngữ càng ngày càng hiểu được thái độ của Tiêu Sở Ngôn, anh lúc nóng lúc lạnh, khi xa khi gần, muốn đến gần cô nhưng lại muốn giữ khoảng cách.

Tiêu Sở Ngôn ôm mặt Dịch Sơ Ngữ trong bàn tay ấm áp, ánh mắt nghiêm túc: Em mau trở về thay đồ đi.

Ngậm kẹo trong miệng, nói năng bất tiện, Dịch Sơ Ngữ áp chặt kẹo cứng vào má trái, gương mặt phồng lên.

Ngón tay cái xoa lên má Dịch Sơ Ngữ, Tiêu Sở Ngôn vô thức dùng ngón tay cái ấn lên gò má đang phồng lên của Dịch Sơ Ngữ, không có chút nào đứng đắn.

Dịch Sơ Ngữ tức giận trừng mắt nhìn anh: Em không lạnh.

Mặt em sắp đông đá rồi còn nói không lạnh.

Dưới sự thúc giục của Tiêu Sở Ngôn, Dịch Sơ Ngữ lếch thếch về nhà, thật ra cô không muốn rời đi mà muốn hỏi về quá khứ của bọn họ, sẽ không công bằng với cô nếu chỉ một mình anh còn nhớ về quá khứ.

Tuy nhiên, tương lai vẫn còn rất dài, cô có thể chậm rãi cùng anh tìm lại những ký ức của quá khứ từng chút một.

Dù chua hay ngọt, cô cũng muốn nhớ lại.

Bước tới cửa ra vào, Tiêu Sở Ngôn đột nhiên phát ra tiếng động sau lưng.

Dịch Sơ Ngữ.

Âm thanh có chút gấp gáp

Dịch Sơ Ngữ vừa quay đầu lại, Tiêu Sở Ngôn đã xông lên ôm cô vào lòng.

Anh tự lẩm bẩm một mình: Lần này em sẽ không rời đi nữa, đúng không?

Nghe được những lời không tự tin của anh, trái tim Dịch Sơ Ngữ như bị một nhát dao sắc bén cứa vào.

Trong trí nhớ của cô, Tiêu Sở Ngôn luôn tràn đầy kiêu hãnh, thời cấp ba, dù phải đối mặt với những tình huống phức tạp, anh cũng chưa bao giờ nản lòng, cũng chưa có lúc nào thất vọng và lo lắng như bây giờ.

Có bao nhiêu tổn thương mới khiến người như anh trở nên lo được lo mất như vậy.

Dịch Sơ Ngữ kiên quyết nói: Không, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.

Ừm.

Anh chỉ ôm cô vào lòng, không nói một lời nào sau đó.

Dịch Sơ Ngữ về đến nhà, thay quần áo, tắm nước nóng, thay đồ ngủ.

Chỉ là cả người có chút thất thần đứng ở bên máy giặt, Dịch Sơ Ngữ ngẩn người ôm hai má.

Cô cảm thấy Tiêu Sở Ngôn thực sự thích mình nhưng lại chưa từng nói ra, nghĩ đến đây lại cảm giác vừa chua vừa ngọt.

Tiếng bíp bíp của máy giặt cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Dịch Sơ Ngữ tắt máy giặt lấy hết quần áo ra, lúc đóng cửa máy giặt lại, nhìn nhãn hiệu trên máy giặt, có vẻ rất quen thuộc.

Giống hệt như ở nhà Tiêu Sở Ngôn.

Dịch Sơ Ngữ tự vỗ vào đầu mình, thầm nguyền rủa bản thân.

Thực sự điên rồi.

Không hiểu sao cô luôn có những suy nghĩ lộn xộn như này.

Dịch Sơ Ngữ sau khi phơi quần áo, lấy điện thoại di động ra, lên Baidu - Tại sao khi nhìn đồ trong nhà lại luôn nghĩ đến nhà người khác?

Các câu trả lời hiện ra liên tiếp.

Câu trả lời có nhiều lượt thích nhất: Có thể vì bạn quá thích anh ấy / cô ấy nên bạn muốn sống trong nhà của anh ấy / cô ấy.

Dịch Sơ Ngữ che miệng nhìn câu trả lời.

Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt chớp chớp mất tự nhiên, tự nhủ: Không được, sống gần nhau như vậy, mình lại còn muốn ở chung nhà với anh ấy?

Lắc đầu dữ dội, Dịch Sơ Ngữ phủ nhận: Đương nhiên không phải, thật là vớ vẩn.

Cất điện thoại lại, Dịch Sơ Ngữ trở về phòng đi ngủ.

Cuốn tiểu thuyết của cô đang gần đến giai đoạn kết thúc, bây giờ cô đang tìm kiếm cảm hứng cho bộ tiểu thuyết tiếp theo.

Viết văn là như vậy, nếu có cảm hứng, bạn có thể viết được nhiều nội dung có chất lượng trong thời gian ngắn, nhưng nếu bạn không có cảm hứng thì chỉ có thể vò đầu bứt tai.

Ngồi ở nhà cả ngày, cũng không màng ăn uống, Dịch Sơ Ngữ quyết định hôm nay tạm dừng cập nhật chương mới.

Cô lấy ra một vài cuốn tiểu thuyết mà cô đã viết trước đó, đọc sơ qua để tìm cảm xúc.

Vừa ngồi xuống ghế sô pha liền có tiếng gõ cửa.

Dịch Sơ Ngữ cười ngọt ngào, đặt cuốn sách trong tay xuống bàn cà phê, vội đi ra mở cửa.

Tiêu Sở Ngôn đứng ngoài cửa, trong tay xách một túi nguyên liệu, có vẻ như anh tan sở sớm, đi chợ chuẩn bị bữa tối.

Anh làm sao vậy? Dịch Sơ Ngữ mím môi nhìn anh.

Tới chỗ của anh ăn tối đi.

Nghe vậy, Dịch Sơ Ngữ chuyển tầm mắt sang thứ đang trong tay anh.

Đợi em một lát nhé.

Dịch Sơ Ngữ vào nhà cầm điện thoại và chìa khóa, liếc xuống quần áo, quên đi, không sao cả, đã là quan hệ yêu đương rồi, dù có không đẹp mắt thì cũng là của sếp Tiêu thôi.

Sau khi suy nghĩ, cô cầm theo cuốn tiểu thuyết ngôn tình.

Dịch Sơ Ngữ đi theo Tiêu Sở Ngôn vào nhà anh.

Tiêu Sở Ngôn đặt chìa khóa trong tay lên tủ giày, Dịch Sơ Ngữ đi vào, tiện tay đóng cửa.

Dịch Sơ Ngữ vào phòng với cuốn tiểu thuyết ngôn tình trên tay, quay đầu lại thấy anh đang thay giày, nói: Hôm nay em không giúp anh được đâu, em đang bí ý tưởng, phải đọc sách để tìm cảm hứng.

Tiêu Sở Ngôn buồn cười nói: Em có giúp hay không cũng không quan trọng mà.

Dịch Sơ Ngữ khịt mũi nhìn anh, bĩu môi.

Đúng là lời nói thật, nhưng nói thẳng như thế cũng quá mất mặt cô rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.