Vẫn Còn Rung Động

Chương 28: Chương 28: Chìa khoá nhà




Dịch Sơ Ngữ ngồi trên sô pha, lật từng trang tiểu thuyết cũ của mình.

Người đàn ông thì đang bận rộn chuẩn bị bữa tối.

Hai người ai làm việc nấy, chỉ còn lại âm thanh nhỏ vụn từ phía nhà bếp.

Đọc xong vài chương, Dịch Sơ Ngữ để sách trên tay xuống, ngẩng đầu, dựa vào lưng ghế, mắt đăm đăm nhìn về một phía.

Một cảnh tượng vụt qua, là hình ảnh Tiêu Sở Ngôn đứng trên bục cầm bóng rổ, nhìn cô mỉm cười.

Ý tưởng tuôn ra ào ạt, Dịch Sơ Ngữ tâm đắc vỗ đùi, quyết định để nam chính và nữ chính về trường cũ cho đoạn kết.

Dịch Sơ Ngữ đặt cuốn sách trong tay lên ghế sô pha, vươn vai, không nhận ra có người đang đứng phía sau mình.

Một đôi tay ấm áp mang theo hơi ẩm nắm lấy tay cô.

Dịch Sơ Ngữ ngửa đầu ra sau, khuôn mặt Tiêu Sở Ngôn hiện lên trong mắt.

Sao thế, đã tìm ra cảm hứng rồi sao?

Ừm.

Tiêu Sở Ngôn nhìn lướt qua quyển sách trên tay vịn, thả tay cô ra, nhẹ nhàng cầm lên.

Dịch Sơ Ngữ hoảng sợ, cô chưa bao giờ cho người quen đọc tiểu thuyết của mình, ngay cả cha mẹ cũng không biết bút danh của cô, chỉ biết cô là nhà văn mạng.

Để người quen đọc được tác phẩm của mình quả thật là xấu hổ, nhất là những phân đoạn nam nữ chính tình tứ.

Cô từ trên ghế sô pha nhảy lên, nắm lấy cánh tay mạnh mẽ của Tiêu Sở Ngôn, quát: Đừng nhìn.

Tiêu Sở Ngôn vẫn không bị lay động, để mặc cô kéo anh, lật một trang, chăm chú nhìn, sau đó tự mình đọc ra: Anh đặt một tay lên sau đầu Nguyên Nặc, nhếch môi cười xấu xa, sau đó đặt xuống đôi môi anh đào của cô một nụ hôn chiếm hữu, đầu lưỡi...

Sự xấu hổ như một con mãnh thú nuốt chửng Dịch Sơ Ngữ.

Cô hét lên: Tiêu Sở Ngôn, anh đừng đọc nữa!

Tiêu Sở Ngôn đóng sách lại, một tay cầm sách, cười cười: Em thích loại sách này à?

Dịch Sơ Ngữ che đi khuôn mặt nóng rực, sẵng giọng: Không phải, em không có.

Thích cái gì chứ, đây chỉ là đang viết sách thôi.

Tiêu Sở Ngôn còn chưa làm xong bữa tối, trả lại tiểu thuyết cho cô rồi đi vào phòng bếp.

Dịch Sơ Ngữ xuyên qua ngón tay nhìn anh rời đi, hai tay che mặt liền thả xuống, nhìn tiểu thuyết mình tùy tiện đặt ở trên sô pha, quyết tâm không cho Tiêu Sở Ngôn đọc tiểu thuyết của cô nữa.

Hơn nửa giờ, Tiêu Sở Ngôn đã làm xong bữa tối.

Dịch Sơ Ngữ đưa tay bưng đĩa cá hấp ra phụ anh.

Khi ngón cái và ngón trỏ chạm vào đĩa liền bị bỏng một chút.

Thu tay lại như bị điện giật, cô lập tức đưa tay lên vê vành tai.

Tiêu Sở Ngôn nhìn thấy Dịch Sơ Ngữ dáng vẻ mềm mại có chút ngốc, vẫn như cũ không có gì thay đổi.

Lại bỏng rồi?

Dịch Sơ Ngữ đáng thương nhìn anh, bĩu môi, gật gật đầu.

Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Sở Ngôn lướt qua đôi tay đang nắm lấy dái tai của mình, Dịch Sơ Ngữ nghiêm túc nói: Đây là lời ba em dạy khi bé, nếu bị bỏng thì sờ vào dái tai sẽ bớt nóng.

Ừm. Anh cười nhẹ.

Có vẻ có tác dụng.

Tiêu Sở Ngôn mang mấy món còn lại ra, cởi tạp dề.

Hai người ngồi đối mặt nhau.

Dịch Sơ Ngữ liếc nhìn đồ ăn phong phú trên bàn, ba món và một canh, đối với hai người mà nói, có vẻ hơi nhiều.

Đĩa đậu hũ Ma Bà trên bàn thơm lừng, trông ngon mắt.

Anh trước nay không thích ăn cay mà?

Sau khi hỏi xong, Dịch Sơ Ngữ chậm lại, Tiêu Sở Ngôn không thích ăn, nhưng là cô thích.

Khẩu vị của cô, Tiêu Sở Ngôn biết rõ, thậm chí còn rõ hơn cả chính cô.

Tiêu Sở Ngôn không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói: Đừng ăn nhiều quá

Biết thế mà anh còn nấu nhiều như vậy Dịch Sơ Ngữ thấp giọng phản bác.

Ăn không hết thì để cho ngày mai.

Ừm.

Dịch Sơ Ngữ dời đũa, cắn vài miếng, dường như nhớ ra cái gì, nhìn Tiêu Sở Ngôn chằm chằm Anh vừa nói, có thể hiểu là ngày mai anh sẽ tiếp tục mời em ăn cơm không?

Tiêu Sở Ngôn gắp một ngụm cơm: Em nghĩ sao thì là vậy.

Dịch Sơ Ngữ cười: Không sợ em ăn hết cơm nhà anh sao?

Vừa dứt lời, Tiêu Sở Ngôn nhướng mày, giống như nghe được một câu nói đùa: Vậy thì có thể thử xem.

Dịch Sơ Ngữ bị anh chọc cười, trong lòng như thể có một đoạn lông tơ cọ vào.

Trước khi kết thúc bữa ăn, điện thoại di động của Dịch Sơ Ngữ vang lên.

Lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện lên hai chữ - Dư Huy.

Dịch Sơ Ngữ lưng cứng đờ, nhướng mi nhìn người đàn ông đối diện.

Thật trùng hợp, Tiêu Sở Ngôn cũng đang nhìn cô, nhưng động tác gắp thức ăn vẫn không dừng lại, ánh mắt lại rơi vào màn hình điện thoại di động của cô.

Hai người ở gần nhau như vậy, thị lực của anh lại tốt.

Dịch Sơ Ngữ trả lời cuộc gọi.

Xin chào? Cô nói, vô thức nhìn Tiêu Sở Ngôn.

Từ hai lần trước đó, Tiêu Sở Ngôn dường như không thích Dư Huy cho lắm.

Anh nghe dì nói tuần sau em sẽ về, anh cũng đang định về thăm nhà, em có muốn đi cùng không?

Giọng của Tiêu Sở Ngôn không lớn không nhỏ, lộ ra vẻ lạnh lùng: Từ chối anh ta đi.

Dịch Sơ Ngữ suýt chút nữa làm rớt điện thoại, trong phòng yên tĩnh như vậy, bên kia làm sao có thể không nghe thấy âm lượng của sếp Tiêu chứ.

Cô mở miệng, nhưng không phát ra âm thanh nào.

Dư Huy rất hiểu chuyện, liền đoán được.

Không sao, nếu không muốn, anh về một mình cũng được.

Dịch Sơ Ngữ cảm thấy có chút xấu hổ, Dư Huy là có thiện ý, không nên thẳng thừng từ chối như vậy.

Vậy thì, cám ơn ý tốt của anh.

Dư Huy cười tủm tỉm: Em nói gì đấy? Chúng ta là bạn bè. Bạn bè không nói cảm ơn. Vậy anh cúp máy đây.

Tạm biệt.

Cúp điện thoại xong, Dịch Sơ Ngữ để điện thoại trên bàn ăn, tức giận liếc nhìn Tiêu Sở Ngôn: Vừa rồi anh có hơi lớn tiếng đấy.

Tiêu Sở Ngôn gạt đi: Để anh ta nghe được cũng tốt.

Anh. Dịch Sơ Ngữ không nói nên lời, chưa từng nghĩ tới đội trưởng sẽ trẻ con như vậy. Cô và Dư Huy chỉ là bạn bè bình thường, vậy mà anh lại tình nguyện ăn giấm.

Không lâu sau, đến lượt điện thoại Tiêu Sở Ngôn đổ chuông.

Sau khi ăn miếng cuối cùng, anh lấy điện thoại trong túi ra và trả lời.

Dịch Sơ Ngữ mới ăn được một nửa, vì vậy cô cố gắng giảm tốc độ nhai mà không gây ra tiếng động.

Tiêu Sở Ngôn bên kia nghe được mấy câu, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nhíu mày, ậm ừ.

Cúp điện thoại xong, Tiêu Sở Ngôn vẻ mặt ngưng trọng: Em ăn cơm trước, anh phải đi ra ngoài.

Dịch Sơ Ngữ bị anh làm cho thần kinh trở nên căng thẳng.

Tiêu Sở Ngôn đi tới cửa ra vào, nhớ tới cái gì, quay sang Dịch Sơ Ngữ nói: Sáng mai em có rảnh không?

Dịch Sơ Ngữ để đũa xuống: Ừ, sao vậy?

Anh đã hẹn sáng mai lấy xe, nhưng nhìn tình hình này, có lẽ sáng mai anh không về được. Em đi lấy xe giúp được không?

Tiêu Sở Ngôn dừng lại, sau đó hỏi: Em có bằng lái xe không?

Em có, vậy sáng mai em sẽ đi.

Tiêu Sở Ngôn nhặt chùm chìa khóa trong tủ giày, tháo chìa khóa xe, sau đó bước vào phòng ngủ.

Một lúc sau, anh lại đi ra, đưa chìa khóa cho Dịch Sơ Ngữ: Đây là chìa khóa xe, đây là chìa khóa nhà anh.

Tay đang cầm chìa khóa của Dịch Sơ Ngữ cứng đờ, cắn chặt môi dưới, như thể tình huống phát triển nhanh hơn cô dự kiến ​​một chút.

Sao anh lại đưa chìa khóa nhà cho em? Dịch Sơ Ngữ khẽ hỏi.

Tiêu Sở Ngôn hờ hững đáp: Thuận tiện thôi.

Anh liếc nhìn đồ ăn còn dang dở trên bàn, nhìn người phụ nữ xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, hỏi: Một lát nữa em dọn dẹp bát đũa được không?

Báo cáo đội trưởng, không có vấn đề gì. Dịch Sơ Ngữ nghịch ngợm nói.

Vậy anh đi trước.

Dịch Sơ Ngữ nhìn chằm chằm cúc áo trên người anh, vội vàng đi tới phòng khách lấy áo khoác treo trên sô pha, ra hiệu muốn mặc vào cho anh.

Bạn gái nhỏ của anh ân cần như vậy, làm lông mày và ánh mắt Tiêu Sở Ngôn khẽ nhếch.

Nhìn đến Dịch Sơ Ngữ đang giúp anh chỉnh lại cổ áo trước mặt, trong lòng Tiêu Sở Ngôn dâng lên chuỗi cảm xúc khó nói, đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay cô, bộ dạng rất nghiêm túc: Em ở lại đây đi.

Tế bào toàn thân cô bắt đầu gào thét khi nghe được lời nói của Tiêu Sở Ngôn, trái tim như đang đi tàu lượn siêu tốc, không thể ổn định.

Chẳng lẽ là chuyện cô đang nghĩ đến...

Lần trước cô dùng Baidu hỏi một số chuyện, nhanh như vậy cô đã có chìa khoá nhà anh.

Hai tay Dịch Sơ Ngữ nắm chặt, không dám thở mạnh.

Cô có nên đáp ứng không? Tiến triển như vậy có quá nhanh không? Vừa mới xác định quan hệ mà đã ở chung thì có mất mặt quá không?

Tiêu Sở Ngôn dường như không có nhiều kiên nhẫn, lặng lẽ siết chặt cổ tay Dịch Sơ Ngữ, ấn ngón tay cái lên mu bàn tay cô.

Hay là dọn đến ở cùng anh đi, như vậy em cũng tiết kiệm được một khoản tiền.

Dịch Sơ Ngữ thấp giọng phản đối: Tiền thuê nhà ít như vậy, cũng không phải gánh nặng gì.

Tiêu Sở Ngôn có chút buồn cười: Được rồi, em cứ suy nghĩ đi, anh đi trước.

Lúc anh đi tới cửa, cô vẫn đứng ở nơi đó nhìn bóng dáng của anh, giống như lúc trước anh đứng phía sau nhìn cô rời đi.

Tiêu Sở Ngôn mở cửa, quay người lại nhìn Dịch Sơ Ngữ: Em cứ suy nghĩ đi, nhưng đừng bắt anh đợi lâu quá.

Chờ bóng anh đi rồi, Dịch Sơ Ngữ mới thở hổn hển, mặt đỏ bừng, lỗ tai nóng ran, cảm giác không được tự nhiên dù chỉ còn mình cô ở nhà.

Lời nói của anh trước khi ra cửa có vẻ gấp gáp.

Tiền thuê nhà của cô quả thật không nhiều.

Nhưng nếu dọn đến sống chung thì tiện hơn nhiều.

Dịch Sơ Ngữ cắn đũa, tự nhủ: Không nghĩ nữa, chuyện này từ từ đi.

Sau bữa tối, Dịch Sơ Ngữ thu dọn bàn ăn, rửa sạch chén dĩa rồi cho vào tủ khử trùng.

Dịch Sơ Ngữ chống cằm suy nghĩ.

Ở chung với nhau khẳng định là không sao, Tiêu Sở Ngôn là người trung chính, sẽ không làm gì quá phận.

Nghĩ đến đây, Dịch Sơ Ngữ dùng sức đập vào đầu, cau mày, tự chửi mình: Trời ạ, mình đang nghĩ gì vậy, anh ấy nói mình chuyển đến để có thể tiết kiệm chút tiền, mình lại nghĩ tới chuyện gì rồi?

Dịch Sơ Ngữ ra khỏi phòng bếp, đi tới đi lui trong phòng khách, đi được hai vòng thì dừng lại.

Cuối cùng cô cũng biết mình đang lo lắng điều gì, cô sợ thói quen sống bừa bộn của mình sẽ làm phiền Tiêu Sở Ngôn, người vốn mắc chứng nghiện sạch sẽ.

Cho nên, vừa rồi cô tìm rất nhiều lý do, thật ra chỉ sợ bản thân sẽ bại lộ.

Dịch Sơ Ngữ ỉu xìu, nếu không, cứ chờ thêm một thời gian rồi tính tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.