Ngày hôm sau, Dịch Sơ Ngữ dậy sớm, lần theo địa chỉ mà Tiêu Sở Ngôn gửi cho cô trên Wechat, đi tới giúp anh lấy xe về.
Cô lấy bằng lái xe cũng được mấy năm rồi, nhưng mấy năm nay cô không đụng đến xe hơi, cũng không biết kỹ thuật thế nào.
Tiêu Sở Ngôn tối hôm qua rất vội vàng, cô không có thời gian giải thích cặn kẽ kỹ năng lái xe của mình.
Ngồi trong taxi, Dịch Sơ Ngữ cầm điện thoại gửi Wechat cho Tiêu Sở Ngôn, cũng không biết anh có thời gian xem không.
Dịch Sơ Ngữ: 【Kỹ năng lái xe của em không tốt, nếu làm hỏng xe của anh thì sao?】
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô gửi thêm một tin khác.
【Nhưng em sẽ lái xe cẩn thận.】
Cửa hàng 4S cách đây khá xa, lại ở ngoại ô nên taxi mất gần nửa tiếng mới tới nơi.
Chân trước vừa bước xuống xe, Wechat của Tiêu Sở Ngôn liền tới.
【Hỏng thì em đền.】
Dịch Sơ Ngữ nhăn nhó nhìn tin nhắn của anh, cô chỉ đang nói đùa thôi, đúng ra anh phải nói rằng anh tin vào tài lái xe của cô chứ.
Dịch Sơ Ngữ gửi cho anh một meme.
【Đáng giận. Jpg. Tôi không có tiền.】
Tiêu Sở Ngôn: 【Phim của em anh đã ủng hộ nhiệt tình như vậy, không có lý do gì mà em không đủ tiền mua xe mới】
【Anh đang bận, không nói nữa, em đi đường phải cẩn thận.】
Cất lại điện thoại vào túi, Dịch Sơ Ngữ đi về phía cửa hàng 4S.
Bởi vì tối hôm qua Tiêu Sở Ngôn đã dặn nhân viên bán hàng, họ đã biết hôm nay chủ xe không thể đến nhận xe được.
Ngồi trong xe của Tiêu Sở Ngôn, Dịch Sơ Ngữ cảm thấy rất không thoải mái.
Anh cao to, chân dài, ghế lái chỉnh hơi ngả về phía sau.
Dịch Sơ Ngữ chân ngắn, vì vậy cô có chút miễn cưỡng đạp phanh, điều chỉnh ghế lái vừa vặn với mình.
Xe lên đường, Dịch Sơ Ngữ cũng không dám lái quá nhanh.
May thay, bây giờ không phải giờ cao điểm, trên đường cũng ít xe.
Sau khi đậu xe vào chỗ của Tiêu Sở Ngôn, Dịch Sơ Ngữ xuống xe, nhìn ghế lái, suy nghĩ một chút, điều chỉnh ghế lái về vị trí cũ, sau đó rời khỏi bãi đậu xe.
Cô để chìa khoá lại nhà Tiêu Sở Ngôn.
Sau đó, Dịch Sơ Ngữ trở về nhà, lấy máy tính ra chuẩn bị viết văn, liền nhận được tin nhắn của Tiêu Sở Ngôn.
【Em về nhà chưa?】
【Em vừa đến.】
Sau đó là một khoảng im lặng.
Có lẽ anh rất bận, cả đêm không nghỉ, giờ mới có thời gian trả lời tin nhắn.
Dịch Sơ Ngữ đặt điện thoại xuống, tập trung viết bản thảo.
Gần trưa, Dịch Sơ Ngữ rốt cục viết xong chương hôm nay, vội vàng gửi vào phần mềm.
Sau khi ngồi một lúc lâu, Dịch Sơ Ngữ cảm thấy vai và thắt lưng có chút không thoải mái, cô đi đến cửa sổ, duỗi eo, vận động xương khớp.
Nhấc điện thoại lên xem tin nhắn, phát hiện Tiêu Sở Ngôn đã gửi Wechat cho cô hơn mười phút trước.
【Ăn cơm đúng giờ, trong nhà anh còn đồ ăn hôm qua.】
Chỉ nhìn những dòng chữ ngắn gọn này cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng của anh lúc này.
Dịch Sơ Ngữ gửi tin nhắn cho anh, sau đó qua nhà anh, hâm lại thức ăn rồi một mình ăn hết.
Vụ án có vẻ hơi phức tạp, Dịch Sơ Ngữ mấy ngày nay không gặp Tiêu Sở Ngôn, chỉ thỉnh thoảng nhắn tin cho anh qua điện thoại di động.
Biết được đôi khi anh chỉ về vào lúc nửa đêm để ngủ một giấc, trời vừa sáng lại phải đến sở làm. Dịch Sơ Ngữ có chút đau lòng, nhưng công việc của sếp Tiêu là như thế, không thể tránh khỏi.
Đây là công việc của cảnh sát hình sự, họ bận rộn không kể ngày đêm, nếu không truy bắt tội phạm càng sớm càng tốt thì những nguy hiểm tiềm ẩn sẽ luôn hiện hữu, tính mạng của những người bình thường có thể bị đe dọa.
Dịch Sơ Ngữ giảm số lượng tin nhắn Wechat cho Tiêu Sở Ngôn, chỉ hỏi anh đã ăn cơm chưa.
Cô cũng đã sớm viết xong cuốn tiểu thuyết đăng nhiều kỳ này, chính thức hoàn truyện.
Là một tác giả, đây chính là giây phút hạnh phúc nhất.
Tiểu thuyết kết thúc, thời gian Dịch Sơ Ngữ hẹn Tưởng Di về thăm bà ngày càng gần.
Bây giờ Tiêu Sở Ngôn cũng đang bận, cô thì viết xong tiểu thuyết trước thời hạn, không bằng liền về sớm một chút, dù sao đã lâu cô không thăm nhà rồi.
Dịch Sơ Ngữ mua vé đi Quý Châu.
Cô tính toán báo việc này với sếp Tiêu, nếu không khi vụ án kết thúc, trở về nhà anh lại tưởng rằng bạn gái mình mất tích.
Sau khi gửi Wechat cho Tiêu Sở Ngôn, Dịch Sơ Ngữ bắt đầu thu dọn đồ đạc, lấy hết quần áo trên ban công, xếp vào chiếc vali nhỏ.
Cô biết Tưởng Di sẽ bắt cô ở lại thêm mấy ngày.
Dịch Sơ Ngữ chọn thêm vài bộ quần áo, vali đã đầy ắp.
Xong xuôi, cô kéo vali ra khỏi cửa.
Chuông điện thoại vang lên, là Tiêu Sở Ngôn gọi tới.
Dịch Sơ Ngữ nhấc máy.
Anh à
Giọng bên kia nghe có vẻ rất mệt mỏi, âm điệu vốn đã trầm lại càng thêm khàn khàn, mang đến cảm giác mệt mỏi.
Em về thăm nhà à?
Dịch Sơ Ngữ ậm ừ: Mẹ em vẫn luôn hối thúc em về thăm mọi người, cũng đã lâu rồi em không về.
Giọng anh hơi run: Em sẽ quay lại chứ?
Dịch Sơ Ngữ cổ họng chua xót, giống như uống phải thuốc Đông y, vị đắng không cách nào tan đi.
Vâng
Một lúc sau, Dịch Sơ Ngữ mới nói thêm: Tiêu Sở Ngôn, em sẽ không rời xa anh lần nữa đâu, em nói được thì làm được.
Bên kia im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh.
Quá khứ chắc hẳn đã để lại những vết sẹo sâu trong trái tim anh, làm anh lúc nào cũng lo được lo mất.
Một người kiêu ngạo như sếp Tiêu lại có một mặt yếu đuối như vậy.
Dịch Sơ Ngữ cảm thấy khó chịu, nếu lúc đó cô mạnh mẽ hơn, có thể vững vàng trước nỗi đau mất mát đó thì Tưởng Di và Dịch Quốc Phong đã không rời khỏi Lê thị vì sợ làm cô nhìn cảnh mà nhớ người.
Như vậy, cô cũng sẽ không làm tổn thương một thiếu niên rực rỡ như mặt trời, họ sẽ không bỏ lỡ những năm tháng tươi đẹp.
Không biết cả hai đã im lặng trong bao lâu.
Tiêu Sở Ngôn chậm rãi nói: Xuống đi, anh đưa em tới nhà ga.
Dịch Sơ Ngữ mù mịt, ý là anh đang ở dưới lầu sao?
Anh đang ở đâu?
Ở cổng của tiểu khu.
Dịch Sơ Ngữ hoang mang kéo vali đi thang máy xuống lầu, Tiêu Sở Ngôn không phải đang bận sao? Sao lại có thời gian đến tiễn cô?
Bước tới cổng tiểu khu, một chiếc ô tô quen thuộc đang đậu bên đường.
Dịch Sơ Ngữ bước tới, Tiêu Sở Ngôn dựa vào thành xe nhìn qua, đi tới giúp cô đặt vali vào cốp xe, vẻ mặt không nhìn ra vui buồn.
Ngồi vào trong xe, Dịch Sơ Ngữ nhìn Tiêu Sở Ngôn hỏi: Sao anh lại về nhà lúc này?
Đang giờ nghỉ nên anh chạy về gặp em.
Đã mấy ngày không gặp, Tiêu Sở Ngôn gầy đi rất nhiều, khuôn mặt cứng rắn tràn đầy vẻ mệt mỏi, đôi mắt nghiêm nghị lúc này có chút đờ đẫn, đôi mắt hai mí dường như đang rủ xuống, mái tóc hơi rối lộ ra vầng trán cao.
Dịch Sơ Ngữ nhíu mày trách móc: Có thời gian sao không nghỉ ngơi lại chạy đến đây.
Tiêu Sở Ngôn cười: Đã không thể đích thân đưa em về nhà, nếu anh không tranh thủ tiễn em đi nhà ga thì sao còn tư cách làm bạn trai em?
Không ngờ Tiêu Sở Ngôn lại cứng đầu như vậy, đây rõ ràng là chuyện vặt vãnh, so với công việc của anh ở sở cảnh sát thì quả thật rất không quan trọng.
Không sao, em không để tâm đâu. Dịch Sơ Ngữ đau lòng nhìn anh.
Nhưng anh để tâm. Lời nói của Tiêu Sở Ngôn có chút cố chấp.
Không khí có một chút phiền muộn trong xe, giống như một đám mây đen bao phủ thành phố.
Dịch Sơ Ngữ nghe lời anh, ánh mắt có chút nóng lên, vươn tay nắm lấy tay phải của anh, đan xen các ngón tay vào nhau, nhìn vẻ mặt hốc hác của anh: Anh phải chăm sóc bản thân thật tốt, em sẽ ở nhà chờ anh.
Tiêu Sở Ngôn giương đôi mắt ngái ngủ lên, chỉ vài giây đồng hồ liền lấy lại tinh thần của người đội trưởng kiêu ngạo tự mãn lúc trước, ôm Dịch Sơ Ngữ, khẽ ậm ừ.
Dịch Sơ Ngữ thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự sợ Tiêu Sở Ngôn sẽ mất tinh thần, anh vốn nên là một người đàn ông kiêu ngạo.
Em sẽ tự mình tới nhà ga, anh tranh thủ lúc này đi nghỉ ngơi...
Không, anh đưa em đến nhà ga. Tiêu Sở Ngôn ngắt lời cô, khởi động xe.
Phải mất gần một giờ đồng hồ mới đến được ga tàu cao tốc.
Sợ làm mất thời gian làm việc của Tiêu Sở Ngôn, Dịch Sơ Ngữ không để anh đưa cô vào nhà ga, giục Tiêu Sở Ngôn mau quay về.
Sau một giờ lái xe, cả hai người đều bình tĩnh lại, không khí tiêu cực cũng tan biến khá nhiều.
Tiêu Sở Ngôn cũng nhận ra mình hơi bốc đồng, có lẽ là do dạo này ngủ không đủ giấc, cả ngày bận rộn với các vụ án, đầu óc căng thẳng nên sự tự chủ đột nhiên bị cắt đứt.
Khi Dịch Sơ Ngữ chuẩn bị xuống xe, Tiêu Sở Ngôn vội nắm lấy cánh tay cô.
Không biết phải làm sao, Dịch Sơ Ngữ quay đầu lại, bối rối nhìn anh: Sao vậy?
Tiêu Sở Ngôn lộ ra dấu vết xấu hổ hiếm thấy, chớp mắt, tránh đi ánh mắt của Dịch Sơ Ngữ, nhìn đám người đang đi tới đi ra ngoài cửa sổ xe, bình tĩnh nói: Trước khi đi không để lại gì cho anh à?
Dịch Sơ Ngữ cau mày nhìn Tiêu Sở Ngôn từ trên xuống dưới, không hiểu anh nói gì, cô cũng không có đồ vật gì để lại cho anh.
Anh muốn thứ gì?
Đôi mắt Tiêu Sở Ngôn nhuốm màu dục vọng, bàn tay đang nắm lấy cánh tay Dịch Sơ Ngữ buông lỏng, từ từ chạm lên mặt Dịch Sơ Ngôn, dùng ngón trỏ đụng vào đôi môi đỏ mọng của cô.
Đã viết nhiều tiểu thuyết ngôn tình như vậy, Dịch Sơ Ngữ nếu không hiểu gợi ý này thì đúng là một con lừa.
Lần đầu tiên đối mặt với sự khiêu khích như vậy, Dịch Sơ Ngữ cảm thấy bối rối lại ngại ngùng, ánh mắt có chút né tránh.
Tiêu Sở Ngôn hai tay lần xuống sau gáy, nắm lấy cái cổ trắng nõn mảnh mai của Dịch Sơ Ngữ, đem mặt cô hướng về phía ghế lái.
Anh cúi người hôn lên khuôn miệng nhỏ nhắn của Dịch Sơ Ngữ.
Môi chạm môi, trái tim chạm đến trái tim.
Dịch Sơ Ngữ sững người, quên nhắm mắt lại, chỉ cảm giác được sự xâm lược của anh.
Bộ não dường như không thể chịu được dòng điện quá lớn chạy qua.
Mà Tiêu Sở Ngôn đặc biệt hưởng thụ nụ hôn này, từ nông đến sâu, từ nhẹ đến nặng, cuối cùng giống như một chú chó nhỏ, gặm cắn Sơ Ngữ.
Dịch Sơ Ngữ chỉ thụ động tiếp nhận.
Một lúc sau, Tiêu Sở Ngôn mới rời miệng cô.
Anh hài lòng nói: Được rồi.
Dịch Sơ Ngữ hơi phát hoảng, sờ lên khóe miệng hơi sưng, nhất thời không nói nên lời, khuôn mặt nóng như đang bốc cháy.
Tiêu Sở Ngôn đưa tay xoa đầu cô: Khi nào về thì gọi cho anh, anh sẽ đến đón.
Dịch Sơ Ngữ ngơ ngác gật đầu.
Dịch Sơ Ngữ bước xuống xe, Tiêu Sở Ngôn giúp cô lấy vali từ trong cốp ra, dặn dò trên đường phải cẩn thận.
Trước khi đi, Dịch Sơ Ngữ nghĩ tới điều gì đó, có chút ngượng ngùng hỏi: Đây là nụ hôn đầu tiên của chúng ta sao?
Vì mối quan hệ trong quá khứ, Dịch Sơ Ngữ cảm thấy cô càng phải cố gắng đi về phía anh hơn nữa, dù vẫn còn ở khoảng không mù mịt, cô tin rằng mình sẽ nhặt lại từng mảng ký ức vỡ vụn kia.