Vẫn Còn Rung Động

Chương 10: Chương 10: Hạ Kiều Phàm




Dịch Sơ Ngữ ngơ ngác, cô đã nói cho Tiêu Sở Ngôn chuyện này, nhưng vì sao cô ta lại bị kích động lớn như vậy?

    Cô cũng chỉ khai báo sự thật với cảnh sát, tại sao Hạ Kiều Phàm lại đem oán hận đổ lên đầu cô?

    Cô nghi ngờ hỏi: Đúng là tôi đã báo cảnh sát, nhưng chuyện này có hại gì đến cô?

    Hạ Kiều Phàm giễu cợt đi tới gần cô, ánh mắt sắc bén như dao, dường như muốn dùng ánh mắt giết chết Dịch Sơ Ngữ.

    Cô không biết? Cô còn không biết các trang web đều đang bị điều tra sao? Trên mạng đang náo loạn lắm, còn ở đây giả bộ với tôi?

    Dịch Sơ Ngữ gần đây gặp nhiều chuyện phiền lòng, ngoài ra còn phải chạy đua bản thảo nên cơ bản không biết chuyện trên diễn đàn.

    Hạ Kiều Phàm nhìn thấy Dịch Sơ Ngữ bộ dáng mờ mịt lại càng tức giận, hai tay nắm lấy cổ áo Dịch Sơ Ngữ, hung hăng nói: Tiểu thuyết của tôi không phải do tôi viết mà có người viết giúp.

    Nghe được lời nói của cô ta, Dịch Sơ Ngữ sửng sốt, trong thế giới văn học mạng, đạo văn là điều cấm kỵ nhất, điều này cũng vi phạm yêu cầu tự sáng tác của nền tảng.

    Dịch Sơ Ngữ không rõ sự tình, hỏi: Sao cô lại làm ra chuyện như vậy?

    Ánh mắt Hạ Kiều Phàm tràn đầy hận ý, bàn tay càng nắm chặt cổ áo của cô, đẩy Dịch Sơ Ngữ lùi lại mấy bước.

    Nếu không phải do cô, chuyện này sẽ không bao giờ bị phát hiện. Tất cả là lỗi của cô, nếu cảnh sát tìm thấy tôi muộn hơn một chút, tôi có thể đã giải quyết xong tranh chấp với người phụ nữ ngu ngốc kia, mọi chuyện đã không tồi tệ như lúc này.

    Dịch Sơ Ngữ nghe những lời này trong lòng không khỏi tức giận, bản thân là một tác giả lại không thể tự sáng tác, vậy  mà còn mặt mũi đứng trên văn đàn.

    Cô đẩy Hạ Kiều Phàm ra, thoát khỏi cô ta, nói thẳng: Là một tác giả mà không thể tự mình thai nghén một cuốn tiểu thuyết, cô không cảm thấy xấu hổ sao?

    Đáng xấu hổ? Tôi sợ xấu hổ sao? Tôi chỉ muốn kiếm tiền, mặt mũi thì tính là cái gì?

    Hạ Kiều Phàm rống lên, nhìn Dịch Sơ Ngữ, hai mắt đỏ bừng.

    Dịch Sơ Ngữ nắm chặt tay trái thành nắm đấm, không ngờ một người lúc bình thường tưởng như trầm ổn ít nói lại là kẻ hợm hĩnh, vô liêm sỉ, thậm chí còn lừa gạt độc giả của mình.

    Hít sâu một hơi, Dịch Sơ Ngữ lên tiếng: Cô vì tiền nên phát điên rồi sao?

    Hạ Kiều Phàm duỗi năm ngón tay ra, giống như một người phụ nữ sắp phát điên, không ngừng nói: Đều là lỗi của cô.

    Vì những tư liệu vô tình này mà Hạ Kiều Phàm phải vào đồn cảnh sát, mọi chuyện bị phanh phui, bị nền tảng cảnh cáo, tài khoản của cô ta cũng bị phong tỏa. Vốn dĩ có hai cuốn tiểu thuyết được ký kết chuyển thể thành phim truyền hình nhưng bây giờ tất cả đều tan thành bọt nước.

    Cô ta đang trên bờ vực của sự sụp đổ.

    Dịch Sơ Ngữ xem thường liếc nhìn Hạ Kiều Phàm, quyết định mặc kệ cô ta, xách đồ của mình đi về phía tiểu khu.

    Hạ Kiều Phàm sao có thể để cô đi dễ dàng như vậy, cô ta lao lên kéo quần áo và đầu tóc của Dịch Sơ Ngữ.

    Dịch Sơ Ngữ bị bất ngờ, trên đầu truyền đến một trận đau đớn đành phải buông tay, túi nguyên liệu thức ăn trong tay rơi xuống đất, mấy quả cà chua lăn đầy đường.

    Cô nắm lấy cổ tay Hạ Kiều Phàm, hét lớn: Buông ra!

    Hạ Kiều Phàm một tay túm tóc, một tay kéo quần áo của cô.

    Dịch Sơ Ngữ là một nữ nhân phương Nam điển hình, dáng người nhỏ nhắn, làm sao có thể đánh lại một nữ nhân cao lớn như Hạ Kiều Phàm.

    Sức lực của cô ta quá lớn, Dịch Sơ Ngữ thật sự rất đau, cô cố gắng thoát khỏi bàn tay độc ác của cô ta.

    Cũng may, Hạ Kiều Phàm đi giày cao gót, nếu không Dịch Sơ Ngữ sẽ không thể chạy nhanh hơn cô ta.

    Chạy hết một đoạn đường, Dịch Sơ Ngữ đến phòng bảo vệ của khu nhà.

    Hạ Kiều Phàm vẫn đi theo phía sau, đầu tóc bù xù, không khác gì người mất trí.

    Dịch Sơ Ngữ thở hổn hển nói với nhân viên bảo vệ rằng có người đang tấn công cô.

    Bảo vệ lập tức khống chế Hạ Kiều Phàm, sau đó liền gọi cảnh sát.

    Cuối cùng, Hạ Kiều Phàm bị cảnh sát bắt đi, nhưng ánh mắt oán hận kia lại in sâu trong tâm trí Dịch Sơ Ngữ.

  Dịch Sơ Ngữ cũng không còn tâm trạng ăn uống, mệt mỏi trở về căn hộ của mình.

    Sự việc của Hạ Kiều Phàm đã kéo tâm trạng Dịch Sơ Ngữ xuống mức thấp nhất.

    Đứng ở cửa nhà, Dịch Sơ Ngữ sờ túi, phát hiện đã đánh mất chìa khóa, cô kiểm tra lại một lần nữa nhưng vẫn không tìm thấy, có lẽ làm mất trong trận hỗn chiến với Hạ Kiều Phàm.

    Đây là chìa khóa duy nhất mà Tiêu Sở Ngôn đưa cho cô, giờ cô cũng không biết phải giải thích với chủ nhà như thế nào.

    Dịch Sơ Ngữ vội vàng đi thang máy xuống lầu, tìm dọc theo con đường vừa rồi.

    Trời đã khuya, đèn đường cũng đã bật sáng.

    Cô đã tìm suốt quãng đường, đi đến nơi vừa gặp Hạ Kiều Phàm nhưng vẫn không tìm được.

   Cô ngồi xổm xuống đất, tựa lưng vào tường, ngơ ngác liếc nhìn xung quanh.

    Tâm trạng cô rất tệ. Gần đây cuộc sống của cô dường như bị làm cho rối tung.

    Đêm càng về khuya thì gió càng lạnh.

    Dịch Sơ Ngữ ngồi xổm một hồi, sau đó từng bước thật chậm đi về nhà.

Cô đứng nhìn cánh cửa đóng chặt mà hoảng sợ.

    Thực ra, những chuyện này cũng không hẳn là to tát, nhưng từng chuyện từng chuyện kéo đến làm cô thấy ngạt thở.

    Dịch Sơ Ngữ quay đầu, đối mặt với cửa nhà Tiêu Sở Ngôn.

    Thu hết can đảm, cô bước tới, đưa tay gõ cửa.

    Không có tiếng đáp lại.

    Dịch Sơ Ngữ gõ thêm ba lần nữa, vẫn như cũ.

    Cô chán nản ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm lấy bắp chân, cằm đặt trên đầu gối.

    Nhìn cô như một con mèo hoang vô gia cư.

    Cơ thể mệt mỏi, bụng đói cồn cào.

    Dịch Sơ Ngữ lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho Tiêu Sở Ngôn, nhưng cô nhận ra mình không có số điện thoại của Tiêu Sở Ngôn, cô thật sự không có cách nào liên lạc với anh, lại cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.

    Một bóng đen bao trùm lấy cô.

    Dịch Sơ Ngữ chậm rãi ngẩng đầu, cho đến khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, phiền muộn cùng khó chịu trong lòng tiêu tán đi rất nhiều.

    Tựa như một ánh bình minh len lỏi vào nơi u tối.

    Cô cười toe toét, cảm thấy đôi mắt mình thật ấm áp, có thứ gì đó sắp trào ra từ hốc mắt.

    Để không mất bình tĩnh, Dịch Sơ Ngữ cắn môi dưới, gượng cười.

    Giọng nói khàn khàn: Anh về rồi à?

    Nhìn thấy Dịch Sơ Ngữ, mi mắt Tiêu Sở Ngôn khẽ giật.

    Anh đưa tay về phía cô: Đứng dậy.

    Không rõ là Dịch Sơ Ngữ si mê hay là tích tụ cảm xúc đè nén, nghe Tiêu Sở Ngôn nói ra hai chữ này, trong lòng dâng lên một tia điên cuồng.

    Dịch Sơ Ngôn chú ý đến lời nói của anh, vươn tay nắm lấy bàn tay dày rộng và còn vương hơi lạnh của anh.

Vì ngồi xổm quá lâu, chân Dịch Sơ Ngữ có chút tê dại, khi đứng lên liền loạng choạng.

    Tiêu Sở Ngôn không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, lấy chìa khóa ra, mở cửa.

     Vào đi

    Vâng

Dịch Sơ Ngữ nhẹ nhàng đi theo anh.

    Vào nhà, Tiêu Sở Ngôn cởi áo khoác ngoài, treo lên giá.

    Dịch Sơ Ngữ chậm rãi đi tới phòng khách, nhìn Tiêu Sở Ngôn vào bếp rót cho cô một ly nước ấm.

    Cô cầm nước trong tay, uống hai ngụm, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, không dám ngẩng đầu, chỉ yên lặng chờ đội trưởng nói.

    Tiêu Sở Ngôn ngồi xuống ghế sô pha đối diện với cô, hai chân dang rộng, khủy tay đặt lên đầu gối.

     Em sao vậy?

    Dịch Sơ Ngữ bắt đầu viết văn từ khi tốt nghiệp đại học, không lấy một xu của gia đình, cũng không nói với cha mẹ về những khó khăn của mình, mọi việc đều chỉ có một mình cô lo liệu.

   Cuộc sống của cô hiện tại rất thoải mái, thậm chí còn có thể gửi về phụng dưỡng bố mẹ.

    Nhưng những nỗi oan khuất mấy ngày nay đè nặng tâm trí cô, giờ phút này như cơn lũ làm vỡ đê, cuốn phăng chút kiên cường cuối cùng của cô.

    Dịch Sơ Ngữ không nói gì, nuốt xuống một hơi, nhẹ nhõm cười một tiếng, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh.

    Hôm nay tôi vô tình làm mất chìa khóa.

    Nhìn thấy sự uy nghiêm của đội trưởng, Dịch Sơ Ngữ không dám nói ra toàn bộ nguyên nhân.

   Còn tưởng chuyện gì, cũng muộn rồi, để tôi đưa cho em một bộ khóa khác.

    Nghe được lời nói của anh, Dịch Sơ Ngữ thở phào nhẹ nhõm, cô đã sợ rằng chủ nhà chỉ giao cho Tiêu Sở Ngôn một bộ chìa khóa.

    Tiêu Sở Ngôn đứng dậy đi vào phòng ngủ chính.

    Một lúc sau, anh quay lại và đặt chìa khóa lên bàn.

    Dịch Sơ Ngữ hỏi: Anh không trách tôi chứ?

    Tiêu Sở Ngôn cười tủm tỉm, không có chút nào tức giận: Dù là lỗi của em, nhưng mất thì cũng đã mất rồi, trách em thì được gì.

Dịch Sơ Ngữ cúi đầu.

    Trước khi về, Dịch Sơ Ngữ cầm lấy chìa khóa, nói với Tiêu Sở Ngôn: Ngày mai tôi sẽ đi làm một bộ khác rồi trả lại anh.

    Tiêu Sở Ngôn thờ ơ đứng trong phòng khách, chỉ nhìn cô, im lặng.

    Tiêu Sở Ngôn là một người rất ngang ngược, khi không nói thì luôn có một loại kiêu ngạo, thờ ơ với mọi thứ, giống như một lãnh đạo cấp cao nhìn xuống cấp dưới.

    Dịch Sơ Ngữ mỉm cười chào tạm biệt anh.

    Tiêu Sở Ngôn bỗng lên tiếng: Em muốn ở lại ăn tối không?

    Cô không dám ở lâu, sợ trong lòng không khống chế được, liền lắc đầu, đẩy cửa, vội vàng đi ra ngoài.

Trái tim cô rốt cuộc cũng thả lỏng.

    Dịch Sơ Ngữ lấy chìa khóa ra, mở cửa rồi đi vào.

Trong nhà cô không có gì để ăn.

    Dịch Sơ Ngữ lấy gói mì cuối cùng trong tủ ra, lặng lẽ đi nấu nước.

    Sau bữa tối, Dịch Sơ Ngữ lấy điện thoại ra, tìm kiếm thông tin về Hạ Kiều Phàm.

    Vài ngày trước khi bị phát hiện, cô ta đã bị giam giữ và bị đưa vào danh sách đen của trang web, đây là nỗi xấu hổ đối với một tác giả mạng. Chẳng trách tác phẩm của cô ta không bao giờ được cập nhật nữa.

Đọc thoáng qua, Dịch Sơ Ngữ tắt máy.

Cô đi tắm rồi ngủ sớm, lấy tinh thần cho một ngày mới.

    Buổi sáng, Dịch Sơ Ngữ dậy sớm, xuống đường ăn sáng rồi đi làm chìa khóa. Đến khi mọi việc xong xuôi thì đã hơn mười giờ.

    Hôm nay là cuối tuần, Tiêu Sở Ngôn có lẽ không quá bận, cô quyết định ghé qua chỗ anh.

    Đứng ở trước cửa nhà Tiêu Sở Ngôn, trong vô thức, khóe miệng Dịch Sơ Ngữ nhẹ cong lên.

    Cô gõ cửa, nhưng không có ai đáp lại.

    Cô nhìn lên, gõ cửa một lần nữa.

    Vẫn không có phản hồi.

    Dịch Sơ Ngữ lẩm bẩm: Quên mất, cảnh sát hình sự cũng không được nghỉ cuối tuần mà.

    Khi cô chuẩn bị quay về nhà thì một giọng nói vang lên từ phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.