Dịch Sơ Ngữ dừng lại, giọng nói này rất xa lạ, nhưng lại giống như cô đã nghe thấy ở đâu đó.
Nghiêng đầu nhìn sang
Cô thấy một người phụ nữ trong chiếc váy màu xanh nhạt, mái tóc xoăn gợn sóng, đôi mắt đẹp với nụ cười dịu dàng.
Dịch Sơ Ngữ khẽ cười, chậm rãi hỏi: Cô là?
Người phụ nữ đi về phía cô.
Dịch Sơ Ngữ nghĩ, hình như họ đã từng gặp nhau.
Khi cô ta tới gần, Dịch Sơ Ngữ liền nhớ ra mình đã nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu.
Người phụ nữ này tên là Ngôn Thiến, giống như cô, cô ấy là một tác giả văn học mạng. Họ đã từng gặp ở buổi họp mặt tác giả trước đây.
Chỉ là cô ấy đến đây như thế nào, rõ ràng là họ không có bất kỳ giao tiếp nào, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy nhau trong các hoạt động do nền tảng tổ chức, họ cũng chỉ chào nhau nhẹ nhàng mà không nói chuyện nhiều.
Ngôn Thiến trang điểm nhẹ nhàng, gương mặt xinh xắn.
Dịch Sơ Ngữ, xin chào.
Dịch Sơ Ngữ ngây ngốc gật đầu, đáp lại: Xin chào, cô đến tìm tôi à?
Ngôn Thiến mỉm cười, khóe môi cong lên, lúm đồng tiền lộ ra trông rất đáng yêu.
Ừ, tôi tới tìm cô, là chuyện của Trần Như Huyên.
Dịch Sơ Ngữ trầm ngâm gật đầu, mở cửa mời Ngôn Thiến vào.
Ngôn Thiến nói rằng cô ta có được địa chỉ từ cảnh sát, muốn tìm cô tâm sự.
Dịch Sơ Ngữ kêu Ngôn Thiến ngồi ở phòng khách, đi vào phòng bếp rót cho cô ta ly nước.
Ngôn Thiến cầm ly, nhấp một ngụm, đặt trên bàn cà phê, nhìn quanh nhà một vòng.
Cô sống cùng với gia đình sao?
Dịch Sơ Ngữ nhìn lại gian phòng của mình: Không có, tôi ở một mình.
Ngôn Thiến ngập ngừng: Nhưng nhà rộng thế này mà cô chỉ ở một mình à?
Dịch Sơ Ngữ gật đầu, thầm nghĩ mục đích Ngôn Thiến đến đây là vì cái gì.
Cô nói là chuyện của Trần Như Huyên?
Nói đến tên của Trần Như Huyên, Ngôn Thiến nghiêm nghị gật đầu, mím môi nói: Gần đây tôi cũng bị cảnh sát hình sự phỏng vấn, vì vậy mới biết Trần Như Huyên...
Dường như không thể tiếp tục, Ngôn Thiến dừng lại, không nói tiếp.
Căn phòng im lặng trong vài phút.
Ngôn Thiến vẻ mặt ủ dột: Tôi biết cô và Trần Như Huyên là bạn, cho nên, cô có đoán được ai đã giết cô ấy không?
Dịch Sơ Ngữ bất lực lắc đầu.
Tôi không biết.
Tôi nhớ rằng mối quan hệ của hai người không tệ, vì vậy tôi muốn hỏi. Chuyện này quá đáng sợ, cũng không biết kẻ sát nhân có phải là người trong vòng này hay không.
Đúng vậy, chỉ là một nhà văn mạng không mấy khi ra ngoài, vậy mà cũng bị ám sát. Dịch Sơ Ngữ cảm thấy e sợ khi nghĩ đến việc này.
Hai người trò chuyện một lúc.
Bởi vì gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra trong giới văn học mạng, hai người cũng ở trong vòng này, cũng khó tránh khỏi sự đồng cảm.
Ngôn Thiến ở nhà Dịch Sơ Ngữ cho tới giữa trưa.
Vừa mở cửa liền nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn đang đứng ở bên ngoài nhà mình.
Cả hai người phụ nữ đều sửng sốt trong giây lát khi nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn.
Ngôn Thiến đã từng nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn, khi cô ở đồn cảnh sát, người đội trưởng khuôn mặt lạnh lùng này đã doạ cô sợ đến run rẩy.
Tiêu Sở Ngôn cúi đầu chuẩn bị mở cửa, nhìn thấy hai người phụ nữ nhưng cũng không có biểu hiện gì nhiều, chỉ gật đầu nhìn về phía Dịch Sơ Ngữ.
Tiễn Ngôn Thiến đi, Dịch Sơ Ngữ gọi Tiêu Sở Ngôn lại.
Vào nhà, lấy ra chiếc chìa khóa đã mượn đem trả anh.
Trả lại cho anh, cám ơn rất nhiều.
Tiêu Sở Ngôn thản nhiên liếc cô một cái, nhận lấy chìa khóa trên tay Dịch Sơ Ngữ, cất vào túi.
Trạng thái tinh thần của Tiêu Sở Ngôn không tốt lắm, khuôn mặt tuấn tú nhuốm màu mệt mỏi, đôi mắt sâu thẳm ẩn hiện một tầng xanh đen, tựa hồ đã mấy đêm không được nghỉ ngơi.
Anh trả lời: Không có gì.. Truyện Đô Thị
Dịch Sơ Ngữ nghĩ, cô sống nhiều ngày như vậy nhưng vẫn chưa ký hợp đồng,m, thậm chí còn chưa trả tiền thuê nhà.
Nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn chuẩn bị vào nhà, Dịch Sơ Ngữ có chút lo lắng kéo vạt áo anh.
Cơ thể người đàn ông đông cứng đờ, bước chân của anh dừng lại.
Bên trong túi áo khoác của anh lộ ra bao thuốc lá và cái bật lửa màu bạc.
Hai người đều không nhúc nhích, một lúc sau, Dịch Sơ Ngữ nói: Tôi muốn hỏi, khi nào thì ký hợp đồng?
Bây giờ cũng đuợc, em vào đi.
Ừ
Dịch Sơ Ngữ vặn góc vạt áo rồi từ từ nới lỏng.
Tim cô đập loạn nhịp, khẽ cắn môi dưới, nửa cúi đầu, trong lòng cảm thấy có chút thẹn thùng.
Tiêu Sở Ngôn lại liếc nhìn cô, không nói gì rồi bước vào phòng.
Dịch Sơ Ngữ đi vào sau, đóng cửa lại.
Căn phòng im lặng, chỉ có âm thanh nhẹ nhàng của đôi giày Tiêu Sở Ngôn gõ trên mặt đất cùng nhịp tim đập thình thịch không tự chủ được của cô.
Cô đã vào căn phòng này không biết bao nhiêu lần, nhưng dường như số lần càng tăng lên, cô càng không thể bình tĩnh.
Ngồi trên ghế sô pha, Tiêu Sở Ngôn lấy ra bản hợp đồng đặt trên bàn cà phê.
Em đọc đi, có gì không hiểu thì cho tôi biết.
Dịch Sơ Ngữ cầm lên một vài trang của hợp đồng, xem kỹ.
Người chuẩn bị hợp đồng rất chu đáo, nội dung liên quan đến nhiều khía cạnh, có thể so sánh với một hợp đồng thương mại.
Mọi trách nhiệm liên quan của cả hai bên đều được đề cập.
Dịch Sơ Ngữ thích đọc sách từ khi còn nhỏ, cũng đã hình thành thói quen tĩnh tâm và không để bất cứ thứ gì vào mắt khi đọc, vì vậy cô đọc rất chuyên chú.
Đọc được một nửa, Dịch Sơ Ngữ cảm giác được ánh mắt rơi trên người mình, giống như mặt trời ấm áp phủ lên toàn bộ căn phòng.
Theo phản xạ, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía nhà bếp.
Tiêu Sở Ngôn đứng đó, nghiêng về phía cô, chăm chú nấu ăn.
Dịch Sơ Ngữ chớp mắt, nghĩ có lẽ mình bị ảo giác, tiếp tục nhìn xuống bản hợp đồng.
Vài phút trôi qua, Dịch Sơ Ngữ đã đọc hết mọi thứ.
Ban đầu, cô nghĩ rằng chủ nhà là một người cẩn thận và khắc nghiệt, bởi vì hợp đồng này thể hiện rõ sự tỉ mỉ của gia chủ.
Cô đoán rằng chủ nhà sẽ có rất nhiều yêu cầu, như đồ đạc không được hư hỏng, đồ trong phòng làm việc không được di chuyển, vân vân.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là không một yêu cầu nào trong số này được nhắc đến, mà tiền thuê một căn nhà lớn như vậy chỉ có 1.800 nhân dân tệ.
Vị trí địa lý của tiểu khu này có thể coi là trung tâm của thành phố, giá cả rất đắt đỏ, hơn nữa cách bài trí trong nhà rộng như vậy, lại trang bị hết đồ đạc, làm sao có giá thấp như vậy.
Trước đây, cô ước tính mỗi tháng phải để ra bốn đến năm nghìn tệ cho tiền nhà.
Dịch Sơ Ngữ cầm hợp đồng đi tới phòng bếp, nhìn Tiêu Sở Ngôn đang mặc tạp dề: Giá này có sai không?
Nó phải là bốn nghìn tám, không phải một nghìn tám, phải không?
Tiêu Sở Ngôn dừng công việc, bình tĩnh nhìn Dịch Sơ Ngữ, nói: Có đắt không? Nếu đắt quá thì tôi sẽ nói lại với chủ nhà.
Nghe được lời của Tiêu Sở Ngôn, Dịch Sơ Ngữ trợn to hai mắt.
Không, ý tôi là, sao tiền thuê căn nhà đó chỉ có một nghìn tám được?
Tiêu Sở Ngôn nhíu mày, hơi nheo mắt lại khi nghe thấy lời Dịch Sơ Ngữ.
Vậy không phải có lợi cho em sao?
Dịch Sơ Ngữ cắn môi: Cũng tốt, nhưng là, chúng ta không thể để cho chủ nhà chịu thiệt như vậy.
Rốt cuộc chủ nhà không phải là bạn tốt của anh sao? Cô không thể để bạn Tiêu Sở Ngôn vì cô mà phải chịu thiệt thòi, kiểu kinh doanh thua lỗ này là chuyện mà người bình thường sẽ không làm.
Tiêu Sở Ngôn lãnh đạm, xoay người tiếp tục rửa rau: Tôi kiếm lời cho em mà còn không vui sao?
Vậy cũng không thể để bạn anh chịu thiệt.
Dịch Sơ Ngữ thì thào.
Tiêu Sở Ngôn cười thầm: Vậy, thay mặt anh ta cám ơn em.
Dịch Sơ Ngữ đang định nói gì đó thì Tiêu Sở Ngôn đã lên tiếng trước cô: Ăn cơm ở đây đi, tôi có chuyện muốn hỏi em.
Dịch Sơ Ngữ cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến việc tiếp tục làm phiền Tiêu Sở Ngôn.
Không cần, tôi về nhà ăn cơm rồi lại qua.
Tôi đã nấu luôn phần ăn của em rồi.
Nghe vậy, Dịch Sơ Ngữ sửng sốt, hai tay xoắn lại sau lưng.
Vụ án này kết thúc, cô thật sự mang ơn anh rất lớn.
Mỗi lần đều là Tiêu Sở Ngôn nấu cơm cho cô, cô cảm thấy vô cùng áy náy.
Dịch Sơ Ngữ tình nguyện: Để tôi giúp anh một tay.
Tiêu Sở Ngôn chỉ vào đống đậu trên quầy nói: Em làm giúp tôi cái này.
Ừm.
Cả hai bận rộn trong bếp.
Dịch Sơ Ngữ nhìn rổ đậu xanh trong tay, trong lòng không giấu được vui mừng, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Hai người bây giờ thế này, chẳng khác gì vợ chồng già.
Nghĩ đến ẩn dụ này, Dịch Sơ Ngữ bí mật giương mắt liếc nhìn sau lưng Tiêu Sở Ngôn, anh có bờ vai rộng, eo hẹp, tuy rằng mặc quần tây nhưng vẫn có thể tưởng tượng được đôi chân dài và thẳng.
Do thói quen nghề nghiệp, Tiêu Sở Ngôn luôn luôn đứng thẳng, dáng đứng như cây tùng.
Chỉ cần nhìn anh như vậy đã cho Dịch Sơ Ngữ cảm giác mãn nguyện.
Hai người chuẩn bị bữa tối.
Trên thực tế, chỉ có Tiêu Sở Ngôn nấu ăn, Dịch Sơ Ngữ cũng không có làm gì, chỉ là quanh quẩn bên cạnh anh.
Hai người ngồi vào bàn, im lặng ăn cơm.
Tiêu Sở Ngôn và Dịch Sơ Ngữ ngồi trong phòng khách, hợp đồng cũng đã ký xong.
Khi Dịch Sơ Ngữ đưa bản hợp đồng cho Tiêu Sở Ngôn, cô hỏi lại lần nữa: Giá này đúng rồi phải không? Không cần gọi chủ nhà xác nhận sao?
Cô vẫn cảm thấy giá cả rất vô lý, căn nhà nhỏ dột nát mà cô thuê lần trước giá thuê đã là một nghìn ba trăm, trong khi ở đây cao cấp hơn rất nhiều.
Tiêu Sở Ngôn cất bản hợp đồng đi: Không cần, vậy là xong rồi.
...
Hợp đồng giải quyết xong, Tiêu Sở Ngôn ngồi trên sô pha đối diện Dịch Sơ Ngữ.
Em từng nói Ngôn Thiến và em chỉ là mối quan hệ bình thường sao? Hôm nay mục đích cô ta đến tìm em là gì?
Dịch Sơ Ngữ đáp: Chỉ tán gẫu về Trần Như Huyên.
Sau đó, Tiêu Sở Ngôn đặt một số câu hỏi về Ngôn Thiến.
Sau khi hỏi, Tiêu Sở Ngôn vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt trầm tư nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Dịch Sơ Ngữ suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động trong túi ra, cười nói: Thêm Wechat đi.