Long Thiên nắm tay Mỹ Dung kéo cô bước nhanh ra ngoài.
Gió lạnh thổi tới, khiến cô có chút lạnh lẽo. Long Thiên cởi áo ngoài khoác lên người cho cô, anh nắm tay cô bước tới một góc khuất để tránh gió lạnh.
“ Sao lại ra đây?”, Mỹ Dung hỏi.
“ Như thế nào ? Ở cùng một chỗ với tôi rất khó chịu sao?”, Long Thiên nhìn đỉnh đầu cô nói.
Mỹ Dung ngượng ngùng lắc đầu đáp:” Không phải vậy“.
*******
“ Phi Tuấn, anh làm trò gì vậy? Rõ ràng tôi nghe thấy anh nói chuyện cùng cô ta”, một cô gái xinh đẹp vì giận dữ mà gương mặt vặn vẹo.
“ Em làm ầm cái gì? Anh với cô ta chỉ là nói chuyện thôi”, người đàn ông bên cạnh nói.
“ Hừ! Tôi xem ra thì anh và cô ta hẹn nhau ở trên giường thì có”, cô gái tức giận hét lên.
“ Em...Em điên cái gì?”, chàng trai kia bực tức nhưng vẫn nhỏ giọng đáp lại.
Mỹ Dung đứng ở góc tối liền nhìn thấy khung cảnh ở trước mắt kia rất rõ ràng:” Đó không phải là Phi Tuấn và vợ anh ta sao?”.
Long Thiên nhìn theo hướng của Mỹ Dung, khóe môi nhếch lên thành vòng cung đẹp mắt. Mỹ Dung có chút hoa mắt khi nhìn thấy nụ cười của anh.
Đúng lúc này, Phi Tuấn nhìn sang trùng hợp hai bên đều nhìn về phía đối phương.
Phi Tuấn ngạc nhiên nhìn cô, không biết là đã bao lâu rồi. Từ ngày chia tay, anh chưa từng nhìn thấy cô xuất hiện, dù là vô tình gặp cũng chưa một lần. Thời gian trôi qua, có vẻ như cô lại càng thêm xinh đẹp hơn, nét đẹp kiêu hãnh của một loài hoa độc chí mạng.
Long Thiên ôm lấy eo Mỹ Dung cùng nhau bước ra, Mỹ Dung cơ hồ cảm nhận được bàn tay của anh có phần siết chặt hơn khi đến gần hai người kia.
“ Đã lâu không gặp, Phi Tuấn”, Mỹ Dung nở nụ cười tuyệt diễm chào anh và cô gái kia.
“ Mỹ Dung”, Phi Tuấn có chút bối rối nói.
“ Đây là giám đốc tập đoàn THỊ GIA a!”, vợ Phi Tuấn lên tiếng.
Lúc này Phi Tuấn mới quay đầu nhìn đến người đàn ông bên cạnh cô, nhìn hai người có chút thân mật lòng anh dâng lên cảm giác khó chịu đến không hiểu nỗi.
“ Thật trùng hợp, tôi và vợ muốn ra đây hóng gió một chút. Không ngờ lại gặp nhau ở đây”, Long Thiên miệng cười mà lòng không cười nói.
“ Vợ?”, Phi Tuấn ngạc nhiên nói.
“ Là tương lai gần. Khi đó hai người nhớ đến tham dự cùng chúng tôi”, Long Thiên nói.
Mỹ Dung im lặng không nói gì, có lẽ cô đã quen với cách nói chuyện của anh rồi.
Vợ Phi Tuấn liền mỉm cười, gật đầu phụ họa:” Đó là điều tất nhiên rồi“.
“ Chúng tôi đi trước”, Long Thiên ôm lấy Mỹ Dung đi tới.
Cứ như vậy họ lướt qua nhau, mỗi người một suy nghĩ, mọi người có một cảm giác của riêng mình. Nhưng đối với Mỹ Dung, cô biết rằng bây giờ anh đối với cô không hơn không kém chính là người dưng, một người dưng từng thương.
Cô tự nhủ” cám ơn người đã mang đến những nghịch cảnh cho mình. Vì nhờ nó mà cô có thể trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn“.
Có người từng hỏi cô “ cậu có hận hắn ta không“. Thật lòng mà đáp “ Cô chưa từng hận thù anh . Hận thù người khác là một mất mát lớn nhất đối với mình. Hận là lấy sai lầm của người khác để dày vò bản thân , sau cùng là hủy diệt chính mình. Cho nên cô không hận anh“.
*****