Có lẽ ngay từ đầu đã mạnh dạn bước đến,
Chỉ có tinh thần chán nản.
Anh và em giống như đôi chim nhạn sợ
hãi,
Gặp gỡ trong màn đêm âm u,
Mình em cô độc,
Muốn được sinh tồn trong thế giới của
anh.
Hôm sau là Chủ Nhật, lúc đến chỗ hẹn gặp mặt, tôi đã
nhìn đồng hồ. Mười hai giờ ba mươi sáu phút, đến muộn những hai tiếng đồng hồ.
Không phải tôi muốn gây ấn tượng xấu trong lần đầu gặp mặt. Những người thất
tình thường hay mất ngủ, mà kết quả của việc mất ngủ chính là đã không ngủ được
lại còn bị người ta chụp cho cái mũ là sâu lười. Cũng may mà Na Na tính tình
chu đáo, còn cho cả xe đến đợi sẵn.
Đến nhà hàng Thiên Thần, cô lễ tân đứng ở cửa đón
khách đon đả ra chào.
“Tiểu thư, xin hỏi đi mấy người ạ?”
“Hai người…À, cùng Thiệu Bỉnh Hàm!”
Theo lời giới thiệu của Tô Na Na, đối tượng xem mặt
lần này là nhị công tử nhà họ Thiệu. Ông nội anh ta là một đại tướng trong quân
đội, là Long Vương hô mưa gọi gió. Thế nên không ai không biết đến Thiệu Bỉnh
Hàm. So với nhà họ Thiệu, bố của Tô Na Na dù có là chủ tịch thành phố cũng vẫn
chỉ như tép khô.
Cô lễ tân cười rạng rỡ như hoa: “Tô tiểu thư phải
không? Thiệu công tử đang đợi cô ở khu VIP tầng mười chín. Để tôi đưa cô lên.”
Khu VIP của nhà hàng Thiên Thần đúng là một nơi đốt
tiền của các công tử đại tư bản. Chắc cái gã Thiệu Bỉnh Hàm gì gì đó hay đến
đây lắm nên người ta mới gọi anh ta là “công tử” như thế. Tôi vốn có ác cảm với
bọn phá gia chi tử với danh xưng là “công tử” ấy, nhưng vẫn rảo bước đi theo cô
lễ tân. Thang máy thẳng dần lên đến tầng cao. Tâm trạng tôi cũng treo ngược
trong không trung như thế, tôi sợ nếu thang máy bất ngờ mở cửa thì sẽ thấy bao
nhiêu gương mặt quen thuộc. Bởi vì, hôn lễ của Tiêu Hàn Ý cũng được tổ chức
trong khu tổ chức tiệc tùng ở tầng bốn của nhà hàng này.
Khi đẩy cửa bước vào, tôi sững người trong giây lát.
Căn phòng rộng chừng năm mươi mét vuông được trang hoàng y như cung điện thời
cổ đại. Nhưng đáng cười ở chỗ, trong phòng toàn khói thuốc mịt mù, tiếng cười
nói, tiếng chia bài…
Có mấy anh chàng đang vô cùng náo nhiệt với trò đánh
bài. Thế này gọi là xem mặt sao? Mặt tôi nóng ran lên, giống như bị quăng vào
nồi xào xáo một lần nữa.
“Thiệu công tử, tôi đã đưa Tô tiểu thư đến rồi đây!” Cô lễ
tân nói xong rồi lui ra ngay.
Cái gì mà “đưa đến rồi đây”? Tôi không phải phạm
nhân cũng chẳng phải người tiếp rượu. Thiệu Bỉnh Phàm ngồi quay lưng về phía
tôi, không hề ngoảnh mặt lại, chỉ đưa tay chỉ trỏ vào chiếc ghế trống gần đó.
“Ngồi chỗ đó, thích chơi gì thì chơi.”
Chơi ư? Coi tôi là con ngốc sao? Ai mà đầu óc có vấn
đề đến mức ngồi chơi một mình như vậy chứ? Đôi giày tám phân của tôi chẳng khác
nào một mũi tên nhọn. Hận một nỗi là tôi không thể rút nó ra, nhắm thẳng vào
đầu anh ta mà gõ cho thủng mấy phát.
“Thiệu Nhị. Cậu đổi khẩu vị từ bao giờ vậy? Thích mấy
em sinh viên này sao?”, một anh chàng ngồi hướng tây ngó nghiêng tôi rồi cười
nói.
Tôi từng thấy hai người này trên tạp chí. Người ngồi
phía tây chính là Sở Tây Thừa. Người ngồi phía đông là Minh Thiên Diệu, là
những nhân vật có tiếng trong tập đoàn Thần Tích. Tóm lại, đều là bọn công tử
ăn chơi bê bối. Xem ra hai gã này là huynh đệ chí cốt của Thiệu Bình Hàm.
Nhưng tại sao chỉ nhìn lướt qua mà anh ta đã biết ngay
tôi là sinh viên? Dù tôi không trang điểm nhưng khoác trên người bộ xường xám
này trông cũng rất quyến rũ mà.
Quan trọng nữa là, khi cái tên “Thiệu Thị” vừa được
thốt lên, tôi thấy như có luồng điện xẹt qua người. Càng nhìn vóc dáng của
Thiệu Bỉnh Hàm tôi càng thấy quen.
“Cậu tưởng tôi giống Thần Chi, thích mấy em teen ấy
hả? Chẳng phải cuộc hẹn này là do các cụ sắp xếp sao?”
Giọng nói này cũng quen quen!
“Ồ! Sắc mặt cô ta thay đổi kìa!”, Minh Thiên Diệu bỡn
cợt.
“Thật sao?”, Thiệu Bỉnh Hàm chêm vào rồi ngẩng đầu
nhìn tôi. Nụ cười tắt đi trong giây lát, sau đó đôi mắt nheo lại.
Lúc trong hành lang tôi đã cảm thấy hơi khó thở rồi. Quả là
oan gia ngõ hẻm. Vừa bước vào cửa đã bị đại hung tinh chiếu rọi. Mà đại hung
tinh trước mặt kia chẳng phải là tên Sỏa Nhị đã hứng trọn cái dép lê của tôi
hôm đó sao? Bên tai tôi như có một âm thanh inh ỏi: “Phó Tiểu Mật, mày toi đời
rồi”. Âm thanh đó cứ luẩn quẩn đâu đó khiến trái tim tôi như bị cào cấu.
“Cứ ngồi chơi đi, lát nữa Thần Chi đến sẽ đưa cô đi
ăn.” Thiệu Bình Phàm nói xong tiếp tục quay sang cười cợt với lũ bạn.
Tối hôm đó, có thể anh ta không nhìn rõ tôi hoặc cũng
có thể không nhớ. Nhưng tôi vẫn nhớ lúc anh ta quay đầu đi, khóe môi còn thoáng
hiện nụ cười, trông rất xảo quyệt.
Ghế ngồi làm bằng ghỗ hồng mộc như được phủ một lớp
sương mỏng. Tôi thấy hơi lạnh nên đổi vài tư thế.
“Cô làm trò gì ở đó vậy?”, Thiệu Bỉnh Phàm mỉm cười
hỏi, “Muốn xì hơi thì vào
nhà vệ sinh. Đừng có nhịn như thế!”
“Xem ra Thiệu công tử có thói quen nhịn khi muốn xì
hơinhỉ?” Tôi ngẩng nhìn chiếc đèn chùm treo trên trần
nhà, cầu mong có phép màu cho nó rơi xuống đè chết tên khốn ấy đi.
Mấy người bật cười. “Thiệu Nhị, xem ra em này không
giống mấy em trước của cậu đâu!”
Thiệu Bỉnh Hàm vẫn giữ vẻ mặt phởn phơ. “Đó là
vì cô ta rộng miệng.”
Đúng lúc ấy thì cánh cửa kêu “cạch” một tiếng rồi bị
ai đó đẩy vào. Tôi ngẩng đầu lên, sững sờ vì kinh ngạc.
Người phục vụ đứng ngoài cửa cùng một người đàn ông
với mái tóc được những ánh đèn màu cam chiếu vào, vừa ấm áo vừa huyền ảo.
Anh ta lặng lẽ đứng ngoài cửa châm thuốc, nhưng bộ
dạng không hề lạnh lùng. Tôi như con ngốc vụt đứng dậy, căng thẳng đến nỗi suýt
cúi chào anh ta. Tôi còn chưa kịp ý thức về hành động bất thường của mình thì
đám con trai đang chơi bài bỗng cười nghiêng ngả, đặc biệt là Thiệu Bỉnh Hàm.
Anh ta không ngừng vỗ hai tay lên mặt bàn, cười đến nỗi trào cả nước mắt.
“Thần Chi, anh làm cô ta bỗng chốc bị đóng băng rồi
kìa!”
Thật xấu hổ quá đi. Tôi giống như một thanh sắt bị cho
vào lò nung đến nỗi toàn thân nóng bỏng.
Anh ta không nói, chỉ ngẩng đầu lên, mắt hơi nheo lại,
nở nụ cười với tôi để lộ hàm răng trắng, rồi chậm rãi bước đến bàn chơi bài,
lẳng lặng dụi điếu thuốc vừa châm vào gạt tàn.
“Thiệu Nhị, cậu với Tô tiểu thư đi trước đi, lát nữa
tôi đến.”
Chất giọng trầm ấm, đủng đỉnh của anh ta có sức hấp
dẫn kỳ lạ.
“Vậy tôi và cô ấy đi trước đây”, Thiệu Bỉnh Phàm đứng
dậy.
“Chắc cậu phải kiềm chế một chút!” Sở Tây Thừa cười
ranh mãnh.
“Đừng để ý đến họ, hai tên lưu manh.” Thiệu Bỉnh Phàm
dắt tay tôi như đã thân thiết từ lâu rồi đi thẳng ra ngoài.
Anh không phải là lưu manh chắc? Vừa gặp mặt mà đã kéo
tay người ta như quen biết từ lâu rồi ấy. Tôi hất mạnh bàn tay ấy ra. Thiệu
Bỉnh Phàm được thể càng nắm chặt, còn ghé sát vào má tôi nữa.
Không thể diễn tả hết sự căm ghét của tôi với Thiệu
Bỉnh Phàm. Tên công tử nhà giàu mà rôi gặp lần đầu đã thượng cẳng chân hạ cẳng
tay, nhưng đôi mắt biết cười của anh ta rất gần, thật sự giống một rừng hoa đào
đang độ nở rộ, tôi hoang mang và lùi lại phía sai một bước. Không ngờ giày quá
cao khiến tôi bị trẹo chân. Kết quả là “cạch” một tiếng, đôi giày tám phân đã
hy sinh oanh liệt.
Thiệu Bình Phàm chẳng ga lăng tẹo nào, cứ đứng đó
cười, tay vuốt cằm bình phẩm: “Cô em bị cắt mất não này chắc chỉ đi dép lê mới
hợp!”.
Tôi đỏ mặt khập khiểng bước ra ngoài.
Anh ta chạy lên phía trước, dang tay chặn tôi lại.
“Lần trước cô dùng dép lê ném tôi. Tôi còn đang đợi cô nói lời xin lỗi đấy!”
“Tôi thà ra tay với đấng quân tử, còn hơn nói chuyện
với kẻ ngốc như anh.” Rõ ràng anh ta đã nhận ra tôi từ lâu rồi mà vẫn còn cố ý
trêu đùa tôi nữa chứ!
“Vậy tôi là quân tử hay…?” Thiệu Bỉnh Hàm cười trơ
trẽn.
Tôi không thể nào chịu nổi liền hét lên: “Đồ bánh
nướng dâu tây, nếu anh mang hận thù thì cứ giở hết những cực hình với người
khác ra đi. Đừng ở đây mà làm bộ làm tịch như thế nữa!”.
“Vậy trước tiên là cực hình ăn cơm nhé! Không thì e
rằng cô em sẽ không chịu nổi các hình phạt khác đâu.”
Tôi phải bước tập tễnh với một chiếc giày cao gót, vậy
mà tên khốn ấy còn lôi tôi bước thật nhanh, tôi chẳng khác gì một tên què bị
lôi đến pháp trường. Lúc ngồi xuống, lửa giận trong tôi ngùn ngụt bốc lên cả
mắt mũi, chỉ trực phun ra ngoài.
Thiệu Bình Phàm cười nói với nhân viên phục vụ: “Cho
tôi hai củ cà rốt.”
Nhân viên phục vụ sững sờ: “Trong thực đơn anh Mục đã
đặt thì không có cà rốt.”
Tôi cười nói: “Thiệu công tử gọi hai củ thì cứ mang ra
đi.”
Lần này đến lượt Thiệu Bỉnh Phàm ngây ra. Đôi mắt đào
hoa liếc tôi để dò xét ý đồ. Đúng lúc đó Mục Thần Chi bước vào, ngồi cạnh Thiệu
Bỉnh Hàm, hai người nói về chủ đề mà tôi không thể chêm lời vào được.
Đồ ăn nhanh chóng được bày biện ngay ngắn. Nhân viên
phục vụ cũng không quên kèm theo hai củ cà rốt đựng trong một chiếc đĩa sứ rất
đẹp.
“Thiệu công tử, xem ra anh cũng biết thỏ hay ăn cà
rốt, mà càng ăn lông lại càng trắng. Thiệu công tử đen như châu Phi thế kia,
mau ăn đi để còn cải thiện nhan sắc!” Vừa nói, tôi vừa lấy ngón tay đẩy củ cà
rốt về phía Thiệu Bỉnh Phàm, cười rạng rỡ.
Sao tôi lại không biết anh ta gọi cà rốt là định chế
giễu cho tôi tức giận đến nỗi mắt đỏ ngầu như thỏ. Nghĩ tôi là chú thỏ ăn chay
chắc?
Nghe vậy, sắc mặt của Thiệu Bỉnh Phàm lại xám hơn chút
nữa. Khóe mắt lóe lên tia gian xảo, rồi ngoác miệng cười ha ha đẩy củ cà rốt
còn lại về phía tôi: “Đúng đấy! Cô nhìn lại xem mình có giống thỏ không? Ăn cà
rốt nhiều đến nỗi mắt đỏ cả lên rồi kìa. Đến miệng cũng rộng ngoác ra.”
Tôi cầm chặt cốc nước trong tay, trước giây phút tôi
hắt cả cốc nước vào mặt anh ta thì Mục Thần Chi khẽ hắng giọng, sắc mặt bình
thản nói: “Phụ nữ có đức tính từ bi, không nên đôi co với một con khỉ đột”.
Tôi phì cười, không ngờ Mục Thần Chi tướng tá đạo mạo,
có sức hút của một người đàn ông trưởng thành lại có thể nói ra những lời hài
hước đến vậy. Đặc biệt lúc nói, mặt anh ta lạnh tanh. Thật sự rất thú vị.
Tôi nhìn đồng hồ, đã hai giờ ba mươi phút chiều, hôn
lễ của Tiêu Hàm Ý chắc cũng đã bắt đầu. Đang trong lúc tôi do dự có nên đến đó
hay không thì điện thoại trong túi đổ chuông.
Vừa nhấn nút nghe đã thấy giọng Na Na cất lên chói
tai: “Cậu bị anh chàng đẹp trai kia lôi đi đâu rồi hả? Sao giờ vẫn chưa xuống?
Tớ đứng ở tầng bốn đợi cậu mãi đến mức hai chân tê dại hết rồi.”
Tôi áp tay vào ống nghe, cố hạn chế tạp âm, đi ra xa
mới trả lời: “Cậu hại đời tớ rồi. Cái tên bánh nướng dây tây này là oan gia cả
đời của tớ. Chỉ cùng ăn một bữa cơm mà đã cãi vã nổ đom đóm mắt rồi. Tớ không
diễn tiếp được đâu.”
“Không diễn tiếp được thì mang người xuống đây!”
“Hả? Đem cái tên đầu khỉ có cái miệng giảo hoạt đó
xuống chỉ làm tớ bẽ mặt thêm thôi. Huống hồ giày của tớ hòng một chiếc rồi.”
“Cậu còn đứng ì ở trên đấy làm gì, lâm trận rồi định
rút lui sao? Mau đưa người xuống trước rồi đối phó sau đi! Giày thì để tớ mua
cho cậu đôi khác. Mau xuống đi!”
Tô Na Na cúp máy cái rụp. Tôi đứng nguyên tại chỗ cắn
môi bứt rứt. Cô ấy nói có lý, nhưng phải mở lời thế nào đây?
Tôi trở về chỗ ngồi. Có lẽ trước khi nhờ ai cái gì thì
nên cười niềm nở để dễ gây thiện cảm. Cười thì tôi cười rồi, nhưng lời nói lại
cứ ứ lại trong cổ họng.
“Không ngờ chú gà gô cũng biết cười ranh mãnh thế! Hai
mắt thì lim dim giống hồ ly tinh”, Thiệu Bỉnh Hàm cười nói. “Có phải có việc gì
cần tôi giúp đúng không?”
Tôi cúi đầu cầm dao cắt miếng thịt, cuối cùng cũng mở
miệng: “Tôi nói thật nhé, tôi không phải Tô Na Na, mà là bạn cùng lớp cô ấy,
Phó Tiểu Mật…”
Tôi kể một mạch hết câu chuyện bi thương của mình rồi
chân thành khẩn cầu: “Giúp tôi đi mà, ở tầng bốn, chỉ cần đóng kịch một chút là
được thôi”.
Thiệu Bỉnh Hàm ngả lưng vào ghế, mặt hơi vênh lên rồi
nói giọng thờ ơ: “Tôi đây là người rất tư lợi, sao phải đi làm vật phụ gia cho
người khác chứ!”
Tôi khẽ nghiến răng, cố nén giận nói: “Còn tôi. Thứ
nhất, không xinh đẹp; thứ hai chẳng giỏi giang gì; thứ ba, không tiền. E là
cũng không phải là vật phụ gia mà thiệu công tử hứng thú.”
“Xem ra cô cũng biết người biết ta đấy nhỉ!” Da mặt
anh ta còn dày hơn cả thân cây ngăn nước lũ. Nói ra những lời vô liêm sỉ đến
thế mà còn toét miệng ra cười được.
Tôi đã bị từ chối như thế đấy. Các ngón tay cầm nĩa
bắt đầu trắng bệch, vậy mà tôi vẫn ngồi yên chậm rãi nhai thức ăn.
“Này thỏ Mật, cô chửi người có bài bản thế cơ mà? Sao
bây giờ lại ngậm cơm đầy mồm thế kia?”
Tay cầm nĩa của tôi nắm chặt, cố gắng lắm mới không
phi về phía anh ta. Đúng lúc đó thì hung tinh như tảng băng lớn nhanh chóng
nhắm trúng tôi mà đổ ập xuống, cái miệng phản chủ trong lúc tôi đang xấu hổ
nhất lại nấc lên một tiếng rõ to.
Không khí bỗng chốc yên ắng lạ thường, đến mức có thể
nghe thấy tiếng một cánh hoa rơi. Tay cầm dao của Thiệu Bỉnh Hàm và Mục Thần
Chi dừng hẳn. Tôi hận một nỗi không tìm được cái lỗ nẻ nào mà chui tọt xuống.
Tiếng nấc chết tiệt đã kêu to lại còn phát ra liên tục. Tôi đã tính toán kỹ
thời gian, khi nào chuẩn bị nấc thì tôi sẽ nín thở để nén nó xuống, bởi thế mà
mặt tôi đỏ lựng lên vì nhịn thở. Vừa đúng lúc tôi thở ra một hơi thì lại kéo
theo một tiếng nấc rất to.
Phó Tiểu Mật! Mày chết đi cho xong, thật mất mặt quá
đi! “Ha ha ha ha!” Thiệu Bỉnh Hàm cười phá lên. Tay vỗ lên bàn một cái rõ mạnh
khiến bát đĩa cũng phải va vào nhau lách cách.
“Cười…hức…cười cái đầu anh ấy…hức…nấc thôi mà!” Đối
với kẻ vô nhân tính này, tôi nhất định không chịu thua. Dù sao cũng mất hết
hình tượng thục nữ rồi, tôi cũng chẳng cần để ý nữa.
“Nấc …hức…! Là cái gì chứ? Con thỏ trắng này miệng
lưỡi điêu ngoa, lại còn nói lắp nữa thì ta đây cóc thèm. Ha ha ha!” Thiệu Bỉnh
Hàm càng cười đắc ý, khoát tay gọi người phục vụ.
“Mang một thùng đá lại đây, cho nhỏ này chườm một tí.”
“Phó Tiểu Mật, uống ly trà nóng nhé!” Mục Thần Chi cất
giọng nói ấm áp rồi đẩy ly trà nóng về phía tôi, khóe mắt cũng ẩn giấu nụ cười.
“Chú thỏ con” với đôi mắt đỏ ngầu, nâng ly trà nóng
lên hất thẳng vào mặt bộ mặt đang huênh hoang đắc ý của Thiệu Bỉnh Hàm. Sau đo
chân lê chân chạy, à không, nói đúng hơn là chân thọt chân lành chuồn thẳng một
mạch.
“Thần Chi, sao cậu lại đưa cho con thỏ con ấy ly trà
nóng?”
“Tôi muốn xem hai con thỏ cãi lộn, chẳng phải là rất
vui sao?”
***
Tôi oán giận đầy mình. Thang máy xuống được một tầng
là mặt mày tôi lại càng thêm phần tức tối. Trái tim tôi như rơi xuống vực sâu,
cuối cùng vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Tới tầng bốn, cửa thang máy từ từ mở ra. Tô Na Na đang
đứng đó, cổ nhòm về phía sau tôi, nghi hoặc hỏi:
“Rùa vàng đâu?”
“Rùa vàng …hức…bị tớ tạt cho cả ly trà nóng vào
người…không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa rồi.”
“Ồ, cậu bị nấc hả?”
Tô Na Na kéo tôi lại một bên, mở chiếc hộp đựng giày ra
nói: “Mau đi vào đi, muộn rồi đấy”.
“Con rùa vàng đáng ghét đã hút cạn ý chí chiến đấu của
tớ rồi. Tớ không muốn vào nữa.” Tôi đi đôi giày mới, lại thân cô thế cô xuất
hiện làm trò cười cho thiên hạ vậy.
“Từng có thường dân hạ bệ cả hoàng đế. Việc cỏn con
này đã là gì? Lợn chết còn không sợ nước sôi, cậu lưu manh thì còn phải sợ ai?”
Tô Na Na vỗ vỗ vai tôi khuyên nhủ.
Tôi trừng mắt: “Cậu đang cổ vũ hay đang khích bác tớ
đấy?”
Tô Na Na lấy ngón tay vẽ một vòng tròn quanh mắt tôi,
gục gặc tán thưởng: “Ừ. Đúng rồi. Cậu cố giữ ánh mắt hình viên đạn này vào
trong, đảm bảo rằng sẽ bắn chết cả bọn.”
Tôi hít thở sâu mấy hơi, lấy hết dũng khí cùng Tô Na
Na bước vào trong. Vừa vào cửa đã nhìn thấy bức ảnh cưới đồ sộ. Bên trong khung
màu đỏ tươi, Tiêu Hàn Ý mãn nguyện ôm vợ hiền, cô dâu nở nụ cười diễm lệ như
đóa hồng.
Những đóa hồng rực rỡ góp thêm màu sắc hạnh phúc của
họ, nhưng gai hoa hồng lạu như từng mũi kim châm vào trái tim tôi. Những giọt
máu rỉ ra nhuộm hồng cho áo cưới cô dâu, mà cô dâu không phải ai xa lạ, chính
là cô bạn thân của tôi – Lê Tiếu San.
“Chị Tiểu Mật, em thích một anh chàng, chị văn hay chữ
tốt giúp em viết một bức thư tình đi.”
“Chị Tiểu Mật, cảm ơn bức thư của chị nhé, cuối cùng
em cũng bày tỏ với anh ấy rồi. Anh ấy không từ chối.”
“Chị Tiểu Mật, hôm nay anh ấy hôn em!”
“Chị Tiểu Mật, hôm nay anh ấy ngủ lại chỗ em.”
…
Tôi phải giết chết con nhỏ này mới được! Đúng là kẻ vô
lương tâm, thú đội lốt người. Cô ta đã bày mưu tính kế từ lâu, vậy mà tôi vẫn
ngu ngốc chẳng hay biết gì. Đã giúp cô ta theo đuổi chính chồng của mình, lại
còn giúp cô ta chuẩn bị váy cưới. Phó Tiểu Mật tôi đúng là đại ngu ngốc. Đầu óc
tôi bị “ầm” một tiếng, vỏ não như sắp bị nổ tung. Tôi chỉ biết nắm chặt tay
lại.
Có tiếng nói chuyện của ai đó vọng lại: “Đó chẳng phải
Phó Tiểu Mật, vợ cũ của Tiêu Hàn Ý sao? Cũng còn mặt mũi tới đây cơ à?”.
“Chắc muốn đại náo lễ đường đây mà, sắp có kịch hay
xem rồi.”
Tôi đến để đại náo lễ đường đây! Cho dù có bị biến
thành Godzilla[1] thì tôi
cũng phải phun lửa cho hai kẻ tiện nhân kia hóa thành tro bụi.
[1]
Godzilla: Quái vật khổng lồ trong phim, truyện tranh, game của Nhật Bản.
“Đại hiệp, dừng lại!” Tô Na Na nắm chặt tay tôi. Tôi
cảm nhận được hơi ấm phả ra từ lòng bàn tay ấy, lúc này tôi mới biết rằng, tình
bạn mới là thứ thật sự vững bền.
“Không sao đâu!” Trái tim tôi như có chú nai nhỏ bị
lột da chảy đầm đìa máu đang nhảy loạn. Tôi ngẩng cao đầu, nhìn thẳng rồi tiến
nhanh về phía trước. Dù cho máu trong tim chảy cạn thì tôi cũng phải chết một
cách hiên ngang. Không thể làm trò cười cho thiên hạ, nhưng với bộ dạng bây giờ
thì tôi chẳng khác nào con chim bị vặt trụi lông.
Cách đó không xa, Tiêu Hàn Ý cùng vợ mới đang đút cho
nhau từng miếng bánh ga tô, thật ngọt ngào. Tôi rất muốn cho hai tên ấy, mỗi
đứa một nhát dao. Nhìn thấy chúng, máu nóng trong người tôi sôi lên sùng sục.
Tô Na Na biết tôi sắp đứng không vững nên vội kéo ra
ghế sô pha ngồi. Sàn nhà sáng bóng, mỗi bước chân tôi đặt xuống lại nghe như
tiếng những tảng băng nứt toác. Âm thanh cứ như thế kéo dài đến tận trái tim
tôi.
Tô Na Na nắm tay tôi chặt hơn nữa, khuyên nhủ: “Tớ
biết cậu giờ chỉ muốn xông lên giết chết hai con hồ ly tinh đó. Nhưng cậu nhất
định không được làm chuyện ngốc nghếch! Loại con gái như cô ta, nếu bị cậu
đánh, cô ta sẽ càng có cơ hội tỏ vẻ đáng thương. Diễn kịch giỏi như ả sẽ lấy
được sự cảm thông của thiên hạ, không chỉ Tiêu Hàn Ý, mà toàn bộ khách khứa ở
đây sẽ chỉ tay về phía cậu, khiến cậu từ thân phận bị bỏ rơi thành kẻ bị ném
đá”.
“Tớ biết”. Thấy Lê Tiếu San chốc chốc lại đưa mắt về
phía tôi với ánh nhìn đe dọa, tôi liền mỉm cười đáp lại rồi nói với Tô Na Na:
“Tớ sẽ không gây chuyện đâu”.
Trong tiếng vỗ tay của quan khách, người chủ lễ tươi
cười nói: “Mời mọi người cùng thưởng thức thiên tình sử của tân lang và tân
nương”.
Tiêu Hàn Ý nhấn nút điều khiển từ xa. Trên màn hình
lớn hiện ra những bức ảnh về cuộc sống ngọt ngào của anh ta và Lê Tiếu San, còn
có những bản nhạc cảm động. Ai cũng khen họ xứng đôi.
Nhìn chiếc điều khiển từ xa trên tay Tiêu Hàn Ý, tôi
cảm giác như có một bàn tay lạnh lẽo vươn đến ngực mình cào cấu khiến trái tim
càng thêm đau đớn.
Lúc ấy Lê Tiếu San bước đến, tươi cười kéo tay tôi:
“Chị Tiểu Mật. Thật vui vì chị đã đến.”
“Ừ”, tôi gượng cười đáp lại.
Tô Na Na kéo tay tôi ra khỏi tay Lê Tiếu San rồi lấy
khăn mùi soa lau đi lau lại. Cả tôi và Na Na đều không thể ngoác miệng chửi rủa
vì muốn giữ thể diện cho cô ả. Ấy vậy mà Lê Tiếu San lại nổ đom đóm.
“Chị Tiểu Mật, chị vẫn chưa chúc phúc cho bọn em.” Lê
Tiếu San lắc lắc tay tôi, cười ranh mãnh,
Tôi tức đến nỗi suýt phun ra cả máu, thật không biết
xấu hổ. Không đánh cho cô một trận là tôi đã từ bi lắm rồi, giờ còn muốn tôi
chúc phúc sao?
“Chị Tiểu Mật, chị ghen với em đấy à? Chị
chúc phúc cho em. Sau này chị kết hôn, em lại chúc phúc cho chị”, Lê Tiếu San
xoay chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay một vòng, mím môi cười nói: “Nhưng biết
bao giờ chị TIểu Mật mới tìm được bạn trai đây?”
Ý của cô là tôi đáng thương vì không ai thèm nhòm ngó
tới chứ gì? Chị đây không ghen không đồng nghĩa với việc dễ bị bắt nạt. Tôi
đứng phắt dậy định cho cô ta một trận. Nhưng vừa đưa tay ra đã bị một bàn tay
mạnh mẽ khác nắm chặt lấy. Bàn tay đó rất ấm, giống như tấm chăn mùa đông được
đem ra phơi nắng.
Một giọng nói trầm ấm cất lên: “Em yêu, tắc đường nên
anh đến muộn!”
Tôi quay đầu lại, là một ánh mắt tươi vui, Mục Thần
Chi! Ồ, bên cạnh anh ta còn có cả tên bánh nướng dâu tây – Thiệu Bỉnh Hàm!
Thiệu Bỉnh Hàm liếc mắt nhìn tôi, đôi mắt đẹp đến mê hồn. Đầu tôi như bị một
luồng điện xẹt qua, họ đến đây làm gì nhỉ? Lại đúng lúc nước sôi lửa bỏng thế
này? Tôi có linh cảm không lành, bèn vội vàng rút khỏi tay Mục Thần Chi.
Nhưng anh ta vẫn nắm chặt rồi tiện thể kéo luôn tôi
vào lòng. Đôi môi ghé sát tai tôi thì thầm: “Nếu nghe lời thì được miễn tội
chết, còn không thì cứ đợi chết đi”.
Tôi dù không biết anh ta có dụng ý gì nhưng hơi thở
như gió mùa xuân và nhẹ nhàng như cánh bướm thoảng qua tai khiến tôi đỏ mặt.
Lúc đó tôi chỉ cần vài cử động nhỏ cũng có thể khiến má của hai người chạm vào
nhau.
Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào điển trai và có
sức hấp dẫn như anh ta. Gương mặt hài hòa, thu hút nhất là đôi mắt, nó đẹp như
hai viên kim cương đen khiến người ta choáng váng.
Người đàn ông kiểu này, không thể dùng từ “đẹp trai”
để miêu tả được, anh ta đích thực là một bậc “đại mỹ nam” trong các tiểu thuyết
ngôn tình.
Thấy tôi hai má ửng hồng, ngại ngùng e ấp trong vòng
tay của một mỹ nam như thế, mặt mày Lê Tiếu San bỗng đờ đẫn. Cô ta cố nặn nụ
cười, giọng nói chua chát đến đáng sợ: “Chị Tiểu Mật, mới đó mà chị đã có bạn
trai mới rồi!”.
“Xin chào, tôi là Mục Thần Chi!”, Mục Thần Chi đưa tay
ra một cách trang nhã.
Lê Tiếu San sững sờ bởi chiếc nhẫn mà Mục Thần Chi đeo
trên tay. Ngay chính giữa là viên kim cương lớn được tạo thành từ mảnh ghép của
những viên kim cương nhỏ, thực sự là quá bắt mắt, giá của nó càng khiến người
ta phải lắc đầu lè lưỡi.
Còn tôi với Tô Na Na cũng bị cái tên “Mục Thần Chi”
làm cho ngạc nhiên không kém. Mục Thần Chi đại hiệp – vị đại thần trong game!
Như có những tiếng sấm sét cứ đùng đùng trong đầu,
thật sự là tôi không biết nên nói gì. Có phải chính là vị đại thần ấy? Không
thể, không thể nào! Sao có thể trùng hợp đến như thế được? Dù cho đúng như vậy
thì anh ta chắc chắn cũng không thể biết rằng tôi chính là Xin
đại hiệp dừng bước.
Thiệu Bỉnh Hàm đứng bên lên tiếng: “Chị dâu tôi cứ mỗi
lần xấu hổ là không nói lên lời! Để tôi thay mặt anh chị chúc phúc hai người
nhé!”
Chị dâu? Tôi trở thành chị dâu của tên bánh nướng có
cái miệng xảo trá này từ bao giờ thế?
Đúng lúc Lê Tiếu San thốt ra hai từ “cảm ơn” thì Thiệu
Bỉnh Hàm liền cười ha ha rồi tiếp tục nói: “Chúc cho hai người sớm sinh quý tử.
Mà sinh cho được bảy, tám đứa vào, để cô nằm ở đâu cũng có lũ trẻ vây xung
quanh bú sữa, con Tiêu Hàn Ý đứng một bên quạt phe phẩy. Chỉ cần nghĩ đến thôi
cũng thấy thật vui vẻ!”.
Sao anh ta lại biết Tiêu Hàn Ý? Ồ, nhớ ra rồi. Lúc nãy
tôi có nói qua với họ, với lại trước cửa cũng có tấm biển viết tên cô dâu chú
rể mà.
Giờ tôi thấy tên bánh nướng này cũng có chút dễ mến.
Công phu làm bẽ mặt người khác của anh ta thật lợi hại, khiến Lê Tiếu San phải
nhăn nhó mặt mày. Cô ta lặng lẽ rút lui về phía Tiêu Hàn Ý. Tiêu Hàn Ý thấy Mục
Thần Chi ôm eo tôi thì mặt cũng tái xanh, rồi nắm chặt tay Lê Tiếu San vỗ về an
ủi. Trong chốc lát, tôi thấy nỗi chua xót trào dâng trong lồng ngực, cổ họng
phát ra những tiếng nấc nghẹn.
“Gió nổi lên, thổi hồ nước xuân sóng sánh”, Mục Thần
Chi tiến sát vai tôi, thì thầm.
“Việc đó có liên quan gì đến anh?” Tôi rút khỏi tay
Mục Thần Chi. “Tôi đi rửa mặt.”
“Có cần anh đi cùng em không?”, Mục Thần Chi lịch sự
hỏi.
“Để em đi cùng đi. Anh yên tâm. Em sẽ không để cục
cưng của anh ngã trong nhà vệ sinh đâu.” Tô Na Na khoát tay, rồi kéo tôi chạy
vào nhà vệ sinh.
“Tiểu Mật, sao cậu quen anh ta?”, Tô Na Na vội hỏi.
“Chẳng phải cậu nhờ tớ đi gặp mặt sao? Người đó chính
là Thiệu Bỉnh Hàm!”
“Tớ nói Mục Thần Chi! Mục Thần Chi cơ.” Mặt mày Tô Na
Na như mất hồn. “Cậu nhìn quần áo trên người anh ta chưa? Một trong rất ít
thiết kế dành cho nam của hãng Elie Saah. Người đặt được hàng may đo cao cấp
chỉ có thể là Chủ tịch hội đồng quản trị của Thần Tích thôi.”
“Tớ không biết anh ta là ai cả, chẳng phải cậu khoái
đọc mấy tạp chí bói toán đó sao?”
“Tớ nhớ ra rồi. Game chúng ta chơi chính là của công
ty con thuộc tập đoàn Thần Tích. Có điều Mục Thần Chi thường hay núp bóng giang
hồ, rất ít khi lộ diện. Hèn chi vũ khí của anh ta đều là loại tối tân! Chắc
chắn game đó là anh ta sáng lập”, Tô Na Na mơ màng phỏng đoán.
“Một người cao sang bận rộn như Mục Thần Chi sao có
thời gian để chơi game chứ!”
“Cũng đúng. Dù sao một người có tầm cỡ như anh ta, cậu
cũng nên cảnh giác. Sao tớ cứ thấy anh ta có mặt ở đâu là lại sặc mùi âm mưu ở
đó.”
Giác quan của Tô Na Na luôn nhạy cảm hơn tôi. Tôi cũng
cảm thấy có điều bất thường khi hai người đó đến giúp mình.
“Biết đâu họ nhãn rỗi quá nên muốn tìm thú vui? Cậu
yên tâm, chuyện đại náo lễ đường mà kết thúc thì tớ với họ xem như chưa từng
quen biết.”
“Ừm.” Điện thoại của Tô Na Na đổ chuông, cô ấy liền đi
ra ngoài nghe điện thoại.
***
Tôi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì Lê Tiếu San đi
đến, nắm tay tôi tươi cười: “Chị Tiểu Mật, lâu lắm rồi chúng ta không nói những
lời thân mật. Chị có thể đi cùng em ra bên kia nói chuyện không?”. Vừa nói cô
ta vừa nắm lấy tay tôi lôi ra phía bàn tiệc buffet.
Có dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết cô ta định nói
với tôi những gì. Hẳn trước hết là châm biếm đả kích, sau đến lời cảnh cáo kiểu
như: “Chị và Tiêu Hàn Ý giờ đã là quá khứ, đừng có giở trò hồ ly tinh ra để
quyến rũ anh ấy.”
Nếu tôi ngẩng cao đầu phớt lờ lời khiêu khích ấy thì
cô ta sẽ điên lên rồi úp cả chiếc bánh ga tô vào mặt tôi, phim truyền hình
chiếu lúc tám giờ tối thường xuyên diễn những cảnh đó. Quả nhiên, tôi còn chưa
kịp cho miếng bánh ga tô nào vào miệng thì cô ta đã bắt đầu công kích: “Chị
Tiểu Mật, sao mắt chị sưng mọng lên thế? Không phải là chị đau khổ, tuyệt vọng
quá đấy chứ? Chị đừng trách em và anh Tiêu. Chuyện tình cảm miễn cưỡng cũng
không được. Rồi cô ta mân mê váy, tươi cười nói: “Chị thấy váy cưới của em có
đẹp không?”.
Đẹp! Quả thật rất đẹp, rất đáng giá.
Khi tôi và Tiêu Hàn Ý kết hôn, anh ta không dám đặt
cho tôi mẫu váy loại này. Đúng là thiếu phụ bị thất sủng không thể sánh với hồ
ly tinh.
“Nhưng chị Tiểu Mật chắc không buồn nhỉ, có người bên
cạnh giàu thế cơ mà! Ắt hẳn muốn gì được nấy.” Lê Tiếu San ghé sát tai tôi,
giọng nói sắc lạnh pha tiếng cười gằn: “Đừng trách em không nhắc nhở chị. Con
người xuất chúng như Mục Thần Chi, chưa biết chừng đã có vợ rồi. Chị để anh ta
bao cũng phải chuẩn bị tinh thần một chút. Haizzz, mà em lo cũng thừa quá, dù
sao chị cũng từng được bao như thế rồi còn gì?”.
Tôi như nghe thấy tiếng gân cốt mình bởi bàn tay đã
nắm quá chặt. Ánh mắt giận giữ có thể khoét được mấy cái lỗ trên cơ thể Lê Tiếu
San. “Gái bao cũng còn hơn loại phụ nữ hống hách, có bị vứt đi cũng không có ai
thèm nhặt như cô.”
“Chị là đồ đàn bà thối tha, rác rưởi bị anh Tiêu vứt
bỏ.”
Thật không ngờ một kẻ lúc nào cũng ra vẻ thục nữ như
cô ta lại có thể nói ra những lời lẽ thôi tục ấy.
Phó Tiểu Mật tôi giỏi nhẫn nhịn nhưng không có nghĩa
là không biết tức giận! Tôi biết cô ta cố tình khiêu khích tôi, nhưng bị phỉ
nhổ vào mặt như thế này thì quả thật không thể chịu nổi. Tôi đang định đấu khẩu
với cô ta thì Tiêu Hàn Ý và Mục Thần Chi cùng bước đến.
Hồ ly tinh mãi mãi xảo trá hơn người thường, Lê Tiếu
San lập tức tỏ bộ mặt đáng thương, sà vào lòng Tiêu Hàn Ý tố cáo tôi: “Anh ơi,
em thật lòng chúc phúc chị Tiểu Mật tìm được nửa kia ưng ý, thế mà chị ấy còn
mắng em!”
Tiêu Hàn Ý vừa nhìn thấy bộ dạng ấm ức của cô ta thì
nhăn mặt nói: “Phó Tiểu Mật, cô đừng có mất mặt thêm nữa. Cô không thể đứng đắn
hơn được sao? Cô lúc nào cũng nói những lời chua cay bạc bẽo ấy, chẳng trách ai
cũng thấy ghét.”
Tôi chỉ biết túm chặt chiếc khăn trải bàn, định giật
một nhát cho tất cả đồ đạc trên bàn ăn đổ hết nhưng đúng lúc đó, Mục Thần Chi
lên tiếng: “Ba giây, xin lỗi người phụ nữ của tôi ngay lập tức!”
Mỗi đường nét trên gương mặt Mục Thần Chi lúc ấy đều
hiện lên sự uy nghiêm và lạnh lùng. Tiêu Hàn Ý hiểu rất rõ tầm cỡ của kẻ đang
đứng trước mặt mình, tốt nhất là không nên đắc tội, gương mặt hơi nhăn lại của
anh ta lí nhí hai từ “xin lỗi” qua kẽ răng.
Lê Tiếu San thấy chồng bị ấm ức, chỉ thẳng vào mặt tôi
mà chửi rủa: “Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ! Loại gái bao rẻ tiền”.
Cô ta nói rất lớn, khiến hội trường trong phút chốc
trở nên im bặt. Những ánh mắt bất nhã như hàng nhìn con dao phi đến chỗ tôi,
làm xước từng lớp da thịt. Những tức giận dồn nén trong lòng tôi cuối cùng cũng
như một nồi nước sôi trào bật tung nắp đậy. Tôi dang mạnh cánh tay ra.
Lê Tiếu San tinh ý tránh kịp. Trong phút chốc, tôi cảm
thấy một bàn tay khác nhanh như chớp đưa về phía trước mình. Dữ tợn. Lạnh lùng.
Tay của Lê Tiếu San chưa kịp giáng xuống mặt tôi cái tát nổ đom đóm đã bị cứng
đờ giữa không trung. Là Mục Thần Chi đã kịp ra tay ngăn lại. Trông cô ta như
chú gà con bị túm chặt cánh nhấc lên, đau nhưng chỉ có thể rên lên khe khẽ.
Mục Thần Chi bỗng buông tay, Lê Tiếu San chưa kịp thở
phào thì đã nghe “bốp” một tiếng. Người đàn ông lịch lãm ấy vừa đáp trả cô ta
một cái bạt tai trời giáng. Cái tát làm Lê Tiếu San ôm lấy bầu má với vết hằn
năm ngón tay đỏ ửng. Cô ta vừa khóc vừa bù lu bù loa: “Mục Thần Chi, anh là cái
loại đàn ông gì thế? Bản lĩnh của anh là đánh phụ nữ sao?”.
Mục Thần Chi mấp máy đôi môi mỏng, giọng ôn hòa: “Chỉ
là tặng nhau chút lễ mọn thôi”.
Tôi sững sờ nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn lại tôi. Đôi
môi nhích lên một cách tự nhiên. Thực ra, tôi không hề thấy kì lạ khi một người
đàn ông lịch lãm như Mục Thần Chi lại ra tay với Lê Tiếu San. Bởi người có thể
đeo một chiếc nhẫn kim cương dành cho nữ bắt mắt như vậy thì có thể đoán rằng
anh ta cũng thuộc loại người ưa những hành động ngẫu hứng và bất chấp tất cả.
Nhưng điều tôi ngạc nhiên đó là, tại sao vừa thượng cẳng chân hạ cẳng tay xong
mà anh ta có thể nhanh chóng lấy lại hình tượng lịch lãm vốn có đến vậy? Lê
Tiếu San run rẩy đôi môi: “Nhưng tôi không đánh trúng cô ta”.
“Lễ mọn của cô, bạn gái tôi không nhận. Hơn nữa, tôi
còn tặng lại cho cô một lễ, theo lý thì cô phải nói lời cảm ơn ấy chứ.” Ánh mắt
của Mục Thần Chi luôn ẩn giấu nét cười.
Dù Mục Thần Chi có nói thế nhưng Lê Tiếu San đời nào
lại nói lời cảm ơn tôi. Còn Tiêu Hàn Ý, dù không bằng lòng nhưng phải gượng
cười xin lỗi quan khách. Trong khi đó, Mục Thần Chi phong độ chững chạc, điềm
nhiên giải thích với mọi người: “Hiểu lầm chút thôi. Chúng tôi giải quyết xong
rồi. Mọi người cứ ăn uống tự nhiên. Tôi sẽ bao hết.”
***
Buổi tiệc lại diễn ra như bình thường. Mục Thần Chi
vừa làm người ta mất mặt xong lại thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra,
ngồi vào bàn tiệc gắp thức ăn cho người quen. Tên bánh nướng cười ha ha, nói
chêm vào: “Thế này gọi là ăn đồ ăn nhà người ta, ở trong nhà của người ta và
đánh vợ người ta”.
Vài người đang lật bài trên mặt bàn, rất giống với bộ
dạng của Quách Phù Dung dời non lấp biển trong Võ
lâm ngoại truyện, tiếng mạt chược phát ra lạch cạch làm tôi bất chợt
nhớ đến không khí ngày Tết.
Tô Na Na thấy tôi thẫn thờ, ra bài chẳng đâu vào đâu
thì liếc tôi nói: “Chúng ta chẳng qua cũng chỉ bị bêu riếu một lần, sao cậu
phải thù dai thế?”
“Đâu có! Chỉ là tớ không thích nghe tiếng chơi bài
thôi, ồn ào quá!” Cũng giống như tôi không thích không khí ngày Tết vậy.
“Vậy thì hát đi. Cho cô em biết thế nào là âm thanh tự
nhiên!” Thiệu Bỉnh Hàm nói rồi nhấc điện thoại lên. “Tây Thừa, đang ở đâu đó?”
Tôi lập tức tìm cớ từ chối. Tôi biết rõ tính cách của
mình. Nếu không cùng hội thì dứt khoát không được dây dưa. Nhưng Tô Na Na lại
nói tâm trạng không tốt nên muốn được thư giãn chút ít. Tô Na Na biết người biết
ta, chả mấy chốc đã thân quen với hội Mục Thần Chi. Sau nột hồi bị Na Na hết
năn nỉ rồi lại dọa nạt, cuối cùng tôi cũng đành phải đi theo. Vừa ra đến cửa đã
thấy Lê Tiếu San khóc lóc nức nở trong vòng tay của Tiêu Hàn Ý.
“Đúng là hai cái nấm độc, sinh ra trong bóng tối để
làm loạn trật tự trị an và thuần phong mĩ tục”, Tô Na Na bình phẩm không chút
nể nang.
Tôi không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn Ý, chỉ cúi mặt
nuốt đắng, Bỗng Thiệu Bỉnh Hàm vỗ vào vai tôi mà nói rằng: “Thỏ Mật, ngồi xm
anh nhé, trên xe có cà rốt đó.”
Tôi vội vàng kéo cánh tay của Tô Na Na. “Na Na, tớ
ngồi cùng xe với cậu.”
Tô Na Na lại đẩy tôi về phía Mục Thần Chi, cười ranh mãnh: “Ngăn trở tình yêu
của người khác thì sẽ bị lừa đá đó”.
Tôi bị Mục Thần Chi khẽ lôi theo. Không cần quay đầu
cũng biết vợ chồng Tiêu Hàn Ý đang nhìn theo với ánh mắt căm giận.
Phụ nữ đúng là lòng tham vô đáy. Có người giúp rửa hận
lại âm thầm nhớ nhung kẻ khác. Tôi thật sự thấy Lê Tiếu San hạnh phúc hơn mình,
ít nhất khi tủi thân cũng có một vòng tay ấm áo che chở. Tôi cũng muốn có một
vòng tay như thế, cho dù không ấm áp cũng chẳng sao. Nhưng ngay cả một cái ôm
của bố, tôi cũng không có.
Tô Na Na và Thiệu Bình Hàm ngồi cùng xe rồi phóng đi
trước, chỉ còn mình tôi đứng đợi Mục Thần Chi. Chiếc xe như một khối màu đen
đậu trước ánh đèn nhấp nháy tạo nên những đường nét đẹp đến lạ lùng. Đó là
chiếc Bugatti Veyron Sang Noir với biệt danh Máu đen.
Mục Thần Chi mở cửa xe cho tôi lên trước. Tôi lịch sự
cảm ơn anh ta rồi không nói thêm lời nào. Không khí như bị đóng băng khiến tôi
cảm thấy ngột ngạt. Rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi tôi có thể nghe thấy tiếng
bánh xe ma sát với mặt đường. Tôi thích thú nghịch đồ trang trí xe. Đó là vật
hình bánh quẩy tròn, được gắn trên một cái lò xo sáng bóng, giống như một nhân
vật ngốc nghếch với cái đầu to thân nhỏ, bước đi xiêu vẹo nhưng không bao giờ
đổ xuống.
Có lẽ do căng thẳng quá nên “cạch” một tiếng, tôi đã
làm gãy phần đầu của nó. Trông nó vô cùng tinh xảo, chắc hẳn giá cả cũng đắt
lắm. Tôi chỉ còn biết bối rối: “Xin…xin lỗi.”
Mục Thần Chi cười nói: “Sưu tập đủ ba cái bị gãy như
thế rồi tặng lại anh một bức ảnh có chữ ký của em”.
Tôi phì cười, anh ta cũng cười, đôi mắt phượng đen dài
tạo thành hai đường cong hoàn mỹ.