Đứng ở nơi đây, không thể cất bước,
Đôi chân mệt mỏi, lưu luyến quãng đường
đã qua.
Muốn hét lên mà không thể mở miệng,
Chỉ biết ngây dại đứng ở nơi này,
Chờ đợi anh đến giải thoát.
Quán bar được trang hoàng diễm lệ, Mục Thần Chi,
Tô Na Na và vài người khác đang quây quần chơi mạt chược. Sở Tây Thừa và Minh
Thiên Diệu mỗi người dắt theo một cô nương xinh đẹp. Chỉ có tôi và Thiệu Bỉnh
Hàm vừa ngồi uống rượu vừa hát.
Tôi rót rượu sauza vào chiếc bình thủy tinh đế
dày, rồi thêm vào đó một lượng spire vừa đủ. Đậy nắp lại, lắc một cách thành
thục khiến vô số những hạt bọt đùn lên.
“Không ngờ nhóc cũng biết uống rượu đấy chứ!”
Thiệu Bỉnh Hàm cười và cụng ly với tôi.
“Những điều anh không biết nhiều thật đấy.” Tôi
không nhớ mình đã uống bao nhiêu ly nhưng mặt tôi nóng ra như sắp thành cái bếp
lò.
Trò chuyện mới biết, tôi và Thiệu Bỉnh Hàm đều
là fan của bộ truyện tranh Ngân Hôn[1], có điều
anh ta thích Ngân Tang còn tôi thích Thổ Phương Thập Tứ Lãng. Thiệu Bỉnh Hàm
uống rất nhiều. Đôi mắt hoa đào dưới ánh đèn mờ ảo càng trở nên cuốn hút.
[1]Bộ
truyện tranh của Nhật Bản với tên gọi Gintama.
“Nhóc có cảm thấy chúng ta rất giống Ngân Tang
và Thổ Tam không? Lúc mới quen thì cãi nhau nảy lửa nhưng thực ra tình cảm rất
tốt, lại có nhiều điểm tương đồng, có điều anh nói khó nghe. Phải vậy không?
Mật Mật…”
Lúc gọi tên tôi, anh ta cố kéo dài âm đuôi nghe
rất phong tình khiến tôi cũng vui lây. “Ai có tình cảm tốt đẹp với anh chứ?
Chúng ta chẳng thân thiết gì!”
Thiệu Bỉnh Hàm giật lấy ly rượu trong tay tôi,
tìm đúng chỗ tôi nhấp môi ban nãy ngoạm vào, đánh “phập” một tiếng. Rồi anh ta
lè lưỡi liếm sạch vết son hồng trên đó.
Cuối cùng đưa ly ra trước mặt tôi và nói: “Em
yêu, anh ăn hết cả chỗ son này rồi. Còn nói chúng ta không thân thiết sao?”
“Thân thiết, thân thiết.”
“Vậy anh phải gõ thử xem có thân thiết thật
không…” Nói rồi Thiệu Bỉnh Hàm tiện tay gõ lên đầu tôi mấy cái như người ta gõ
dưa hấu vậy. “Thân thiết rồi thì sà vào lòng anh đi.”
“Phó Tiểu Mật!” Mục Thần Chi đang đánh bài bỗng
lên tiếng, vượt ngoài dự đoán của mọi người là anh ra không hét tên tôi thành
“Phó tiểu thư!”.
Căn phòng bỗng dưng im lặng đến đáng sợ. Mục
Thần Chi hét tên tôi mà như sấm nổ. Tôi sợ quá giật nảy mình. Đôi mắt lim dim
vì ngà say của Thiệu Bỉnh Hàm bỗng trừng lên. Hơi rượu hòa lẫn mùi nước hoa
trên người anh ta khiến tôi phát hoảng. Đúng lúc đó thì có tiếng chuông điện
thoại, tôi luống cuống mở túi xách, nhưng càng hoảng hốt càng không tìm thấy
điện thoại đâu. Đến lúc thấy thì tay run lẩy bẩy, suýt nữa làm rơi xuống đất.
Tôi nhìn màn hình hiển thị người gọi đến thì vội đứng dậy.
Tôi cầm điện thoại đi về phía nhà vệ sinh. “A
lô?”
“Con với Tiêu Hàn Ý ly hôn. Một chuyện lớn như
thế sao không nói với gia đình?”, là giọng nói giận dữ của mẹ.
“Lúc kết hôn, chẳng phải mọi người đã từ con đó
sao?”
“Con thái độ gì vậy? Đừng tưởng mẹ không biết
tại sao con lấy Tiêu Hàn Ý. Con vẫn tơ tưởng đến cái thằng Tần Niệm ấy. Hàn Ý
biết rõ như thế nhưng vẫn lấy con. Vậy mà mới được dăm bữa nửa tháng đã đòi ly
dị. Hôn nhân là chuyện có thể mang ra đùa được à? Con xứng với Hàn Ý và Tiêu
gia sao?”
“Việc của con không cần mọi người quan tâm.”
Thực sự là tôi không yêu Tiêu Hàn Ý nhưng tôi không ngờ là sẽ ly hôn, chúng tôi
mãi mãi là bạn. Ai ngờ Tiêu Hàn Ý bỗng dưng giở chứng, là anh ta có người phụ
nữ khác ở bên ngoài, là anh ta bỏ rơi tôi trước!
“Sao bên đó ồn ào thế? Hèn chi Tiêu Hàn Ý không
chịu nổi con. Con lại đi đàn đúm đấy à? Cái đứa con gái hư hỏng này, đã mấy năm
rồi mà không sửa đổi. Nếu con mà còn như thế thì đừng bao giờ vác mặt về nhà
nữa.”
“Không về thì không về!” Tôi tắt máy. Vài giây
sau lại nghe thấy tiếng chuông. Lúc này giọng mẹ đã bình tĩnh hơn chút.
“Ông Tiêu bị Viện Kiểm sát triệu đến, công việc
làm ăn của bà Tiêu cũng không thuận lợi. Bây giờ bà ấy đang nằm viện.”
“Chuyện xảy ra lâu chưa ạ?”
“Trước khi hai đứa ly hôn. Cái thằng Hàn Ý cũng
thật bản lĩnh, một mình gánh vác trọng trách lớn, lại còn giải quyết hết mọi
việc. Haizzz, con và Hàn Ý không thể khiến mọi người bớt lo một chút được à?
Chuyện ly hôn cũng giấu cả bố con. Kỳ nghỉ hè này hai đứa về nhà xem nào!”
Tiêu gia gặp biến cố lớn như vậy mà Tiêu Hàn Ý
không hé răng nói câu nào. Công ty còn đang kinh doanh tốt, sao bỗng dưng lại
phá sản? Tiêu Hàn Ý là người thế nào, chẳng lẽ tôi không rõ sao? Anh ta lấy đâu
ra bản lĩnh để có thể một mình giúp gia đình thoát khỏi tình thế rối ren ấy
chứ?
Tôi thất thểu đi vào nhà vệ sinh, vừa bước vào
đã nhìn thấy cảnh tượng buồn nôn. Cặp đùi trắng như tuyết đang vòng qua eo
người đàn ông mặc đồ da, mái tóc ngắn nhuộm vàng cũng chuyển động theo từng
động tác của cơ thể.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi bắt gặp
chuyện thế này, nên sau phút do dự, tôi vẫn bước vào, ấn vòi nước.
“Nguyễn Thất, dừng lại làm gì?”, giọng nữ cất
lên theo tiếng thở hổn hển.
Tôi nghiêng đầu để nhìn người đàn ông thì bắt
gặp đúng lúc anh ta cũng đang nhìn tôi. Giây phút ấy tôi chỉ muốn ba chân bốn
cẳng chạy khỏi đó ngay lập tức, vòi nước cũng quên tắt, nhưng chưa chạy được
bước nào thì cánh tay tôi đã bị người đàn ông đó túm chặt.
“Thập Tam?” Nguyễn Thất nheo mắt nhìn tôi chăm
chú. “Hi, đúng là Thập Tam rồi!”
Tôi cúi mặt, giọng run rẩy: “Anh… nhận nhầm
người rồi”.
Bàn tay anh ta vẫn nắm chặt, tay khác xoa xoa
lên đầu tôi. “Thập Tam nhà ta để tóc ngắn trông càng xinh nhỉ!”
Người phụ nữ bên cạnh lúc này đã mặc xong quần,
ánh mắt tức giận quét qua người tôi, hờn dỗi hỏi: “Ai vậy?”.
“Đây là…” Nguyễn Thất còn chưa nói xong đã bị
một giọng nói mạnh mẽ ngắt quãng: “Buông tay ra!”.
Mục Thần Chi nghiêm nét mặt, các đường nét tuấn
tú lộ rõ khí thế không thể xem thường. Anh ta không giận dữ, chỉ đến tắt vòi
nước vẫn chảy róc rách nãy giờ khiến không gian trở nên yên ắng.
Mục Thần Chi đến với khí chất ngạo nghễ khiến
không khí trong nhà vệ sinh như đóng băng. Nguyễn Thất buông tay, khóe môi hơi
nhếch, nhưng lời định nói cũng nuốt vào trong. Hai tay phát ra từ lồng ngực
khiến người khác có cảm giác u ám như tiếng cú mèo trong đêm tĩnh mịch.
Mục Thần Chi kéo tôi ra ngoài, tôi cảm thấy bất
an. Tôi không biết phải trả lời thế nào khi anh ta truy hỏi. Đường trở lại
phòng hát không xa, tôi thấy mình như đang lê trên nền băng tuyết, vừa lạnh vừa
trơn.
Đến cửa phòng hát, Mục Thần Chi đưa cho tôi
chiếc khăn mùi soa màu xanh có in hình chim công và nói: “Làm gì mà lâu như đi
tắm vậy?”.
Có vài giọt nước rất nhỏ làm ướt khăn. Tôi phát
hiện ra rằng, ở những nơi có khí lạnh cũng có thể khiến ta toát mồ hôi hột.
“Mật Mật…” Tôi sững sờ. Anh ta luôn gọi tôi là
Phó Tiểu Mật mà.
“Mật Mật, nếu sau này có người làm như thế với
em thì em nhớ là phải hét toáng lên đấy! Giờ thì ổn rồi. Em vào đi.” Mục Thần
Chi khẽ nhéo tai tôi, động tác đơn giản nhưng có tác dụng rất lớn trong việc an
ủi tôi. Những ngón tay thon dài của anh ta quả thật rất đẹp, như kiểu được rửa
bằng ánh nắng mặt trời.
Bước vào phòng, Mục Thần Chi lại chơi bài với
những người khác như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Anh ta không hỏi nhưng tôi
sợ, tôi sợ bị ai đó đào bới quá khứ. Ngón tay tôi run rẩy trên thân ly. Tôi
uống một hơi hết chỗ rượu, cổ họng bỏng rát như muốn nứt toác. Là mơ. Nhất định
là tôi uống nhiều sinh ra ảo giác nên nhận lầm người. Nguyễn Thất không thể
xuất hiện ở đây. Nếu thực sự là anh ta thì phải làm thế nào? Tôi chạy đâu cho
thoát? Tôi uống hết ly này đến ly khác. Tôi thấy sợ, bên cạnh cũng chẳng có ai
để tôi có thể giải bày. Tôi bơ vơ, bất lực. Tôi muốn uống thật say, say rồi sẽ
không nhớ được gì.
Thiệu Bỉnh Hàm cũng say khướt. Lúc gọi tôi là em
gái, khi lại hét lên, “Mật Mật”, rồi chống tay lên ghế sô pha để đứng dậy định
ôm tôi. Đúng lúc đó thì Mục Thần Chi lôi tôi xếch xệch đến bàn đánh bài: “Chơi
giúp anh hai lượt. Anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
Sở Tây Thừa nhả ra khói thuốc màu xám, nói: “Ở
đây hút không được sao? Trước đây có thấy cậu ý tứ như vậy đâu?”.
Thiệu Bỉnh Hàm trông như một con rắn lớn bị
chiên trong chảo dầu nóng đang nằm co quắp trên ghế sô pha đó, mơ mơ màng màng
hét lên: “Mật Mật, sao còn chưa đến? Nếu em mà không đến thì biết tay anh”.
“Haizzz, đây là lần đầu tiên thấy Thiệu Nhị bị
con gái hạ gục! Này nhóc, em…” Mới nói được nửa câu thì Sở Tây Thừa bị Minh
Thiên Diệu ngắt lời.
“Chú em, tập trung chút đi! Hay muốn thua tôi
một căn nhà?”
Tôi lẩy bẩy cầm con xúc xắc nhưng không dám xóc:
“Tôi không biết chơi lắm!” Cờ bạc vào canh cuối, họ còn đem cả nhà cửa ra cược.
Tôi có thể chơi được không đây?
“Không sao. Nếu thắng thì cho em, còn thua, anh
sẽ chịu.” Mục Thần Chi cười khích lệ.
“Hả?”
“Đối với những cô gái dễ thương như thế này, sao
anh nỡ nói dối chứ?” Mục Thần Chi cười nói rồi bước đến phía Thiệu Bỉnh Hàm, đá
cho anh ta một nhát. “Tôi đá cậu có được không?”
Thiệu Bỉnh Hàm mặt nhăn nhó xuýt xoa: “Anh đã ra
chân mạnh thế còn xin phép cái nỗi gì!”.
Lúc Mục Thần Chi hút xong điếu thuốc trở vào thì
vận của tôi đang đỏ như son. Tôi định ngửa một con bài thì anh ta ngăn lại, nhẹ
nhàng nói: “Chúng ta không đánh con này”.
Một tay anh ta tì lên thành ghế, còn tay kia nắm
lấy tay tôi. Khoảng cách hai gương mặt rất gần. Mùi hương thanh khiết như nước
thu quyện với hơi thở nồng ấm khiến tôi ngây ngất, hai má nóng ran. Tôi bất
giác nín thở.
Ngón tay thon dài của anh ta nhấc một con bài
khác ngả xuống. “Con này!”
Tôi liếc nhìn, anh ta mỉm cười nhìn lại. Chắc
chắn tôi đã say rồi nên mới nhìn thấy hàng vạn ánh dịu dàng từ khóe mắt anh ta.
Sau đó Mục Thần Chi kê ghế ngồi cạnh tôi. Hương
nước hoa phảng phất hòa quyện với hơi rượu nồng trong cơ thể khiến tôi lâng
lâng. Tôi như thấy mình đang mặc sức bơi lội trong hồ nước với vô vàn cánh hoa.
Tay anh ta chạm vào tay tôi khi ra bài, những ngón tay ấm áp khiến người ta say
mê.
Mắt tôi híp lại, cả cơ thể gần như nằm gọn trong
lòng anh ta. Mục Thần Chi vẫn rất thản nhiên, chỉ mỉm cười. Rồi tôi ngủ thiếp
đi, mọi người giải tán lúc nào cũng không hay, chỉ nghe tiếng Tô Na Na không
ngớt cằn nhằn: “Trời ơi! Thỏ con với đại thiếu gia song kiếm hợp bích khiến
chúng tôi thảm hại. Lần sau có cho thêm tiền, tôi cũng không chơi bài cùng họ”.
Gió lạnh ùa đến.
Tôi mơ màng mặc người ta đưa vào trong xe, lúc
nghe tiếng Tô Na Na gọi mới biết, người dìu tôi vào xe và muốn đưa tôi về nhà
là Mục Thần Chi. Tôi còn e ấp trong lòng anh ta, nghe tiếng tim anh ta đập.
Trong xe, vô số ánh sáng hắt lên mặt tôi, thoắt sáng thoắt tối. Tôi thấy toàn
thân nóng ran, giống như đang được ngâm trong hồ nước nóng, dường như có vô số
người bơi bên tôi nhưng chỉ lướt qua rồi biến mất. Tôi đưa tay ra nhưng không
nắm được thứ gì.
Đó là một giấc mơ rất dài, giống như màn hình ti
vi mất tín hiệu, những bông tuyết đen trắng cứ nhấp nháy không ngừng. Tôi không
tìm thấy nguồn điện để ngắt nên chỉ biết hốt hoảng xem tiếp. Tôi mơ thấy chiếc
xe đạp đang chạy trên con đường mòn giữa núi rừng. Hai bên là hoa hải đường màu
hồng phấn đua nhau nở. Gió thổi đến rất mạnh khiến cánh hoa phủ khắp mặt đường.
Trong làn gió thổi, những cánh hoa bay bay như tuyết. Tôi ngồi sau xe, còn bố
mặc áo phông màu xanh nhạt, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng.
“Bố ơi, lưng bố ướt hết rồi.”
“Ừm, con lau giúp bố đi.”
Bàn tay nhỏ luồn vào trong lớp áo lau từng chút
một. Gió thổi tới làm mồ hôi trong lòng bàn tay tôi trở nên lạnh ngắt. Chiếc áo
phông của bố giống như một cánh buồm căng phồng trước gió. Ấn một chỗ xuống thì
chỗ kia lại căng phồng lên. Tôi cứ tưởng trong đó có con chuột chũi tinh nghịch
nào đó đang muốn chơi trò trốn tìm với tôi.
Bỗng tôi bị ngã nhào xuống đất khóc thút thít.
Bố càng đạp xe nhanh hơn, mỗi lúc một xa. Tôi gào thét gọi: “Bố ơi! Bố ơi!”.
Nhưng ông không quay đầu lại.
Thời gian thay đổi, tôi lại mơ thấy năm mình lên
mười tuổi. Bố đưa tôi đi bơi, tôi cố tình xé toạc một miếng lớn trên chiếc áo
tắm hình con vịt màu vàng. “Con không mặc thứ bà ấy mua!”
“Mật Mật mặc cái này rất đẹp mà! Giống chú vịt
con đáng yêu lắm.” Tần Vãn Chiếu cười rồi khom người giúp tôi mặc lại.
Tôi nắm tay bà ấy cắn một cái bật máu. “Bốp” một
tiếng, má tôi nóng ran, bên tai là những tiếng ù ù. Tôi bị ngã xuống đất vì cái
tát của bố, rồi bố đưa người phụ nữ họ Tần kia đi băng vết thương.
Tôi mặc chiếc áo tắm đã rách chạy nhanh ra biển,
muốn bơi đến một nơi thật xa mà bố tôi không thể tìm thấy.
Những con sóng lớn dồn dập xô bờ, chân tôi bất
ngờ bị chuột rút, tôi cố gọi “Bố ơi! Bố ơi!”. Mỗi tiếng gọi cất lên là tôi lại
uống thêm một ngụm nước. Nước biển mặn chát như máu tươi. Lúc tỉnh lại, tôi
nhìn thấy đằng xa có một cô bé đang được bố mẹ đưa ra biển. Trên cổ cô bé có
đeo một chiếc phao cứu sinh tròn, lấp lánh trong nắng mặt trời, hệt như chiếc
quẩy tròn vừa vớt ra khỏi nồi. Tôi nói trong cơn mơ màng: “Bố ơi, con cũng muốn
ăn quẩy!”.
Tôi còn mơ thấy mình đi bộ trong một khu rừng
rậm rạp, tối tăm, không có lấy một chút ánh sáng. Gió rít qua từng nhành cây kẽ
lá giống như tiếng khóc than. Gió hất tung những chiếc lá khô trên mặt đất
khiến tầm nhìn của tôi bị che lấp, tóc tôi bị gió làm cho rối bù. Ở đây tối
quá, tôi sợ, đúng lúc ấy Tần Niệm xuất hiện mang theo cây đao của Thổ Phương
Thập Tứ Lãng, vượt qua mọi chông gai và liên tục gọi lớn: “Phó Tiểu Mật, em ở
đâu?”.
Tôi cố hét thật to đáp lại nhưng Tần Niệm không
nghe thấy. Rồi anh cứ thế đi thẳng, không quay đầu lại. Tôi chỉ biết đứng yên
đó khóc: “Tần Niệm, em ở đây! Em ở đây mà! Sao anh không nhìn thấy em?”.
***
Ánh trờ chiếu hắt qua rèm cửa thành những vệt
sáng dài, ấm áp. Tôi từ từ mở mắt rồi nhắm lại ngay lập tức. Tôi nhanh chóng
bật dậy, đạp tung chăn ra kiểm tra xem mình có bị xâm hại hay không.
Phù… vẫn nguyên vẹn!
Tôi lười biến nhấc chân xuống giường rồi khều
đôi dép lê. Một nửa người vẫn nằm trên giường, đúng là điệu bộ điển hình của kẻ
lười nhác. Lúc tôi đứng lên thì tấm chăn trùm trên người bị tuột xuống đất. Tôi
nhặt lên quẳng trở lại trên giường rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh. Tôi đẩy cửa
bước vào. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững sờ. Mục Thần Chi đang nằm trong
bồn tắm bốc hơi nóng nghi ngút, một tay anh ta gác lên thành bồn, đầu hơi
nghiêng về phía sau, tay còn lại cầm MP4.
Sao anh ta còn chưa về? Mục Thần Chi chỉ cười
nhạt. “Chào buổi sáng!”
“À… ờ… chào… chào buổi sáng!”
“Tối qua em nôn hết lên người anh. Lại còn sốt
nữa.” Anh ta ở lại là từ bi độ lượng muốn chăm sóc bệnh nhân, bởi thế tắm táp
thế này cũng là chuyện bình thường.
Mục Thần Chi chăm chú quan sát màn hình MP4,
không buồn nhìn lên, nói: “Ngân hôn hay
thật! Mang cho anh cái khăn tắm lại đây!”.
Tôi “ừm” một tiếng rồi quay đầu. Thực ra, tôi
muốn nói rằng, ở độ tuổi của anh ra mà đọc truyện tranh thì thật buồn cười,
đồng thời cũng muốn tiết lộ, đã lâu lắm rồi tôi không sử dụng bồn tắm, rêu xanh
mọc trong đó chắc cũng đủ nuôi cả đàn cá.
“Bồn tắm anh cọ rửa rồi.” Anh ta đúng là có phép
nhìn thấu tâm can! “Khăn tắm để ở tủ quần áo, tầng dưới cùng, cái thứ tư của
hàng thứ hai.”
Lúc mở tủ quần áo, mùi long não xộc thẳng vào
mũi, đầu óc tôi như có một dải đen kịt. Cái thứ tư của hàng thứ hai đúng là một
chiếc áo choàng tắm mới tinh màu trắng. Bên dưới góc khăn tắm còn thêu một cánh
bướm bằng chỉ bạc. Đó là chiếc tôi mua cho Tiêu Hàn Ý vào ngày đầu tiên dọn về
đây ở. Cánh bướm đó kết hợp với cánh bướm trên chiếc khăn của tôi thành một
đôi. Tiếc là Tiêu Hàn Ý chưa bao giờ đụng đến. Một chiếc cánh đơn lẻ của tôi
thì sao có thể bay lên được chứ?
Lúc đi ra khỏi phòng ngủ, tôi mới thực sự kinh
ngạc, tại sao phòng ngủ của tôi hôm nay lại ngăn nắp thế? Cầm áo tắm đứng hồi
lâu trước cửa rồi mới đẩy vào, tôi cúi đầu lắp ba lắp bắp: “Cái đó, cái đó được
anh dọn dẹp rồi à?”. Những chiếc đồ lót sặc sỡ vương khắp nơi của tôi đều được
anh ta dọn dẹp sao?
“Ờ, anh dọn rồi. Phòng ngủ của em bừa bộn quá,
sống sao nổi.”
“…”
“Quần áo bẩn em không giặt thì vứt đi, để bốc
mùi lên trong chậu giặt.”
Xoẹt, tôi xấu hổ ngã oạch xuống, mặt áp đất, chỉ
nghe thấy tiếng nước róc rách từ bồn tắm.
“Cảm ơn, không cần anh đỡ. Tự em đứng dậy được.”
Ôi, ngực và mặt tôi đều bẹp gí trêm một đường thẳng.
“Ừm. Anh chỉ muốn nói rằng em nên đổi tư thế
khác, nhìn em thế này trông rất giống cậu ông Trời.”
Không định đỡ tôi, vậy anh để nước chảy lênh
láng cho tôi trượt ngã làm gì? Còn nói văn hoa nữa chứ, nói toẹt ra là cóc cho
xong.
“Anh sắp tắm xong chưa?” Tôi bặm môi đứng dậy,
nhìn thấy bộ ngực săn chắc của anh ta ở cự ly rất gần, tim tôi bỗng có cảm giác
tê dại bởi máu nóng đang sục sôi.
Mục Thần Chi ngước nhìn cô gái đang ngây dại
trước mặt, lạnh lùng nói: “Lần sau vào nhà vệ sinh, nhớ gõ cửa. Phó tiểu thư,
tôi tắm xong rồi, xin cô ra ngoài cho!”.
“…” Thân hình đẹp đẽ quá nhỉ! Đây là nhà tôi cơ
mà!
“Bước thêm một bước…” Di động trong phòng khách
kêu inh ỏi. Haizzz, từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy bản nhạc chuông di động
này lại đáng ghét đến thế. Lát nữa phải đổi ngay mới được.
Là Tô Na Na gọi tôi lên mạng đánh Boss. Trong
danh sách bạn bè, cái nick Mục Thần Chi đại hiệp vẫn tối
om. Tôi bỗng lóe lên một ý nghĩ. Liền lén nhìn về phía cửa, liệu Mục Thần Chi
có đúng là vị đại thần trong trò chơi không?
Mục Thần Chi vừa lau đầu vừa bước ra ngoài. Anh
ta ung dung tựa vào cánh cửa nhìn tôi, đôi mắt hấp dẫn đến kỳ lạ. Anh ta chỉ
liếc một cái mà mặt tôi đã nóng phừng phừng như bị bàn là hơi nước lướt qua
lướt lại.
Ánh mắt anh ta lại lướt qua màn hình máy tính
rồi quay trở ra phòng khách. Chốc lát đã nghe “tinh” một tiếng báo hiệuMục
Thần Chi đại hiệp đã online.
Tiếng nói chuyện của Mục Thần Chi từ phòng khách
vọng lại. Cuối cùng tôi cũng thở phào, hí hửng gõ chữ trên bàn phím. Giọng điệu
của Mục Thần Chi đại hiệp vẫn
ngắn gọn và cá tính như lần trước, lúc nào cũng “ba giây, ba giây”, còn hẹn tôi
tối qua bên anh ta đánh Boss.
“Cười gì thế?” Một tay Mục Thần Chi đến gần, một
tay vặn ghế. Những giọt nước trên mái tóc anh từng giọt rơi xuống cổ tôi và mau
chóng khô.
“Cừng lên cấp với thần tượng của anh đấy!”
“Vậy sao?”, Mục Thần Chi cao giọng, “Của anh?”.
“À, nick của anh ta lấy tên anh.” Tôi chỉ vào
màn hình.
“Cũ rích!”
“Ờ ha, trong trò Thổ Miết mới dùng tên thật.”
“Này cô nương, không được nói thô thiển thế!”
Mục Thần Chi nhăn trán, đặt ngón tay lên môi tôi.
“Hê…” Lời vừa cất, hình tượng thục nữ đã bị tiêu
tan.
Tôi tiện tay mở hòm thư. Hic. Đúng là đại thần
đã gửi cho tôi loại vũ khí đáng giá vài vạn tệ.
Mục Thần Chi nói: “Anh ta tặng vũ khí, em thích
chứ?”.
“Vừa mới quen đã tặng mấy vũ khí vài vạn tệ. Có
bị đánh chết, em cũng không nhận.” Tôi cho hết những vũ khí đó vào thùng thư,
định trả lại cho đại thần.
Mục Thần Chi cười, rồi cầm tay tôi điều khiển
chuột lên phía trên. “Cả tấm lòng thành của người ta mà, em đừng thiếu hiểu
biết như vậy. Mục Thần Chi muốn theo đuổi em đấy!”
“Đủ rồi. Não anh ta bị điện giật. Người bị điện
giật được gọi là điên vương. Là điên
vương đấy, anh có biết không? Chính là kiểu người lúc bị
động kinh, mắt mũi trợn trừng, sỏi cả bọt mép…” Tôi còn đang hứng chí kể về điên
vương trong truyền thuyết thì bỗng có cảm giác như có luồng
khí lạnh. Quay đầu lại thì chẳng thấy bóng dáng Mục Thần Chi đâu nữa.
Tôi nói sai điều gì sao?
***
Tôi thu hẹp giao diện game đến mức nhỏ nhất, mở
QQ thì thấy một biểu tượng bên phải nhấp nháy. Tôi nín thở. Là Tần Niệm.
Bốn chữ rất ngắn gọn. Sinh nhật vui vẻ, thời
gian để lại tin nhắn là lúc mười hai giờ mười chín giây đêm.
Tôi bật khóc. Trên đời này, chỉ Tần Niệm là có
thể khiến tôi rơi lệ chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy. Tôi sụt sịt, bàn
tay đặt trên bàn phím hồi lâu mà không gõ được chữ nào. Tôi rút một điếu thuốc
ra rồi châm lửa. Ngọn lửa rất ấm, nó khiến tôi cứ tham lam, ngu ngốc bật đi bật
lại mấy lần. Nick của Tần Niệm không sáng nhưng tôi vẫn gõ rõ ràng từng chữ
một. “Cảm ơn anh! Không ngờ anh lại nhớ sinh nhật em.”
Khoảng ba giây sau, biểu tượng xám ngắt ấy tự
nhiên nhấp nháy, tim tôi như có ánh măt trời chiếu rọi.
Tần Niệm: “Năm nào em cũng là người duy nhất nhớ
rõ sinh nhật anh. Cứ đến không giờ ngày Hai mươi lăm tháng Tám, cho dù anh
không lên mạng thì em vẫn gửi tin nhắn chúc mừng anh qua QQ. Em luôn là người
đầu tiên chúc mừng anh, thế mà anh mới làm được một lần”.
Đọc những dòng chữ đó, nước mắt tôi đã không
ngừng tuôn rơi. Nhưng tôi vẫn bông đùa: “Hì hì. Chắc anh cảm động lắm? Cảm động
nên mới học theo như thế chứ”.
Tần Niệm: “Hình như em mới là người nên cảm động
đấy”.
Nếu đặt một người vào vị trí quan trọng nhất
trong tim thì ta sẽ luôn chú ý tới mỗi lời nói của người ấy. Dù chỉ là câu nói
đơn giản, không có hàm ý gì, ta cũng sẽ cẩn thận đem cả trái tim để suy đoán.
“Anh muốn nói là em làm gương cho anh noi theo,
đúng không?” Tôi cười đùa.
Một lúc sau, Tần Niệm mới trả lời: “Ừm”.
Tim tôi đập loạn như tràng pháo nổ đì đùng. “Nếu
anh thật sự nghĩ như thế thì ba năm trước em đã có được anh rồi.”
Tần Niệm không phủ nhận, chỉ gửi tới một biểu
tượng. Quả nhiên lại là mặt cười. Cái mặt cười màu vàng, tròn xoe, hai má hồng
nhấp nháy trên hộp thoại. Nhìn nó, tôi bật khóc. Lúc nào cũng thế, khi anh cười
thì tôi khóc. Đã không thích tôi, sao còn làm tổn thương tôi đến vậy?
Điếu thuốc đã cháy gần hết, bén cả vào tay tôi.
Tàn thuốc rơi đầy trên bàn phím.
Biểu tượng của Tần Niệm lại sáng. “Sao em không
nói? Lại hút thuốc à?”
“Ừm.”
“Không được hút thuốc. Anh đã nói bao nhiêu lần
rồi?”
“Đã cai rồi nhưng không được.” Hút thuốc cũng
giống như thích một người, nghiện lúc nào cũng không hay. Trong ý thức, cho dù
muốn xua đi hàng nghìn lần nhưng hình bóng đó cẫn quay trở lại.
“Lấy điều kiện này để trao đổi nhé!”
“Gì cơ?”
“Nếu em bỏ thuốc, anh và em sẽ vui vẻ với nhau.”
Tần Niệm, có phải anh đã quên rằng trước đây anh
nhiếc tôi là chó ghẻ không? Bây giờ anh lại bông đùa như không có chuyện gì,
bỡn cợt tôi như thế, anh thấy vui lắm sao? Tôi thật sự ngốc, anh đối xử với tôi
như vậy nhưng tôi chưa bao giờ trách cứ anh, giờ anh nói thế, tôi lại cảm thấy
vui mừng.
Tôi còn chưa kịp gõ chữ trả lời thì bỗng hét
lớn: “Áaaaaaa”.
“Nói chuyện với ai đấy?” Mục Thần Chi cúi đầu,
nheo mắt nhìn màn hình.
Tôi không ngừng vỗ ngực, quả tim suýt nữa thì
nhảy ra ngoài. Tôi tưởng anh ta đã đi lâu rồi, bỗng nhiên lại nhảy vào đây. Cái
anh chàng này, thật giống với bọn trẻ con, chốc chốc lại khiến người ta giật
mình.
“Bạn trai em?” Anh ta rút một điếu thuốc ra,
châm lửa rồi vòng lên trước mặt tôi, đứng tựa vào bàn máy tính.
“Không phải.” Tôi đẩy Mục Thần Chi qua một bên.
Anh ta cứ đứng lì ở đó khiến tôi không gõ được chữ.
Tần Niệm hỏi: “Điều kiện thế nào?”
Tôi đưa tay ra gõ bàn phím một cách khó khăn.
Trả lời một câu duy nhất, “Nói chuyện sau nhé!”, rồi thoát khỏi QQ.
Mục Thần Chi có vẻ rất vui mừng, cuối cùng cũng
chịu dịch sang bên, dập điếu thuốc đang hút dở, vừa nghe điện thoại vừa nói:
“Lát đi ăn”.
Ra đến cửa, anh ta quay lại cười. Đôi môi mỏng
hơi nhếch lên khiến nụ cười càng quyến rũ, giống như ánh mặt trời tươi đẹp biến
hóa huyền ảo thành những hạt tuyết, chầm chậm bay vào đôi mắt dài tạo nên những
tia lấp lánh. Thật sự là rất đẹp!
***
Mục Thần Chi ngồi vào bàn ăn. Ngoài món cơm cà
ri trước mặt anh ta ra thì tất cả các món khác đều là cháo. Nào là cháo gạo
đen, cháo thịt dê với trứng, cháo hải sản, cháo cà rốt…
“Tại sao anh ăn cơm cà ri còn em phải ăn cháo?”
Tôi cắn thìa, hậm hực quấy cháo.
“Vậy đợi chút đi. Anh ăn nhanh sợ không tốt cho
tiêu hóa, nhất định sẽ thừa. Em ăn chút cháo trước đã.”
Tôi bực bội chu môi. Mục Thần Chi thản nhiên ăn
rồi gắp một chiếc quẩy cho vào bát cháo của tôi. “Cái này là em gọi.”
“Đâu có.”
“Hôm qua lúc đưa em về, em cứ túm cổ áo anh nói
muốn ăn quẩy. Anh nói: Muộn lắm rồi, không còn ai bán
nữa. Em lại gào lên: Em chỉ muốn ăn
quẩy. Nếu không mua cho em thì em sẽ không mặc quần áo nữa. Về
đến nhà rồi mà em cũng không chịu ngoan ngoãn ngủ ngay, cứ nằm trên giường khoa
chân múa tay. Anh đặt em nằm ngay ngắn thì em vùng dậy nhảy nhót. Còn nói mình
là vịt con lông vàng, rồi cởi thắt lưng của anh ra vung tứ tung để làm võ sĩ.
Còn nói gì mà…Đưa cho em cây đao! Em sẽ chém hết lũ khốn
kiếp!”
Sao trên đời này không có người ngoài hành tinh
nhỉ? Người ngoài hành tinh, hãy mau chóng đến đưa tôi đi, bởi tôi đã đem danh
dự của tổ tông ra bán sạch sẽ rồi! Hoặc hãy bắt ngay kẻ nhìn thì nho nhã lịch
thiệp, đạo mạo chỉnh tề mà tâm địa đen tối ở trước mặt tôi đi! Không thì ném
một viên gạch vào đầu cho anh ta mất trí, để sau này anh ta không còn đi rêu
rao khắp nơi được nữa.
“Kính coong…” Tôi và Mục Thần Chi đều khựng lại.
Giờ này còn có ai đến nữa nhỉ?
Tôi xỏ dép lê lạch bạch đi ra. Vừa nhìn thấy
người ở bên ngoài, mặt tôi tái mét. Tiêu Hàn Ý xách theo một túi gì đó, tay vẫn
nhấn chuông cửa. Tôi quay đầu nhìn Mục Thần Chi, anh ta hiểu ý, lập tức đứng
lên. “Anh vào tủ quần áo.”
Đại thần quả nhiên là công dân tốt, lấy việc
giúp người làm niềm vui.
Tôi hít một hơi thật sâu, mở cửa ti hí. “Tiêu
Hàn Ý, anh đến đây làm gì?”
“Nghe Tô Na Na nói em ốm, anh mua thuốc đến cho
em.” Tiêu Hàn Ý định đẩy cửa bước vào.
Tôi dang hai tay, khăng khăng ngăn lại. “Phiền
quá!”
“Vậy em nhớ uống thuốc đúng giờ. Đơn thuốc anh
để cả trong túi.”
Tôi sững sờ, chẳng phải anh ta và Lê Tiếu San
vẫn luôn miệng chửi tôi là đồ tiểu nhân sao? “Cảm ơn.” Tôi nói với giọng mỉa
mai rồi đóng sầm cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa, vỗ ngực thở hổn hển.
Chuông cửa lại reo lên. Lần này Tiêu Hàn Ý không
ngừng đập mạnh tay vào cửa. “Phó Tiểu Mật, mở cửa cho anh!”
“Chuông cửa mà hỏng thì anh phải mua đền đấy.”
Tôi vừa mở cửa, còn chưa kịp thò đầu ra thì anh ta đã bước một chân vào. Thấy
sắc mặt anh ta như thế bắt được quả tang, tôi bực bội: “Tiêu Hàn Ý, não anh bị
điện giật rồi sao?”.
Ánh mắt anh ta như đèn tuần tra lướt khắp căn
phòng một lượt. Thấy không có dấu hiệu khả nghi thì mới trở lại trạng thái bình
thường, bỗng xoa trán tôi, ân cần hỏi: “Đau ở đâu? Em sốt à?”.
Tôi né đầu qua một bên. “Tiêu Hàn Ý, anh định
chuyển sang làm bác sĩ sao?”
Tiêu Hàn Ý thở dài một tiếng, ánh mắt ấm áp.
“Tiểu Mật, em đừng lạnh lùng với anh như thế có được không?”
Theo nguyên tắc cách mạng thì phải báo thù, giẫm
đạp lên kẻ đã phũ phàng ruồng bỏ mình. Tôi chỉ nhìn anh ta bằng ánh mắt lạng
lùng đã là quá từ bi rồi. Trông tôi giống một đứa nô lệ thế sao?
“Những lời anh Tiêu nói đúng quá!”, tiếng Mục
Thần Chi vọng đến từ phía sau. Tôi quay đầu lại, hai mắt tròn xoe vì kinh ngạc.
Sao anh ta lại ra đây? Còn thay cả bộ đồ ngủ nữa. Thảo nào ban nãy anh ta nói
là đi vào tủ quần áo. Thật sự là không thể xem mặt mà bắt hình dong được. Có
tin ai thì tôi cũng không thể tin cái tên Mục Thần Chi khốn kiếp này.
Tôi liếc sang Tiêu Hàn Ý, lúc này anh ta đang
đứng chôn chân như bị điểm huyệt.
“Gọt cho anh Tiêu ít táo.”
“Lấy cho anh Tiêu ít hạt dưa.”
“Pha cho anh Tiêu ly trà. Trà cất ở tủ bếp ngăn
thứ năm, tầng thứ hai ấy.”
Anh ta đâu giống như một tên gian phu bị Tiêu
Hàn Ý bắt quả tang chứ. Đó rõ ràng là điệu bộ của chủ nhân ngôi nhà, còn tôi
thì giống như người vợ hiền, ngoan ngoãn làm theo những gì anh ta nói. Lúc bưng
trà vào phòng khách, tôi thấy mặt Tiêu Hàn Ý đã dài như cái bơm rồi.
“Anh uống trà.” Đẩy ly trà đến trước mặt Tiêu
Hàn Ý, do dự một chút rồi tôi chọn ngồi cạnh Mục Thần Chi. Dưới ánh đèn, tôi
thấy khóe mắt anh ta tràn đầy niềm vui sướng.
“Tiểu Mật, em chưa vứt cái ly này đi sao?”,
giọng anh ta hơi run.
Tim tôi như ngừng đập trong giây lát. Cái ly đó
là trước khi kết hôn, chúng tôi đã mua ở một cửa hàng nhỏ gần sân trường. Lúc
đó tôi còn bắt Tiêu Hàn Ý làm bộ dạng giống như nhân vật nữ chính trong phim Ngôi
nhà hạnh phúc, cong mông hát bài Ba con gấu.
“Cô ấy lười lắm, không chịu để ý tới nhà cửa gì
cả. Nhưng dù sao thì cô ấy cũng ít ở đây”, Mục Thần Chi vừa cười vừa vuốt tóc
tôi trả lời.
Chiếc ly trong tay Tiêu Hàn Ý khẽ rung làm trà
bắn cả ra ngoài. Tôi lấy khăn giấy định đến lau cho anh ta thì bị Mục Thần Chi
ngăn lại. Lòng bàn tay anh ta rất ấm. Tiêu Hàn Ý lấy giấy ăn lau chỗ bị nước
trà rót lên.
Ánh chiều tà hắt những vệt sáng yếu ớt lên bàn.
Những chiếc ly thủy tinh trong suốt cũng như được nhuộm màu vàng nhạt. Tôi cầm
chắc ly trà, nước trong ly rất lạnh, cái lạnh xuyên qua lớp thủy tinh truyền
đến lòng bàn tay.
“Đừng uống nước lạnh. Dạ dày em vốn không tốt
mà”, giọng nói của Mục Thần Chi thật ấm áp như viên ngọc được ngâm trong ly
nước ấm.
Lúc Mục Thần Chi lấy ly nước khỏi tay tôi, tôi
thấy trên trán Tiêu Hàn Ý hằn rõ những đường gân xanh, bàn tay cũng không ngừng
run. Bộ dạng ấy khiến tôi lo lắng, cứ nghĩ liệu có phải anh ta đã mắc bệnh gì.
Mục Thần Chi đổ nốt chỗ nước trà đã lạnh ngắt
đi. Tiêu Hàn Ý trợn mắt nhìn Mục Thần Chi, rít từng tiếng qua kẽ rang: “Mục
Thần Chi, anh nghĩ cả đời cô ta không…”.
“Tiêu Hàn Ý!”, Mục Thần Chi vẫn giữ nụ cười trên
môi nhưng giọng nói vô cùng sắc lạnh. “Anh nên biết rằng kẻ lắm lời ắt sẽ thất
bại. Suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”
Tiêu Hàn Ý chỉ ngồi yên đó, trừng trừng nhìn Mục
Thần Chi. Một lúc lâu sau mới hạ tay xuống. Mục Thần Chi không màng đến sự tức
giận của Tiêu Hàn Ý, tựa mình vào ghế sô pha uống trà, giọng nói vẫn ung dung:
“Đến giờ ăn tối rồi, tôi phải đưa Tiểu Mật đi ăn. Anh Tiêu có muốn cùng đi
không?”.
“Cảm ơn. Không dám!”
Khoảnh khắc nhìn bộ dạng thê thảm của Tiêu Hàn Ý
khuất sau cánh cửa, tôi bỗng cảm thấy anh ta rất đáng thương. Tôi vùng khỏi tay
Mục Thần Chi và gọi:
“Anh Tiêu… Tiêu Hàn Ý.” Tôi gọi không to nhưng
Tiêu Hàn Ý vẫn nghe thấy. lúc anh ta quay đầu lại, trong ánh mắt lóe lên niềm
vui. Dù Tiêu Hàn Ý có tệ bạc với tôi hơn thế thì anh ta cũng là người giúp đỡ
tôi trong lúc khó khăn nhất, đã dắt tôi đi về phía ánh sáng ấm áp, cho dù không
tới được điểm cuối cùng.
“Em tiễn anh.” Tôi không đi song song với anh ta
mà đi trước để ấn nút thang máy.
“Tiểu Mật…” Tiêu Hàn Ý bỗng nắm ngón tay đang ấn
nút thang máy của tôi, giọng nói khàn đặc. Tay anh ta càng nắm chặt, giống như
người bị nhốt trong tù ngục nắm được tia sáng, chặt đến mức tôi cảm thấy ngón
tay mình đau đớn. “Tiểu Mật, em đừng tin Mục Thần Chi!”
“Anh ta không đáng tin. Vậy anh đáng sao?”
Lúc cửa thang máy khép lại, tôi nhìn thấy rất rõ
những tia máu trong mắt Tiêu Hàn Ý
Và cả chiếc cằm đã lún phún râu. Trong phút chốc, tôi
bỗng có cảm giác anh ta rất xa lạ. Bộ dạng phờ phạc giống như búp bê ma trong
những bộ phim kinh dị. Lần đầu tiên thì có chút sợ hãi nhưng đến khi biết nó
không thể làm gì mình, lại thấy nó đáng thương hơn đáng sợ.