Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 46: Chương 46: Chiến Vũ Sư tam trọng




- Lục Minh, cẩn thận!

Phong Vũ biến sắc, tu vi của Nguyên Lãng đạt đến Vũ Sư tam trọng, căn bản không phải Vũ Sư nhất trọng có thể so, nàng sợ Lục Minh không phải đối thủ.

- Viêm Long Quyền!

Lục Minh không tránh không né, oanh ra một quyền.

Phanh!

Nắm đấm của Lục Minh tương giao với thủ trảo của Nguyên Lãng, kình khí kích xạ, thân hình hai người nhoáng một cái, lui về phía sau ba bước.

Một chiêu này, cân sức ngang tài.

- Vũ Sư tam trọng, quả nhiên cường đại!

Trong mắt Lục Minh lóe lên tinh quang, nội tâm suy nghĩ.

Vũ Sư cảnh, mỗi một cấp bậc chênh lệch cực kỳ lớn, rất khó vượt qua, không phải Võ Sĩ cảnh có thể so.

Giống như trước, thời điểm Lục Minh ở Võ Sĩ lục trọng, bằng vào ba đường Thần mạch gia trì, Chiến Long Chân Khí ngưng luyện hùng hậu, cộng thêm võ kỹ tinh xảo, có thể vượt qua ba cấp bậc, cùng Vũ Sư cửu trọng chiến một trận.

Nhưng ở Vũ Sư cảnh, là không có khả năng làm được.

Ba Thần mạch gia trì lực lượng, ở thời điểm Võ Sĩ cảnh rất rõ ràng, nhưng ở Vũ Sư cảnh, ba Thần mạch gia trì lực lượng, sẽ lộ ra tác dụng không lớn.

Thần mạch, tác dụng chính yếu nhất là thể hiện ở phương diện thiên phú cùng tiềm năng, mà không phải lực lượng trực tiếp.

Cho nên hiện tại Lục Minh tu vi Vũ Sư nhị trọng, chỉ bằng vào lực lượng chân khí bản thân, tối đa có thể vượt qua một cấp đánh với Vũ Sư tam trọng, cộng thêm võ kỹ tinh xảo, áp chế thậm chí chém giết Vũ Sư tam trọng, không phải vấn đề lớn, nhưng đụng phải Vũ Sư tứ trọng thì khó nói.

Đương nhiên, đây là dưới tình huống Lục Minh không có bộc phát huyết mạch.

Hai người giao thủ có tiến có lui, để cho người xung quanh giật mình.

Phong Vũ mừng rỡ, nàng không nghĩ tới, Lục Minh rõ ràng có thể đánh ngang với Nguyên Lãng.

- Lục Minh này mạnh như thế sao? Khẳng định một mực che giấu thực lực, Mục Lan tỷ tỷ còn nói ta bảo hộ hắn? Ta xem là hắn bảo hộ ta đi!

Phong Vũ có chút im lặng nghĩ.

Mà bên cạnh, đám người Ân Khải cũng kinh hãi.

Lục Minh này, trước kia chưa từng nghe nói, ở đâu xuất hiện, lại có tu vi mạnh như vậy?

Ánh mắt Nguyên Lãng âm trầm, dần hiện ra sát cơ nồng đậm, quát:

- Lục Minh, đón thêm ta một chiêu, Thương Ưng Thập Bát Trảo!

Xì xì!

Hai tay Nguyên Lãng cắm xuống bên hông, trên tay lập tức mang theo một đôi bao tay bằng kim loại.

Ngay sau đó hai móng liên tục cầm ra, lập tức thi triển cửu trảo, chín đạo trảo ảnh trải rộng chín chỗ hiểm trên người Lục Minh.

Bao tay bằng kim loại bén nhọn, ở dưới chân khí gia trì, đâm rách không khí, phát ra tiếng rít chói tai.

- Võ kỹ Hoàng cấp thượng phẩm, đáng tiếc tu luyện không tới nơi tới chốn, chỉ khó khăn lắm đột phá cấp độ thứ ba mà thôi.

Khóe miệng Lục Minh cười lạnh, sau đó trường kiếm ra khỏi vỏ, thi triển Lưu Quang Kiếm Pháp.

Xì xì!

Từng đạo kiếm quang hiện lên ở trên không trung, Lục Minh thoáng cái chém ra mười hai kiếm.

Đinh! Đinh!...

Trường kiếm cùng bao tay bằng kim loại liên tục giao kích, hai thân ảnh giao thoa ở trên không trung.

Cuối cùng, tiếng vang đột nhiên ngừng, bóng người tách ra.

Phốc!

Đột nhiên, thân hình Nguyên Lãng nhoáng một cái, phun ra một ngụm máu tươi.

Nguyên Lãng thất bại, ở trên ngực xuất hiện vết thương thấu xương, nếu không phải thời khắc mấu chốt Lục Minh thu một phần lực, hắn đã chết rồi.

- Hiện tại, ngươi có thể cút rồi.

Lục Minh nhàn nhạt nhìn lướt qua Nguyên Lãng, sau đó nhấc chân đi thẳng về phía trước.

Khanh! Khanh!...

Thanh âm binh khí ra khỏi vỏ liên tiếp, sau đó một nữ tử áo trắng quát:

- Lục Minh, chúng ta nhiều người như vậy, còn có Ân Khải sư huynh, ngươi cho rằng đi được?

- Ân Khải, ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ các ngươi muốn lưu chúng ta lại?

Sắc mặt Phong Vũ khó coi nói.

Ân Khải âm trầm nhìn Lục Minh, không nói gì.

- Các ngươi có thể thử xem, xem các ngươi có thể lưu lại ta hay không, nhưng ta dám cam đoan, đến lúc đó tổn thất, là các ngươi không thể thừa nhận.

Lục Minh tay cầm trường kiếm, ánh mắt bình tĩnh, nhưng ẩn chứa chiến ý kiên định, âm thanh lạnh như băng, để cho nội tâm người phát lạnh.

Ân Khải nhìn Lục Minh hồi lâu, trong mắt lóe sáng, đột nhiên cười nói:

- Ha ha, đều hiểu lầm, Lục Minh sư đệ quả nhiên lợi hại, thật là làm cho ta mở rộng tầm mắt, hi vọng về sau có thể kết giao bằng hữu.

- Phong sư tỷ, đi thôi!

Lục Minh nhìn cũng chưa từng nhìn Ân Khải, quay người rời đi.

- Lục Minh, lúc này là ta chủ quan, sỉ nhục hôm nay, sau này ta nhất định gấp bội trả về.

Đằng sau truyền đến tiếng nói âm lãnh của Nguyên Lãng.

- Sau này? Ngươi tốt nhất cầu nguyện sẽ không có lần nữa.

Lục Minh nhàn nhạt nói, sau đó cùng Phong Vũ biến mất ở giữa núi rừng.

- Ân sư huynh, để cho bọn hắn đi như vậy sao?

Sau khi hai người Lục Minh đi, nữ tử áo trắng kia nhìn Ân Khải hỏi.

- Lục Minh này chiến lực không kém, mà bây giờ mục tiêu chính yếu nhất của chúng ta, là cùng ba viện khác tranh đoạt thiết bài 500 điểm tích lũy, nhân thủ không thể bị hao tổn!

- Đợi thí luyện lần này chấm dứt, ta có rất nhiều biện pháp đối phó hắn, ta sẽ để cho hắn hối hận.

Nhìn phương hướng hai người Lục Minh rời đi, trong mắt Ân Khải lấp lóe sát cơ.

Ngoài ngàn mét.

- Lục Minh sư đệ, Ân Khải này lòng dạ hẹp hòi, hôm nay ngươi đắc tội hắn như vậy, chỉ sợ đằng sau hắn sẽ không dễ dàng buông tha ngươi.

Phong Vũ có chút lo lắng nói.

- Hắn tốt nhất đừng tới tìm ta gây phiên phức!

Lục Minh cười nhạt, một Ân Khải, hắn không có để ở trong lòng.

Đôi mắt dễ thương của Phong Vũ dị sắc liên tục, tuy nhận thức Lục Minh thời gian không ngắn, nhưng nàng phát hiện nàng hoàn toàn nhìn không thấu.

Lục Minh ở trong cảm giác của nàng, thâm bất khả trắc.

- Lục Minh, kế tiếp ngươi định làm như thế nào?

Phong Vũ hỏi.

- Làm sao bây giờ? Thiết bài 500 điểm tích lũy, ta không muốn bỏ qua.

Khóe miệng Lục Minh mang theo nụ cười khó hiểu.

Phong Vũ trừng mắt, hoảng sợ nói:

- Chẳng lẽ ngươi muốn đoạt thức ăn trước miệng cọp?

- Có gì không thể!

Lục Minh mỉm cười, sau đó bò lên trên một gốc cây cao hơn hai mươi thước, đứng xa xa nhìn đám người Ân Khải.

Hắn muốn đi theo đám người Ân Khải, cướp lấy thiết bài 500 điểm tích lũy.

- Người này, thú vị!

Phong Vũ nhìn Lục Minh, cũng bò lên, ngồi ở trên nhánh cây.

Hắc ám tán đi, chân trời nổi lên màu ngân bạch.

Xa xa, đám người Ân Khải dập tắt đống lửa, bắt đầu xuất phát vào sâu trong U Dạ Sơn Mạch.

Lục Minh và Phong Vũ xa xa theo sau.

Một mực đi về phía trước hơn hai mươi dặm, đám người Ân Khải dừng lại ở dưới một ngọn núi to lớn.

Dưới ngọn núi có một sơn động cực lớn, bên trong đen nhánh.

Trước sơn động đã tụ tập một nhóm người.

Nhân số chừng hơn trăm.

- Người Bạch Hổ Viện cùng Thanh Long Viện đều đến rồi.

Phong Vũ nhỏ giọng nói với Lục Minh.

- Ân!

Lục Minh gật đầu.

- Lục Minh, chờ lát nữa nếu ra tay, có mấy người ngươi nhất định phải cẩn thận.

Phong Vũ chỉ vào một thanh niên mặc áo bào trắng, ống tay áo thêu thanh mộc, bên hông quấn đai lưng tử ngọc, nói:

- Người này là Đoan Mộc Tuyệt, nhân vật mới mạnh nhất Bạch Hổ Viện.

Sau đó lại chỉ vào một thanh niên mặc áo bào xanh nói:

- Người này tên Hoàng Ngọc, là đệ nhất cao thủ trong nhân vật mới của Thanh Long Viện.

- Ân!

Lục Minh nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Này để cho Phong Vũ trợn trắng mắt, cũng quá bình tĩnh đi à nha, mấy gia hỏa kia đều là thiên tài tuyệt đỉnh, là người cạnh tranh Tân Nhân Vương mạnh nhất năm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.