Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 45: Chương 45: Đệ nhất cao thủ Chu Tước Viện




Sau khi Lục Minh và Phong Vũ dọc theo dấu hiệu của Chu Tước Đồ tiến về phía trước hơn hai mươi dặm, mặt trời đã xuống núi.

Phía trước, xuất hiện từng đống lửa trại, nhảy múa trong bóng đêm.

Đột nhiên, có mấy đạo thân ảnh xuất hiện, cản đường hai người.

- Các ngươi là ai? Nơi này là nơi tụ tập của Chu Tước Viện ta, các ngươi có phải đệ tử Chu Tước Viện không?

Một người trong đó hỏi.

- Không sai, chúng ta chính là đệ tử của Chu Tước Viện, ta tên là Phong Vũ.

Phong Vũ nói.

- Ha ha, thì ra là Phong Vũ sư muội, mời mời.

Chỗ lửa trại phía trước truyền đến một tiếng cười, một thanh niên đi tới bên này.

Thanh niên này, dáng người cao gầy, hai cánh tay rất dài, trong ánh mắt lấp lánh, tạo cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm.

- Ân Khải, là ngươi.

Nhìn thấy thanh niên này, Phong Vũ hơi kinh hãi.

- Người này chính là Ân Khải?

Ánh mắt Lục Minh cũng lóe sáng.

Lúc trước khi bắt đầu thí luyện, Lục Minh đã hỏi thăm Phong Vũ một số tin tức.

Ân Khải, chính là đại danh đỉnh đỉnh, ở trong đám người mới này của Chu Tước Viện, được xưng là đệ nhất cao thủ.

Nghe nói, hắn đã giác tỉnh huyết mạch cấp năm, năm nay mười bảy tuổi, tu luyện đến Võ Sư tứ trọng cảnh.

Ánh mắt Ân Khải lướt qua người Lục Minh, không quá chú ý, cuối cùng dừng lại ở trên người Phong Vũ, nói:

- Phong Vũ sư muội, chúng ta đến bên kia nói chuyện.

Ân Khải dẫn theo Phong Vũ và Lục Minh, đi đến một đống lửa trại trong đó.

Nơi này, đốt năm đống lửa trại, tụ tập gần năm mươi người, toàn là đệ tử của Chu Tước Viện.

Xung quanh lửa trại mà bọn Lục Minh đi tới, tổng cộng có tám người.

Nhưng tám người này, khí tức đều vô cùng cường đại, không ngờ đều là cao thủ Võ Sư cảnh.

Thậm chí có mấy người trong đó, khí tức cường đại, hơn xa Võ Sư nhất trọng bình thường.

Những người này nhìn về phía Phong Vũ, đều gật đầu, về phần Lục Minh, bọn họ không ai nhận ra, cũng chưa từng nghe qua tên hắn, tất nhiên theo trực giác bỏ qua.

- Ân Khải sư huynh, những Chu Tước Đồ đó là các ngươi khắc à?

Phong Vũ hỏi.

- Không sai, ta sai người khắc, Phong Vũ sư muội, chắc hẳn các ngươi cũng nhìn thấy Chu Tước Đồ mới đến nơi này đúng không?

Ân Khải mỉm cười nói.

Phong Vũ gật đầu, nói:

- Không sai, chúng ta quả thật là nhìn thấy Chu Tước Đồ mới đến, muốn xem đã xảy ra chuyện gì? Ân sư huynh, ngươi khắc Chu Tước Đồ, triệu tập chư vị đồng môn, là vì chuyện gì?

- Phong sư muội, chắc hẳn ngươi cũng biết, lần này, chính là có một khối thiết bài năm trăm điểm.

Mắt Ân Khải lóe sáng nói.

- Tích phân thiết bài năm trăm điểm? Chẳng lẽ các ngươi đã phát hiện thiết bài năm trăm điểm à?

Phong Vũ giật mình hỏi.

Ngay cả Lục Minh cũng giật mình.

Tích phân thiết bài năm trăm điểm, có thể nói là tất cả cao thủ đều muốn có được, bởi vì chỉ cần có được khối thiết bài này, vậy lần này rất có khả năng sẽ đạt được hạng nhất.

Khối tích phân thiết bài năm trăm điểm này là trọng yếu nhất.

- Không sai.

Ân Khải gật đầu nói:

- Không chỉ là Chu Tước Viện chúng ta phát hiện, ngay cả Bạch Hổ Viện, Thanh Long Viện, Huyền Võ Viện đều phát hiện, cho nên ta mới muốn tụ tập nhân thủ, lần này thiết bài năm trăm điểm quyết không thể để rơi vào trong tay người của ba viện khác, Chu Tước Viện chúng ta, đã liên tục tám năm không xuất hiện tân nhân vương rồi.

- Ân sư huynh, ngươi là muốn cướp lấy khối thiết bài năm trăm điểm này, trở thành tân nhân vương năm nay?

Mắt Phong Vũ lóe sáng nói.

- Đó là đương nhiên.

Bên cạnh, một thanh niên lạnh lùng nói:

- Chu Tước Viện mình nay, trừ Ân Khải sư huynh, còn ai có tư cách trở thành tân nhân vương?

Phong Vũ hơi bĩu môi, từ chối cho ý kiến, hỏi:

- Các ngươi đã biết, vậy thiết bài năm trăm điểm đó ở trên người yêu thú nào?

- Ở trên người một con Hắc Giáp Cự Tích biến dị, con Hắc Giáp Cự Tích này, chính là yêu thú cấp hai cửu trọng, nếu đánh chính diện, bốn đại viện chúng ta không ai có thể có được khối tích phân thiết bài này.

- Cho nên, bốn viện chúng ta đã thương nghị, Hắc Giáp Cự Tích thích ăn Ngân Nhãn Thỏ, chỉ cần bắt giữ được Ngân Nhãn Thỏ, bỏ Mê Hồn Tản vào trong cơ thể những Ngân Nhãn Thỏ này, có thể khiến Hắc Giáp Cự Tích biến dị lâm vào ngủ say, đến lúc đó, bốn đại viện, ai dựa vào bản sự của người nấy, tranh đoạt thiết bài năm trăm điểm.

- Thế nào Phong sư muội? Ở lại giúp ta một tay chứ.

Ân Khải nói.

- Giúp ngươi một tay, vậy sau chuyện thù lao tính thế nào?

Lục Minh đột nhiên hỏi.

- Thù lao? Thù lao gì?

Ân Khải nhíu mày nói.

- Xuất thủ tương trợ, đương nhiên cần thù lao, như vậy đi, chúng ta giúp ngươi có được thiết bài năm trăm điểm, đạt được vị trí tân nhân vương, nhưng trái Ngưng Linh Quả dành cho hạng nhất, cho chúng ta làm thù lao, thế nào?

Lục Minh mở miệng nói.

Mục tiêu chủ yếu của Lục Minh là Ngưng Linh Quả, chỉ cần có thể có được Ngưng Linh Quả, giúp Ân Khải cũng có ngại gì?

- Ngươi muốn Ngưng Linh Quả?

Sắc mặt Ân Khải trầm xuống.

- Tiểu tử, ngươi quá không thức thời, giúp Ân sư huynh đạt được tân nhân vương, đây là vinh dự chung của Chu Tước Viện ta, chỉ cần là đệ tử Chu Tước Viện, đều nên xuất thủ vô điều kiện, không ngờ ngươi còn muốn thù lao, quả thực nực cười.

Bên cạnh, thanh niên lạnh lùng đó âm trầm nói.

Người này tên là Nguyên Lãng, một thiên tài vô cùng nổi danh trong người mới của Chu Tước Viện, đạt tới Võ Sư tam trọng.

- Ha ha.

Lục Minh cười lạnh, hắn xem như đã hiểu rồi, sở dĩ Ân Khải này khắc Chu Tước Đồ, triệu tập đệ tử của Chu Tước Viện, thì ra là muốn người khác làm không công, giúp hắn cướp lấy vị trí tân nhân vương.

Nhưng Lục Minh không có thói quen giúp không người khác, huống chi, Lục Minh có quen biết gì với bọn họ?

- Vinh dự chung của Chu Tước Viện? Đúng là nói đường đường chính chính nhỉ!

Lục Minh nhìn về phía Nguyên Lãng, khóe môi nhếch lên một nụ cười trào phúng, nói:

- Đã là vinh dự cho Chu Tước Viện, vậy được, đến lúc đó có được thiết bài năm trăm điểm, giao cho ta, để ta đạt được tân nhân vương, cũng là vinh dự của Chu Tước Viện.

Lời này vừa được nói ra, sắc mặt đám người Ân Khải, Nguyên Lãng đều vô cùng âm trầm.

Nguyên Lãng lại quát:

- Ngươi là cái thá gì? Cũng xứng với vị trí tân nhân vương?

- Ồ?

Lục Minh cười lạnh một tiếng, lười chẳng muốn nhiều lời với bọn họ, nhìn về phía Phong Vũ nói:

- Phong sư tỷ, ngươi là định ở lại nơi này hay thế nào? Ở lại thì ta sẽ không phụng bồi.

- Ta cũng không có hứng thú, chúng ta đi thôi.

Phong Vũ nói, cùng Lục Minh xoay người muốn rời khỏi.

- Các ngươi đứng lại cho ta.

Nguyên Lãng hét lớn một tiếng.

Thân ảnh của hắn lóe lên, chặn đường hai người.

- Ân Khải, đây là ngươi có ý gì?

Phong Vũ biến sắc, xoay người nhìn về phía Ân Khải nói.

Ân Khải lộ ra một nụ cười âm trầm, nói:

- Lần này, ta nhất định phải đạt được hạng nhất, cho nên, giao ra tích phân thiết bài trên người các ngươi đi.

- Ân Khải, ngươi...

Sắc mặt Phong Vũ cực kỳ khó coi, không ngờ Ân Khải này lại hèn hạ như vậy.

- Các ngươi không xuất lực cũng được, lưu lại tích phân thiết bài đi.

Nguyên Lãng nhìn Lục Minh, sắc mặt mang theo vẻ khinh thường.

- Ta muốn đi, dựa vào ngươi cũng muốn cản ta, cút ngay, chó khôn không cản đường.

Lục Minh quát lạnh.

- Tiểu tử, ngươi đúng là quá kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo, cũng phải có vốn liếng để kiêu ngạo, để ta xem ngươi có vốn liếng gì.

Nguyên Lãng quát lạnh, ngón tay như ưng trảo, một trảo chộp tới Lục Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.