Huyền Nguyên Kiếm Phái, trưởng lão chia làm Phổ Thông trưởng lão, Ngân Bào trưởng Lão, Kim Bào trưởng lão.
Ngân Bào trưởng Lão, đã là cao tầng của Huyền Nguyên Kiếm Phái, là lực lượng trung kiên.
Mà Kim Bào trưởng lão, đó lại là nguyên lão của Huyền Nguyên Kiếm Phái, là tồn tại trấn áp tông phái, cao cao tại thượng, số lượng vô cùng ít, không có đại sự gì, rất ít xuất hiện, một lòng bế quan, tu luyện võ đạo.
Mà hiện tại, có một Kim Bào trưởng lão xuất hiện ở trước mắt.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm hai người trên hạc trắng, muốn biết bọn họ tới tìm ai?
Bên trên hạc trắng, ánh mắt Thu Nguyệt đang tìm kiếm, cuối cùng hạ xuống trên người Lục Minh.
- Thiếu gia.
Thu Nguyệt lộ ra vẻ vui mừng, yêu kiều gọi một tiếng, hạc trắng đáp xuống cách Lục Minh không xa, Thu Nguyệt nhảy xuống, chạy đến trước người Lục Minh.
Trong chớp mắt này, ánh mắt mọi người lại hạ xuống trên người Lục Minh.
Xa xa, Lục Dao hiển nhiên cũng nhận ra Thu Nguyệt, sắc mặt lập tức vô cùng âm trầm.
- Thị nữ ti tiện này, sao lại ở cùng một chỗ với Kim Bào trưởng lão?
Trong mắt Lục Dao có ánh lửa đang lấp lánh, đầy nghi hoặc.
- Thu Nguyệt.
Trên mặt Lục Minh cũng nở nụ cười, hỏi:
- Thu Nguyệt, ngươi khảo hạch hợp cách rồi à?
- Hợp cách rồi, hơn nữa vị tiền bối này nói muốn ta gia nhập Kỳ Lân Viện, nhưng ta không muốn gia nhập Kỳ Lân Viện, ta muốn cùng thiếu gia gia nhập Chu Tước Viện.
Thu Nguyệt nói.
- Thu Nguyệt không ngờ có thể gia nhập Kỳ Lân Viện?
Trong lòng Lục Minh mừng rỡ, nhưng sắc mặt cố ý nghiêm lại nói:
- Nha đầu ngốc, người khác muốn gia nhập Kỳ Lân Viện còn không được, ngươi lại không muốn gia nhập? Nghe thiếu gia, gia nhập Kỳ Lân Viện đi.
- Nhưng thiếu gia, Thu Nguyệt không nỡ xa ngươi.
Mắt Thu Nguyệt đỏ lên, nói.
- Nha đầu ngốc, chúng ta đều ở Huyền Nguyên Kiếm Phái, cũng không phải không gặp được, nữa ngươi gia nhập Kỳ Lân Viện, chỉ cần tu luyện có thành tựu, sau này sẽ có cơ hội gặp mặt, còn nữa, Thu Nguyệt, huyết mạch của ngươi là thế nào? Trắc nghiệm ra chưa?
Lục Minh an ủi Thu Nguyệt, sau đó hỏi.
- Trắc nghiệm ra rồi, vị tiền bối này nói ta có thể là huyết mạch đặc thù, bảo ta đừng nói với người khác, nhưng thiếu gia không phải là người khác.
Thu Nguyệt ghé vào bên tai Lục Minh, nhẹ giọng nói khẽ.
- Huyết mạch đặc thù.
Lời nói của Thu Nguyệt, khiến trong lòng Lục Minh chấn động, nhưng sau đó là mừng rỡ, mừng cho Thu Nguyệt.
Huyết mạch cơ thể người, chia làm vô số loại.
Nhưng đại bộ phận huyết mạch đều là hình thái sinh linh.
Như hình thái các loại yêu thú, hoặc các loại thực vật.
Đó là bởi vì ở thời đại viễn cổ, Nhân tộc và vạn tộc cùng tồn tại, trong máu có nhân của những sinh linh này, cho nên mới có thể giác tỉnh huyết mạch có hình thái của bọn họ.
Nhưng có người sẽ giác tỉnh một số huyết mạch vô cùng kỳ quái, ví dụ như huyết mạch hình kiếm, huyết mạch hình đao.
Thậm chí còn có huyết mạch loại hình nguyên tố như phong, hỏa, lôi, thủy.
Những huyết mạch này được gọi là huyết mạch đặc thù.
Huyết mạch đặc thù, vô cùng ít ỏi, hơn nữa vô cùng thần diệu, có uy năng khó có thể tưởng tượng.
Ví dụ như, người huyết mạch hình kiếm, lĩnh ngộ đối với kiếm pháp, là nhanh hơn người thường rất nhiều lần, thậm chí, có người từng ở trong huyết mạch hình kiếm, truyền thừa một bộ kiếm pháp vô cùng cường đại, từ đó mà tung hoành thiên hạ.
Tóm lại, huyết mạch đặc thù, bình thường đều là thiên tài tuyệt thế.
Không ngờ Thu Nguyệt lại là huyết mạch đặc thù, chẳng trách lúc trước lại khó giác tỉnh như vậy, tất cả đều có thể nói thông rồi.
- Thu Nguyệt, sau này ngươi cũng đừng nói với người khác, còn nữa, ngươi phải ở Kỳ Lân Viện, tu luyện cho tốt.
Lục Minh xoa tóc Thu Nguyệt, nói.
- Thiếu gia.
Mắt Thu Nguyệt đỏ lên.
- Đi đi, tu luyện cho tốt, sau này thiếu gia sẽ tới kiểm tra.
Lục Minh cười nói.
- Ừ, thiếu gia, ngươi yên tâm, Thu Nguyệt nhất định sẽ nỗ lực.
Thu Nguyệt ra sức gật đầu nói.
- Thu Nguyệt, đi thôi.
Phụ nhân trung niên trên hạc trắng vung tay lên, một cỗ lực lượng vô hình trào ra, thân thể Thu Nguyệt nhẹ nhàng bay lên, hạ xuống trên người hạc trắng.
Hạc trắng gáy dài một tiếng bay đi, trong phút chốc đã biến mất trên bầu trời.
- Ta cũng nên tới Chu Tước Viện rồi.
Lục Minh mỉm cười, đi đến con đường của Chu Tước Viện.
Hiển nhiên, Thu Nguyệt có thể gia nhập Kỳ Lân Viện, tâm tình của hắn rất tốt.
- Vị sư đệ này, hoan nghênh gia nhập Chu Tước Viện, xin đăng ký một chút tin tức ở đây.
Mấy thanh niên ở cửa vào Chu Tước Viện nhìn thấy Lục Minh đi tới, mừng rỡ nói.
Lục Minh gật đầu, điền tên, tuổi, đến từ đâu, sau đó thì đi vào.
Bên đường, bay qua mấy đồi núi, phía trước xuất hiện một ngọn núi cắm vào trong mây.
Đó chính là Chu Tước Phong.
Ở chân núi Chu Tước Phong, có một tòa luyện võ trường rộng lớn, lần này đệ tử mới nhập môn của Chu Tước Viện, sẽ tập hợp ở đây, chờ an bài thống nhất.
- Đứng lại! Người không phận sự không thể vào.
Ở cửa luyện võ trường, có một thanh niên cản đường Lục Minh.
Thanh niên này, khoảng hai mươi tuổi, mặc áo dài xanh, hiển nhiên là đệ tử cũ, vẻ mặt lạnh lùng.
- Vị sư huynh này, ta là đệ tử mới nhập môn.
Lục Minh ôm quyền nói.
Thanh niên áo dài xanh lộ ra một nụ cười lạnh, sau đó quát lạnh:
- Lớn mật, ngươi dám lừa ta? Giả mạo đệ tử của Huyền Nguyên Kiếm Phái ta, chính là tội lớn.
Lục Minh nhíu mày, người này quá kỳ quái, vừa thấy hắn, đã không phân xanh đỏ đen trắng, nói hắn giả mạo đệ tử của Huyền Nguyên Kiếm Phái.
Nếu đúng là giả mạo, sao có thể đi đến nơi này? Người này rõ ràng là cố ý làm khó.
Nhưng hắn và thanh niên này, là lần đầu tiên gặp mặt, có thể nói là không cừu không oán.
- Ta đúng là đệ tử của Chu Tước Viện, đây là ngọc bài đề cử!
Lục Minh lấy ra ngọc bài đề cử nói.
Thanh niên mặc áo dài xanh lại không thèm nhìn ngọc bài đề cử lấy một cái, cười lạnh nói:
- Có ngọc bài đề cử thì sao? Chẳng lẽ không thể giả mạo à? Hơn nữa điều kiện tuyển nhận đệ tử cơ bản nhất của Huyền Nguyên Kiếm Phái, phải là võ giả huyết mạch, ngươi thì sao? Là huyết mạch võ giả à? Có huyết mạch không? Không có huyết mạch, mặc kệ ngươi là ai đề cử, lập tức cút cho ta.
Nói xong, vẻ mặt trêu tức nhìn Lục Minh.
- Ngươi là Đoan Mộc gia tộc phái tới phải không?
Mắt Lục Minh lóe sáng, đột nhiên hỏi.
Sắc mặt thanh niên áo xanh hơi đổi, quát:
- Ngươi nói bậy nói bạ gì thế, mau chóng cút đi cho ta.
Khóe miệng Lục Minh lộ ra một nụ cười lạnh, hắn dám xác định, thanh niên áo xanh này, khẳng định là có quan hệ với Đoan Mộc gia tộc.
Bởi vì chỉ có Lục Dao, bọn Lục Vân Hùng biết huyết mạch của Lục Minh bị lấy đi, không có huyết mạch.
Mà thanh niên áo xanh này, vừa nhìn thấy hắn đã ngăn cản, còn chắc chắn nói hắn không có huyết mạch, vậy khẳng định là đã biết trước nội tình của hắn.
Lúc này, đệ tử mới nhập môn trong luyện võ trường bị kinh động, nhao nhao vây tới quan sát.
- Bảo ta cút á? Ta thấy là ngươi cút mới đúng.
Lục Minh đột nhiên lạnh lùng cười nói.
- Lớn mật, ngươi dám nói với ta như vậy, ta thấy ngươi là chán sống rồi.
Sắc mặt thanh niên áo xanh trầm xuống nói.
Lục Minh cười khẽ, nói:
- Chẳng lẽ không phải sao? Ngươi thân là đệ tử cũ, lại đối đãi với đệ tử mới nhập môn như vậy à? Không phân tốt xấu, tùy ý vu hãm đệ tử mới, muốn tùy ý đuổi một đệ tử mới nhập môn đi, là ai cho ngươi quyền lực này? Nếu Chu Tước Viện đều là loại mặt hàng như ngươi, vẫn không ở cũng được.
Lục Minh chữ nào chữ nấy rõ ràng, truyền ra rất xa.
Lập tức, bên trong luyện võ trường, các đệ tử mới nhập môn biến sắc, nhìn thanh niên áo xanh, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Sắc mặt thanh niên áo xanh càng khó coi hơn, thậm chí có một chút lo lắng.
Tùy ý đuổi đệ tử mới nhập môn đi, cái mũ này quá nặng, hắn cũng không có quyền lực này, nếu truyền tới chỗ trưởng lão, hắn sẽ chịu không nổi.
- Lục Minh, là ngươi không có huyết mạch, ta mới bảo ngươi cút, ngươi đừng ở đây ngậm máu phun người.
Thanh niên áo xanh quát.
- Ngậm máu phun người? Mở to mắt chó của ngươi mà nhìn kỹ cho ta!
Lục Minh hét lớn một tiếng, sau đó, sau lưng hắn tỏa ra một mảng lớn hồng quang, Huyết mạch chi lực bạo phát, một hư ảnh hình trùng lóe lên.
Nháy mắt huyết quang biến mất, ẩn đi.