Huyền Nguyên Kiếm Phái, tổng cộng chia làm năm đại viện, mỗi một đại viện, đều chiếm một ngọn núi hùng vĩ rộng lớn.
Phân biệt là Kỳ Lân Phong ở trung tâm, Thanh Long Phong ở phía đông, Bạch Hổ Phong ở phía tây, Chu Tước Phong ở phía nam, Huyền Vũ Phong ở phía bắc.
Nhưng khảo hạch thu đồ đệ lần này, là ở tiền sơn phía trước nhất của năm đại viện, nơi này thuộc về sơn môn của Huyền Nguyên Kiếm Phái.
Khi Lục Minh và Thu Nguyệt tới, đã là người đông nghìn nghịt, rộn ràng nhốn nháo, khắp nơi đều là đầu người.
Trên cơ bản đều là người trẻ tuổi hơn mười tuổi, phỏng đoán không ít hơn vài vạn người.
Chân núi, có hai sơn đạo rộng lớn, đi thông tới trong Huyền Nguyên Kiếm Phái.
- Người có ngọc bài đề cử, chứng minh đã được cao thủ của Huyền Nguyên Kiếm Phái từng khảo hạch, đều là hạng người thiên tư không kém, nếu không cũng không được phát ngọc bài đề cử dễ dàng như vậy.
Lục Minh có ngọc bài đề cử Mục Lan đưa, tất nhiên không cần tham gia khảo hạch.
- Thu Nguyệt, ngươi đi tham gia khảo hạch đi.
Lục Minh nói với Thu Nguyệt.
- Vâng, thiếu gia.
Thu Nguyệt gật đầu.
- Cố lên.
Lục Minh cười, cổ vũ cho Thu Nguyệt.
Khảo hạch, bao gồm rất nhiều hạng mục, như kiểm tra ý chí lực, kiểm nghiệm kinh mạch, trắc nghiệm huyết mạch.
Nơi đó, thậm chí có Trắc Mạch Sư chuyên môn, cho dù tạm thời chưa giác tỉnh huyết mạch cũng không sao, Trắc Mạch Sư cũng có thể kiểm tra ra đại khái, tính toán ra cấp bậc của huyết mạch.
Đối với Thu Nguyệt là cơ hội, nói không chừng có thể kiểm tra ra nàng rốt cuộc là huyết mạch gì.
Thu Nguyệt ra sức gật đầu, sau đó đi về bên trái.
Sơn đạo bên trái, người rất nhiều, xếp hàng dài.
Lục Minh một mực chờ ở bên ngoài, hắn muốn đợi kết quả của Thu Nguyệt.
- Ài! Sao yêu cầu lại cao như vậy, xem ra ta không có cơ hội gia nhập Huyền Nguyên Kiếm Phái rồi.
Thỉnh thoảng, Lục Minh có thể nhìn thấy có người từ bên trong đi ra, ai nấy đều than thở, thậm chí có người còn gào khóc, hiển nhiên, những người này đều không thông qua khảo hạch.
Dần dần, Thu Nguyệt theo đội ngũ biến mất trong sơn đạo.
Sau một lúc, sâu trong sơn đạo bên trái, có ba đạo cầu vồng đột nhiên lao ra.
Cầu vồng phá thẳng vào tầng mây.
Trường hồng quán nhật, ba đạo cầu vồng, đại biểu cho đả thông ba thần mạch.
- Là Thu Nguyệt sao?
Mắt Lục Minh sáng lên.
Mà lúc này, trước sơn môn của Huyền Nguyên Kiếm Phái, đều bởi vì ba đạo cầu vồng này mà lâm vào ồn ào náo động.
- Ba đạo cầu vồng, đây là có người đả thông ba thần mạch, thiên tài, trong người đồng lứa lần này, không ngờ có thiên tài như vậy?
- Ta ở đỉnh của Thông Mạch cảnh đã hai năm, mới đả thông được sáu đại huyệt của thần mạch điều thứ nhất, người với người, thật sự không thể so bì.
- Chỉ cần người này nguyện ý, khẳng định có thể vào Kỳ Lân Viện.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phương hướng đó, nhao nhao nghị luận.
Lúc này, một con hạc trắng to lớn, từ sâu trong Huyền Nguyên Kiếm Phái bay ra, hạ xuống chỗ cầu vồng dâng lên.
- Có đại nhân vật của Huyền Nguyên Kiếm Phái bị kinh động, thiên tài này, chắc sắp một bước lên trời rồi.
Có người cảm thán, trong mắt toàn là vẻ hâm mộ.
- Xem ra Thu Nguyệt gia nhập Huyền Nguyên Kiếm Phái, là không có vấn đề.
Lục Minh cười cười, sau đó bước nhanh về phía sơn đạo bên phải.
Cửa vào sơn đạo bên phải, cũng có đệ tử của Huyền Nguyên Kiếm Phái gác, có điều sơn đạo này rất ít người, sau khi Lục Minh lấy ra ngọc bài đề cử, rất dễ dàng được cho vào.
Dọc theo sơn đạo, một đường đi chéo về phía trước, có điều chưa đi được bao xa, phía bên trái lại có cầu vồng phóng lên cao.
Lần này, là hai đạo cầu vồng.
Thế vẫn chưa hết, qua không bao lâu, lại có hai cầu vồng dâng lên.
- Xem ra trong nhóm người này, xuất hiện không ít thiên tài.
Liên tục xuất hiện thiên tài đả thông hai thần mạch, ngay cả Lục Minh cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Đừng quên, còn có rất nhiều người đều có ngọc bài đề cử, không cần tham gia khảo hạch, ví dụ như hắn.
Trong những người này, lại có bao nhiêu thiên tài?
Trong nhóm người này, quả thật là thiên tài tập hợp.
- Thế mới thú vị.
Trong mắt Lục Minh hiện lên một tia chiến ý.
Tiếp tục tiến về phía trước, không lâu sau, đến cuối sơn đạo, phía trước xuất hiện một quảng trường rộng lớn.
Lúc này, nhân số trên quảng trường có hơn ngàn người.
Trên quảng trường, có bốn con đường, cạnh đường, dựng sừng sững một khối bia đá to lớn, bia đá cao khoảng mười mét, bên trên phân biệt khắc bốn loại thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.
Chỉ độc có thiếu đường của Kỳ Lân Viện.
- Huyền Võ Viện, bên này là Huyền Võ Viện, chư vị sư đệ, mau tới gia nhập Huyền Võ Viện ta, bảo đảm lợi ích nhiều hơn.
Ở cửa vào đường của Huyền Võ Viện, có mấy thanh niên đang ra sức hét to.
- Bạch Hổ Viện, gia nhập ta Bạch Hổ Viện mới là lựa chọn tốt nhất, Bạch Hổ Viện ta chính là đại viện mạnh nhất ngoài Kỳ Lân Viện.
- Đến Thanh Long Viện, Thanh Long Viện chính là đại viện cổ xưa nhất trong năm đại viện.
- Chu Tước Viện, mỹ nữ như mây.
Từng tiếng hét liên tục vang lên, đều ra sức kéo người.
Giữa bốn đại viện, cạnh tranh rất kịch liệt, mà những đệ tử mới nhập môn là máu mới, đại biểu cho tương lai, đối với một đại viện mà nói, tác dụng không cần nói cũng biết.
Đệ tử mới nhập môn lúc này, là có thể tự do lựa chọn gia nhập đại viện nào.
Đương nhiên, ngoại trừ giống như Lục Minh, có ngọc bài đề cử, lúc trước bọn họ có được ngọc bài của viện nào, vậy thuộc về viện đó.
Trong năm đại viện, chỉ có Kỳ Lân là ngoại lệ.
Trong năm đại viện, Kỳ Lân Viện cao cao tại thượng, vô cùng thần bí, không phải ngươi muốn gia nhập là có thể gia nhập, người thể gia nhập Kỳ Lân Viện đều là thiên tài tuyệt đỉnh.
Đương nhiên, nhân số của Kỳ Lân Viện cũng ít nhất, rất ít người biết Kỳ Lân Viện một năm sẽ thu mấy đệ tử.
Đột nhiên, ánh mắt Lục Minh khẽ động.
Ở gần cửa vào Bạch Hổ Viện, Lục Dao một thân váy trắng, đi giữa rất nhiều nam nữ trẻ tuổi, giống như chúng tinh phủng nguyệt.
- Đó là Lục Dao, nghe nói đã giác tỉnh huyết mạch cấp năm, đả thông hai thần mạch, đã liên hôn với thiên tài tuyệt thế Đoan Mộc Lân của Đoan Mộc gia tộc, đúng là bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng.
- Đúng vậy, đúng là hâm mộ, nếu đổi lại là ta, nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
- Chỉ dựa vào ngươi, sao Đoan Mộc Lân lại để ý tới ngươi.
Gần Lục Minh, một số người trẻ tuổi đang nhỏ giọng nghị luận, đặc biệt là mấy thiếu nữ, vẻ mặt đầy hâm mộ.
Lục Dao chuyện trò vui vẻ trong đám người, ánh mắt lưu chuyển, khi quét qua bên Lục Minh, hiển nhiên cũng nhìn thấy Lục Minh, sắc mặt hơi trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh.
Sau đó, Lục Dao đám người vây quanh nàng, lại nhìn về phía Lục Minh, ánh mắt lộ ra một tia trào phúng.
Nhưng Lục Minh chỉ tùy ý cười.
Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên từng tiếng chim hót, sau đó, một con hạc trắng nhẹ nhàng bay tới.
Hạc trắng vô cùng to lớn, hơn xa hạc trắng bình thường, hai cánh xòe ra, đạt tới hơn hai mươi mét.
Trên hạc trắng là hai thân ảnh đang đứng.
Một người là phụ nhân trung niên mặc trường bào tơ vàng, người còn lại là một thiếu nữ mỹ lệ.
- Thu Nguyệt.
Nhìn thấy thiếu nữ này, Lục Minh mừng rỡ.
- Trường bào tơ vàng, đó là Kim Bào trưởng lão.
- Đúng là Kim Bào trưởng lão, thiếu nữ này là ai? Không ngờ ngay cả Kim Bào trưởng lão cũng kinh động.
- Chắc là một thiên tài tuyệt đỉnh.
- Bọn họ tới tìm ai?
Người trẻ tuổi xung quanh đều xôn xao, vẻ mặt kính sợ nhìn phụ nhân trung niên trên hạc trắng.