Thanh Lân Mã, toàn thân mọc đầy vảy màu xanh, có huyết mạch yêu thú, vô cùng cường tráng, có thể ngày đi ba ngàn dặm.
Hơn mười ngày sau, Lục Minh và Thu Nguyệt phong trần mệt mỏi tới Huyền Kiếm Thành.
Huyền Kiếm Thành, cách Huyền Nguyên Kiếm Phái chỉ có năm mươi dặm, là một thành trì ở gần Huyền Nguyên Kiếm Phái nhất, cho nên vô cùng phồn hoa.
Nhân khẩu và diện tích, đều gấp Phong Hỏa Thành không chỉ chục lần.
Thương đội đến từ địa phương khác của Liệt Nhật Đế Quốc qua lại liên tục, vô cùng náo nhiệt.
Đường cái rộng lớn, đủ cho mười chiếc thú xa chạy song song, hai bên đường phố, cửa hàng san sát, náo nhiệt phi phàm.
Hai người Lục Minh và Thu Nguyệt vẫn là lần đầu tiên tới thành thị lớn như vậy, hai người giống như người nhà quê vào thành, vô cùng tò mò, nhìn đông nhìn tây.
Đi dạo nửa ngày, bụng đói rồi, hai người tìm một tửu lâu, đi vào.
Tửu lâu có ba tầng, bên trong bố trí rất thanh lịch rộng rãi, hai người đi thẳng lên tầng ba.
Trong tầng ba, có hơn nửa bàn đã ngồi đầy người, khi Lục Minh và Thu Nguyệt vừa đi vào, mắt người khác đều sáng lên.
Lục Minh, dáng người thon dài, khuôn mặt thanh tú, mặc một thân áo dài kiếm khách, lộ ra anh khí bức người.
Thu Nguyệt, dáng người thướt tha, thanh thuần động lòng người, đi cùng với Lục Minh, giống như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.
Trong đó có một cái bàn, có hai người trẻ tuổi đang ngồi, một công tử trẻ tuổi trong đó, mặc cẩm y, hông thắt đai ngọc, lộ ra vô cùng quý khí, bộ dạng khoảng mười bảy mười tám tuổi.
Một người, tuổi tác tương đương, thân hình gầy gò, ăn mặc như hạ nhân.
Công tử cẩm y đó vừa nhìn thấy Lục Minh và Thu Nguyệt tiến vào, mắt đột nhiên sáng lên, nói một cách chuẩn xác thì hắn là nhìn chằm chằm Thu Nguyệt, trong mắt tỏa ra quang mang cực nóng.
Mà khi hắn nhìn về phía Lục Minh, ánh mắt lộ ra một tia sát cơ.
- Một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu.
Công tử cẩm y lầm bầm.
Lục Minh và Thu Nguyệt tất nhiên không chú ý tới nhãn quang của người ngoài, hai người tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, sau đó gọi mấy món thức ăn, một bình rượu ngon rồi ăn uống.
- Thiếu gia, người ở Huyền Kiếm Thành nhiều thật.
Thu Nguyệt bưng chén rượu, uống một ngụm nhỏ, lập tức hai má ửng hồng, hai mắt hơi nước mông lung nhìn Lục Minh nói.
Lục Minh cũng bưng chén rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó nói:
- Đúng vậy, cách lúc Huyền Nguyên Kiếm Phái mở cửa thu đồ đệ mỗi năm một lần chỉ có hai ngày, tuấn kiệt trẻ tuổi ở gần hai ngàn tòa thành trì đông bộ Liệt Nhật Đế Quốc đều tới.
Đúng lúc này, công tử cẩm y đó cầm chén rượu, dẫn theo thanh niên gầy gò đó đi tới.
- Vị cô nương này, tại hạ Vệ Tử Minh, không biết phương danh của cô nương là gì? Có thể hân hạnh được uống cùng một chén không.
Công tử cẩm y bưng chén rượu nói, nhưng mắt lại nhìn loạn trên người Thu Nguyệt, ánh mắt cực nóng không chút che giấu.
Về phần Lục Minh, trực tiếp bị hắn bỏ qua.
Bị Vệ Tử Minh nhìn như vậy, Thu Nguyệt lập tức có chút không được tự nhiên, trong lòng có chút chán ghét, nói:
- Ngại quá, vừa rồi ta đã uống rồi, hiện tại không muốn uống rượu nữa.
Bị Thu Nguyệt cự tuyệt ngay tại chỗ, sắc mặt Vệ Tử Minh lập tức trầm xuống.
- Xú nha đầu, ngươi có ý gì? Thiếu gia nhà ta bảo ngươi bồi rượu, đó là để mắt tới ngươi, đừng có được nể mặt mà không biết điều.
Thanh niên gầy gò bên cạnh Vệ Tử Minh quát lạnh, sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Minh, nói to:
- Tiểu tử, ngươi còn ngồi đó gì? Còn chưa cút đi, vị trí này của ngươi, thiếu gia nhà ta muốn.
Lục Minh nhíu mày, hai người này đúng là càn rỡ, Lục Minh chưa nói một câu, hai người này vừa tới đã bảo hắn cút.
- Chó hoang ở đâu ra vậy, sủa bậy ở đây.
Lục Minh bưng chén rượu, lại uống một ngụm, lạnh lùng nói.
- Tiểu tử, ngươi lớn mật lắm, dám nói như vậy với ta? Tự tìm chết.
Sắc mặt thanh niên gầy gò vô cùng khó coi, hét lớn một tiếng, ngón tay như ưng trảo, trực tiếp chộp tới cổ họng Lục Minh.
Thủ trảo tóm qua không khí, phát ra thanh âm xì xì, vô cùng sắc bén, vừa ra tay chính là sát chiêu.
Nếu Lục Minh bị hắn tóm được cổ họng, tuyệt đối sẽ bị tóm gãy yết hầu.
Đúng là vô cùng bá đạo, chỉ là một hạ nhân mà thôi, một lời không hợp, đã muốn giết người.
- Chỉ là một Võ Sĩ nhị trọng, cút cho ta.
Lục Minh quát lạnh, lập tức đánh ra một chưởng.
Một chưởng này, phát sau mà đến trước, nặng nề tát lên mặt thanh niên gầy gò, thanh niên gầy gò hét thảm một tiếng, cả người trực tiếp bị tát bay, ngã xuống đất.
Điều này khiến những người khác trên tửu lâu đều sửng sốt, sau đó liền thì thầm to nhỏ.
- Tiểu tử này là ai? Không ngờ ngay cả hạ nhân của Vệ Tử Minh cũng dám đánh? Thật to gan.
- Vệ Tử Minh chính là đại công tử của thành chủ thành trì thượng đẳng Vệ Hỏa Thành, tiểu tử này sắp xong rồi.
- Ta đoán tiểu tử này căn bản không biết lai lịch của Vệ Tử Minh, bằng không sao dám đánh hạ nhân của Vệ Tử Minh, dẫu sao, đánh chó phải ngó mặt chủ chứ.
Tiếng nghị luận xung quanh tất nhiên cũng truyền vào trong tai Lục Minh.
Lục Minh giật mình, thì ra là người của Vệ Hỏa Thành, chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy.
Liệt Nhật Đế Quốc có hơn vạn thành trì, dựa theo trình độ quy mô thực lực, cũng chia làm các cấp bậc khác nhau.
Chủ yếu chia làm: Hạ đẳng, trung đẳng, thượng đẳng.
Phong Hỏa Thành, thuộc về thành trì hạ đẳng, có thể rất nhiều người đều chưa từng nghe qua.
Nhưng Vệ Hỏa Thành, lại là thành trì thượng đẳng, thực lực cường đại, danh chấn đông bộ Liệt Nhật Đế Quốc.
- A! Tiểu tử, ngươi dám đánh ta? Ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc rồi.
Thanh niên gầy gò điên cuồng kêu lên.
Mà sắc mặt Vệ Tử Minh lại âm trầm, trong mắt lấp lánh sát cơ lãnh liệt, nhìn chằm chằm Lục Minh, nói:
- Tiểu tử, ngươi có biết không? Ta là đại công tử của phủ thành chủ Vệ Hỏa Thành.
- Vừa biết!
Lục Minh vô cùng bình tĩnh nói.
- Ồ? Thì ra vừa rồi ngươi không biết, nhưng hiện tại biết cũng không muộn rồi, bây giờ, ngươi quỳ xuống nói xin lỗi, tự vả miệng ba mươi cái, sau đó để vị cô nương này lại, rồi lập tức cút đi, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi.
Vệ Tử Minh nói vô cùng tự tin, hắn tin sau khi Lục Minh biết thân phận của hắn, khẳng định sẽ đáp ứng.
Nhưng lúc này, hắn lập tức ngây ra.
Bởi vì Lục Minh chỉ tùy ý lườm hắn một cái, thản nhiên nói:
- Ta vốn tưởng rằng con chó đó của ngươi là kẻ ngu xuẩn, thì ra ngươi càng ngu hơn hắn, hiện tại lập tức biến mất trước mắt ta, bằng không ngay cả ngươi ta cũng đánh.
Những người khác trong tửu lâu đều yên lặng, Vệ Tử Minh cuồng, nhưng không ngờ Lục Minh còn cuồng hơn.
- Tiểu tử, ngươi dám đùa giỡn ta, tự tìm chết.
Vệ Tử Minh nổi giận, đánh một chưởng về phía mặt Lục Minh.
Trong bàn tay, ẩn chứa chân khí to lớn, một thân tu vi Võ Sĩ ngũ trọng được thể hiện rõ.
Nhưng tay hắn còn chưa vỗ xuống, cổ tay đã bị Lục Minh bắt lấy.
Rắc.
Sau đó, tiếng xương gãy vang lên, một cỗ đau đớn thấu tim truyền ra, khiến Vệ Tử Minh kêu rên.
- A! Tay của ta, đồ khốn, buông ra cho ta, ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn.
Vệ Tử Minh kêu đau, hét lên.
Bốp!
Nhưng lúc này, Lục Minh trực tiếp tát một phát lên mặt hắn, khiến tiếng kêu của Vệ Tử Minh đột nhiên dừng lại.
Vệ Tử Minh trợn mắt, sững sờ nhìn Lục Minh, hắn bị đánh cho ngây đơ rồi.
Hắn không ngờ Lục Minh lại thật sự dám tát hắn.
- Ta nói rồi, ngươi còn không cút, ngay cả ngươi ta cũng tát.
Thanh âm bình tĩnh của Lục Minh vang lên, sau đó.
Bốp!
Lại một chưởng vang lên, tát lên bên mặt còn lại của Vệ Tử Minh.
Lập tức, hai bên mặt Vệ Tử Minh sưng vù, giống như đầu heo.
Sau đó, chân khí của Lục Minh bạo phát, ném Vệ Tử Minh tới chỗ thang gác, nói:
- Lập tức cút cho ta, bằng không cắt tứ chi của ngươi.