Sắc mặt Viên Xung có chút bất thiện, nhìn chằm chằm Lục Minh, lời mặn lời nhạt nói.
Sắc mặt Phong Vũ trầm xuống, nói:
- Viên Xung, ngươi nói chuyện kiểu gì vậy? Lục Minh là bằng hữu của ta.
- Bằng hữu? Ha ha, bằng hữu của chúng ta rất nhiều, không phải ai cũng có thể kéo vào đội ngũ, ta muốn hỏi một chút, hắn là tu vi gì?
Viên Xung lạnh lùng nói.
- Võ Sĩ lục trọng.
Lục Minh nói, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.
- Ha ha ha, Võ Sĩ lục trọng? Phong Vũ sư muội, một rác rưởi Võ Sĩ lục trọng, ngươi cũng kéo vào đội ngũ? Chỗ chúng ta yếu nhất cũng là Võ Sĩ cửu trọng, một rác rưởi Võ Sĩ lục trọng như hắn, đến lúc đó tuyệt đối sẽ làm liên lụy tới chúng ta.
Viên Xung cười ha ha, nhìn Lục Minh với vẻ trào phúng, đầy khinh thường.
Mà trong mắt hai người khác, cũng lóe lên vẻ khinh thường, nhưng không nói gì.
- Phong cô nương, xem ra ta không được hoan nghênh ở đây rồi, vậy ta cáo từ.
Lục Minh ôm quyền nói với Phong Vũ, sau đó xoay người bước đi.
- Lục Minh, chờ một chút.
Phong Vũ vội vàng gọi một tiếng, chạy tới kéo tay Lục Minh lại, sau đó nhìn về phía Viên Xung, trong mắt tràn ngập lửa giận hừng hực, quát:
- Viên Xung, ngươi thật quá đáng, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn nói như vậy, chúng ta sẽ đường ai nấy đi.
- Phong Vũ, ngươi...
Sắc mặt Viên Xung vô cùng âm trầm, hắn ngàn vạn lần không ngờ Phong Vũ vì Lục Minh lại nói với hắn như vậy?
Hắn nhìn về phía Lục Minh, trong mắt lấp lánh quang mang oán hận, có điều cuối cùng vẫn không tiếp tục nói gì.
Sau đó, Phong Vũ lại nhìn về phía Lục Minh, nói nhỏ:
- Lục Minh, ta đã đáp ứng Mục Lan tỷ tỷ sẽ dẫn ngươi đi cùng, nếu ngươi bỏ đi, ta không thể ăn nói với Mục Lan tỷ tỷ.
Nói xong, ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin.
Lục Minh có chút không biết phải nói gì, xem ra vị Phong Vũ mỹ nữ này là vì sợ Mục Lan, mới cố giữ hắn lại.
- Trước tiên đừng ngại đi cùng một đoạn đường với bọn họ, hỏi thăm được một số tin tức, sau đó tìm cơ hội rời khỏi là được.
Lục Minh suy tư một chút, gật đầu nói:
- Được rồi, chúng ta đi cùng nhau.
- Vậy tốt quá rồi.
Trên mặt Phong Vũ lộ ra nụ cười vui vẻ.
Nhìn Phong Vũ và Lục Minh nhỏ giọng nói chuyện, sắc mặt Viên Xung càng khó coi hơn, trong mắt tràn ngập quang mang âm lãnh.
Lúc này, đã lục tục có người vào U Dạ Sơn Mạch.
Bình thường đều là vài ba người một đội, nhưng cũng có người đơn độc một mình, biến mất trong U Dạ Sơn Mạch.
- Vậy chúng ta cũng xuất phát thôi.
Phong Vũ tuyên bố.
Hiển nhiên, trong đội nói, do Phong Vũ cầm đầu.
Một đoàn năm người, đi tới U Dạ Sơn Mạch.
Trong U Dạ Sơn Mạch, phạm vi hơn ngàn dặm, khắp nơi đều là đại thụ che trời, cây mây lượn vòng, cảnh tượng giống như rừng rậm nguyên thủy.
Thỉnh thoảng, có thể nghe thấy tiếng thú gầm khủng bố truyền ra.
- Ba mươi dặn ngoại vi U Dạ Sơn Mạch, bình thường đều là mãnh thú, rất ít có yêu thú, chúng ta muốn có được điểm, ít nhất phải xâm nhập ba mươi dặm.
Phong Vũ nói với mấy người.
Mọi người gật đầu, triển khai thân hình, cấp tốc chạy vào sâu trong U Dạ Sơn Mạch.
Viên Xung đi trước làm gương, tốc độ vô cùng nhanh chóng, trên mặt mang một nụ cười lạnh, thầm nghĩ:
- Tên rác rưởi này, ta xem ngươi làm thế nào để đuổi kịp.
Nhưng rất nhanh hắn không cười nổi nữa, chỉ thấy Lục Minh bước ra một bước, chính là cự ly hai trượng, thoải mái đi theo bên cạnh hai người, Chu Hạo, Chu Húc bộ dạng rất nhẹ nhàng.
- Tên rác rưởi này, không ngờ thân pháp vẫn rất lợi hại.
Viên Xung khó chịu nghĩ.
Trong đám người bọn họ, hắn là tu vi Võ Sư nhất trọng, Phong Vũ cũng là Võ Sư nhất trọng, mà hai người Chu Hạo, Chu Húc đều là Võ Sĩ cửu trọng.
Tuy Viên Xung vẫn có thể đẩy nhanh thân pháp, nhưng làm như vậy, cũng bỏ lại hai người Chu Hạo Chu Húc.
Nhưng hắn lại không biết, Lục Minh ngay cả một nửa tốc độ cũng chưa dùng ra.
Long Xà Bộ đạt tới cấp độ thứ năm, xuất thần nhập hóa, bước ra một bước, có thể vượt qua cự ly năm trượng.
Đoàn người, tốc độ rất nhanh, sau một tiếng, đã xâm nhập ba mươi dặm.
Đến nơi này, tốc độ của năm người đều chậm lại, bởi vì nơi này đã có yêu thú thường lui tới.
Gừ.
Một con báo đen toàn thân đen xì, đột nhiên từ trong bụi cỏ lao ra, Hung sát chi khí tràn ngập, song trảo như đao, vồ tới Chu Hạo.
- Tự tìm chết.
Chu Hạo quát lạnh một tiếng, đánh ra một quyền, va chạm với móng vuốt của báo đen.
Rầm một tiếng, báo đen không địch lại, trực tiếp bay về phía sau, nặng nề ngã xuống đất, lăn vài vòng, sau đó đứng dậy bỏ chạy.
- Yêu thú cấp một lục trọng Hắc Thiết Báo, Chu Hạo, đừng đuổi theo, trên người nó không có tích phân thiết bài (thẻ sắt ghi điểm).
Phong Vũ gọi lại.
Chu Hạo vốn muốn đuổi theo, nghe vậy liền ngừng lại.
Phong Vũ nói tiếp:
- Mục đích chủ yếu của chúng ta là vì điểm số, cho nên trên người những con không có tích phân thiết bài, chúng ta tránh được thì nên tránh, để đỡ lãng phí thời gian và tinh lực.
Mấy người khác đều gật đầu.
Năm người tiếp tục tiến về phía trước, nhưng không bao lâu sau liền ngừng lại.
Phong Vũ nhíu mày, ánh mắt nhìn quét xung quanh, nói:
- Có người một mực đi theo chúng ta.
- Ta cũng phát hiện.
Viên Xung gật đầu.
Lục Minh cũng nhíu mày, bởi vì bắt đầu từ vừa rồi, hắn một mực cảm thấy có một cỗ sát cơ bao phủ hắn.
- Ai? Đi ra cho ta!
Phong Vũ hét lên.
- Ha ha, linh giác của Phong sư muội đúng là nhạy bén.
Bên trái, truyền đến một tiếng cười lạnh, sau đó, hai bóng người xuất hiện.
- Vệ Tử Minh.
Mắt Lục Minh lóe sáng, một người trong đó, Lục Minh nhận ra, chính là Vệ Tử Minh mấy ngày trước ở tửu lâu của Huyền Kiếm Thành bị hắn tát hai cái.
Lúc này, Vệ Tử Minh đang vẻ mặt âm ngoan nhìn chằm chằm Lục Minh, ở bên cạnh Vệ Tử Minh, là một thiếu niên có năm sáu phần giống với Vệ Tử Minh, nhưng trẻ tuổi hơn.
- Vệ Tử U, là ngươi? Ngươi đi theo chúng ta làm gì?
Phong Vũ lạnh lùng nói.
Thì ra người này chính là đệ đệ của Vệ Tử Minh, Vệ Tử U.
Giữa một số thiên tài khá nổi danh có quen biết nhau là rất bình thường.
Vệ Tử U cười, nói:
- Phong sư muội, Viên Xung sư huynh, chuyện này không liên quan tới các ngươi, người ta muốn là hắn, Lục Minh.
Phong Vũ biến sắc nói:
- Ngươi tìm Lục Minh làm gì?
- Không có gì? Hắn đoạn thời gian trước, đánh đại ca của ta hai cái tát, cho nên, ta đến đây là muốn phế hai tay của hắn, Phong sư muội, chuyện này, ngươi tốt nhất đừng quản.
Vệ Tử U nhìn về phía Phong Vũ nói.
- Nhưng ta quản chắc rồi, bởi vì Lục Minh hiện tại là đội hữu của ta.
Phong Vũ nói.
- Phong Vũ, ta khuyên ngươi đừng xen vào việc của người khác.
Đúng lúc này, phương hướng bên phải, cũng truyền đến một đạo thanh âm, sau đó, hai thanh niên xuất hiện.
Hai thanh niên này không hề che giấu, khí tức bạo phát, một thân tu vi Võ Sĩ cửu trọng được thể hiện rõ.
Tuy chỉ là Võ Sĩ cửu trọng, nhưng lại khiến Phong Vũ biến sắc.
- Người của Đoan Mộc gia tộc, các ngươi tới làm gì?
Phong Vũ nói to.
Đoan Mộc gia tộc, trên ống tay áo đều thêu một gốc thanh mộc, rất dễ phân biệt.
- Chúng ta đến, đương nhiên là vì Lục Minh này, mạng của hắn, chúng ta muốn.
Một thanh niên của Đoan Mộc gia trong đó cười khẽ.
- Các ngươi muốn giết Lục Minh?
Sắc mặt Phong Vũ biến thành rất khó coi.
Lục Minh này, rốt cuộc đắc tội với bao nhiêu người, chẳng trách Mục Lan muốn nàng bảo hộ hắn.
Mà ở bên cạnh, ánh mắt Viên Xung lộ ra vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, Lục Minh này, không ngờ dám đắc tội với Đoan Mộc gia tộc, đúng là tự tìm chết.
- Đoan Mộc gia tộc, Vệ Tử U, đúng là vội thật.
Lục Minh nhìn quét xung quanh, tìm kiếm nơi phá vây, hắn sẽ không ngồi yên chờ chết.