Có vẻ con gia tinh nhìn ra được thân phận của Fayola rồi, Ambrose thấy nó đơ người đứng đó nên nghĩ vậy. Cậu nhắc:
“Kreacher, ông trả lời câu hỏi vừa rồi đi…”
Con gia tinh tỉnh người lại, nó vẫn không cúi đầu không dám nhìn Fayola nói:
“Cậu chủ có để lại một thứ… và bắt Kreacher phải tiêu hủy… nhưng Kreacher không làm được…”
Kreacher hít thở sâu: Bộ ngực trống rỗng của nó phồng lên rồi lại xẹp xuống, rồi nó mở mắt ra và hét lên một cách kinh hoàng.
“... chiếc mặt dây chuyền, chiếc mặt dây chuyền của cậu chủ Regulus. Kreacher đã làm sai rồi! Kreacher đã không thực hiện được lệnh của cậu ấy!”
Con gia tinh lại bắt đầu tra tấn chính mình, thấy thế, Fayola lại dùng phép thuật không chế nó lại, nói:
“Chiếc dây chuyền… nó ở đâu?”
“Hu hu… ôi cậu chủ Regulus… ôi… thứ lỗi cho tôi…” Kreacher không ngừng khóc lóc, nó như mất trí lên vậy.
Thấy thế, Ambrose đành nhìn Sirius Black nói:
“Chú Black… mời ra lệnh cho Kreacher dẫn chúng ta tới nơi để cái dây chuyền.”
Ông bác của Fayola gật đầu, rồi ra lệnh.
Tuy không muốn nhưng Kreacher vẫn dẫn bốn người lên cầu thang tầng hai, ở đây mọi thư còn hoang tàn hơn cả bên dưới… Con gia tinh vừa đi vừa khóc, cuối cùng nó dừng lại trước một cánh cửa phòng.
Trên đó treo một tấm bảng cũ kĩ nhưng vẫn nhìn rõ chữ:
---- Viền bảng ----
ĐỪNG VÀO ĐÂY
NẾU KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP RÕ RÀNG CỦA
Regulus Arcturus Black
---- Viền bảng ----
“Đây là phòng của em trai tôi.”
Nói xong, Sirius Black không chờ gia tinh mà mở cửa bước vào, trong lòng hắn cũng tò mò điều gì khiến hai đứa bé lại tìm em trai hắn...
Bọn chúng cùng tiến đến ngưỡng cửa, nhìn quanh. Phòng của Regulus nhỏ hơn rất nhiều so với Ambrose, nhưng không vì thế mà mất đi vẻ đàng hoàng nghiêm trang.
Cả căn phòng phủ một màu truyền thống của Slytherin, xanh lục bảo và bạc ở khắp nơi, che phủ giường ngủ, tường và cửa sổ.
Gia huy của gia đình Black được sơn cẩn thận lên giường, cùng với một câu ngắn gọn, TOUJOURS PUR (ND - Tiếng Pháp: LUÔN LUÔN THUẦN CHỦNG).
Bên dưới là một bộ sưu tập những bài báo màu vàng được cắt ra, tất cả đã nói lên đó là một người cắt dán ảnh tồi tệ với mấy dòng chữ ghi chú xiên vẹo.
Con gia tinh bước vào, rồi nó bắt đầu tơi bên cạnh cái tủ đầu giường và bắt đầu lục lọi. Cuối cùng, nó lôi ra một chiếc vòng cổ có một mặt dây chuyền.
Nó có hình bát giác đều, bê ngoài được bọc bởi một thứ kim loại giống như bạch kim, bên trong là một viên đá mắt mèo màu vàng cam.
Trong nữa là một hình chữ ‘S’ cách điệu xinh đẹp, nếu nhìn kĩ có thể thấy đó là một con rắn đang thè lưỡi ra ngoài.
Cài mặt dây chuyền này khá là to, và nặng. trông không giống loại dành cho phụ nữ đeo. Ambrose đoán chủ nhân trước của nó là một người đàn ông.
Nhưng đó không phải thứ quan trọng nhân, Ambrose nhìn Fayola trao đổi ánh mắt, xem ra cả hai bọn chúng đều cảm nhận được.
Trong sợi dây chuyền kia có một sóng ma lực rất nhỏ bé, cực kì nhỏ bé… vấn đề là cái sóng ma lực này lại cho Ambrose cảm giác giống hệt thứ trốn trong đầu tên gián điệp Quirrell. Cậu hất tay khiến cái mề đay rời vào tay...
Là Voldemort…
“Không lẽ có hai tên Voldemort?” Ambrose tự hỏi.
Trong lúc đó, Sirius Black nhìn mặt dây chuyền này theo kiểu khác, hắn ta nhận ngay là trong nhà mình không có sợi dây chuyền nào giống như vậy.
Và cái hình chữ ‘S’ kia nữa… nó chắc chắn là biểu tượng của một gia tộc phù thủy nào đó, với lại, cái mặt dây chuyền trông rất lâu đời… Đó phải là một gia tộc thuần huyết có lịch sử.
“Nhưng tại sao thằng em hắn lại cầm sợi dây chuyền này, còn muốn phá hủy nó nữa…” Càng suy nghĩ, càng nhớ lại từng sự việc xảy ra.
Sirius Black chợt nhận ra rằng em trai hắn không đơn giản như những gì nó biểu hiện… còn có buổi tối hôm đó nữa…
Nghi đến đây, Sirius Black lạnh giọng ra lệnh:
“Kreacher, mi nói tất cả những gì mi biết về sợi dây chuyền này?”
Con gia tinh ngồi xuống, cuộn lại như một quả bóng, đặt khuôn mặt đầy nước mắt lên đầu gối, và bắt đầu lúc lắc người về phía trước rồi lại về phía sau. Nó giọng yếu ớt nói:
“Cậu chủ Sirius bỏ đi, tự giải thoát chính mình, vì cậu ấy là một người con trai tồi và đã làm đau đớn trái tim của bà chủ bằng cái thói quen lộn xộn, vô tổ chức.”
“Nhưng cậu chủ Regulus lại rất biết nghe lời; cậu chủ biết mình phải có nghĩa vụ gì với dòng họ Black và giá trị của dòng máu thuần chủng. Hàng năm trời, cậu chủ nói về Chúa Tể Hắc Ám, người sẽ đưa những phù thuỷ ra khỏi chỗ ẩn nấp để điều khiển dân Muggle… và khi mười sáu tuổi, cậu chủ Regulus gia nhập với chúa tể Hắc Ám. Rất đáng tự hào, rất đáng tự hào, rất hạnh phúc được phục vụ…”
“Sau bốn năm gia nhập, vào một ngày mưa to sấm chớp, cậu chủ Regulus xuống bếp để gặp Kreacher. Cậu chủ Regulus luôn luôn yêu quý Kreacher. Và cậu chủ Regulus nói rằng… nói…
Con gia tinh già lắc lư càng dữ dội.
“… nói rằng Chúa Tể Hắc Ám cần một gia tinh?”
“Voldemort cần một gia tinh?” Sirius Black kêu lên.
Ở bên cạnh, Ambrose và Fayola tạm để mặt dây chuyền một chỗ, chăm chú lắng nghe câu chuyện của Kreacher
“Ồ vâng,“
Kreacher rên rỉ trong tiếng nấc cụt.
“Và cậu chủ Regulus đã đề cử Kreacher. Đó là một niềm vinh hạnh, cậu chủ Regulus nói vậy, niềm vinh hạnh cho cả cậu chủ Regulus và Kreacher, Kreacher sẽ phải làm tất cả những gì mà Chúa tể Hắc Ám sai bảo… và sau đó về nhà…”
Kreacher lắc lư nhanh hơn, tiếng thở của nó giờ đã thành tiếng nức nở, nó nói tiếp:
“Vì thế, Kreacher đi cùng Chúa Tể Hắc Ám. Chúa Tể Hắc Ám không nói phải làm gì, nhưng đưa Kreacher đến một cái hang gần biển. Và bên trong cái hang là một hang động lớn, trong đó có một cái hồ lớn đen ngòm…”
Hai mắt con gia tinh trợn trừng, khuôn mặt kinh hãi tột độ như đang nhớ lại chuyện gì đó cực kì kinh khủng.
“Có một cái chậu đầy độc dược ở trên đảo. Chúa – Chúa Tể Hắc Ám bắt Kreacher phải uống nó…”
Con gia tinh run rẩy từ đầu đến chân.
“Kreacher uống, và khi uống, nó nhìn thấy những điều khủng khiếp… Kreacher như bị thiêu đốt từ bên trong… Kreacher kêu la, mong cậu chủ Regulus sẽ cứu nó, nó cầu cứu bà chủ Black… Nhưng Chúa Tể Hắc Ám chỉ cười… Hắn bắt Kreacher uống hết chỗ độc dược… Hắn thả một cái mặt dây chuyền vào cái chậu rỗng… Hắn lại đổ đầy nó bằng độc dược…”
Kreacher nhìn về phía mặt dây chuyền nói:
“Và Chúa Tể Hắc Ám bỏ đi, để lại mình Kreacher trên đảo…”
Ambrose kinh ngạc nhìn theo, không ngờ đó lại là đồ của tên Kẻ mà ai cũng biết là ai đó. Nhưng mà không phải ba của Fayola luôn sùng bái tên đó sao!
Ambrose nhìn về đống báo chí dán tường kia, tất cả chúng đều viết về Voldemort lúc còn trẻ, không nghi ngờ, đây là một góc của fan cuồng.
Vậy mà ông ta lại trộm đồ của Voldemort… Không lẽ là vì…
Ambrose nhìn sang cô gái bên cạnh, là vì mẹ của Fayola, bà ấy và gia đình mình là dân Muggle.
Thế thì thật chớ trêu thay, một Tử thần thực tử giết dân Muggle làm vui lại đem lòng yêu một cô gái không có khả năng ma thuật.
Có lẽ hoặc là do Voldemort sai khiến, hoặc có người cố ý nhắm vào Regulus Black tấn công gia đình ông ngoại Fayola, nên Regulus ông ấy mới chọn phản bội.
Và phải bội bằng cách trộm lấy thứ đáng giá nhất của Voldemort, chính là cái dây chuyền kia.