Vạn Giới Pháp Thần

Chương 326: Chương 326: Cùng một buổi tối (2)




Bên ngoài, Kreacher vẫn kể tiếp:

“Kreacher cần nước, nó bò đến rìa hòn đảo để uống nước từ mặt hồ đen đó… và những bàn tay, những bàn tay chết chóc thò lên cố kéo Kreacher xuống mặt nước… rồi rất nhiều, rất nhiều người lao tới, bọn chúng định bắt lấy Kreacher… thật đáng sợ, lúc đo Kreacher không thể di chuyển được.”

“Làm thế nào mà mi thoát ra được?” Sirius Black hỏi.

Kreacher ngẩng cái đầu trọc lốc của nó lên, nhìn Sirius Black bằng đôi mắt đỏ lóe và to tướng.

“Cậu chủ Regulus gọi Kreacher quay về…Mệnh lệnh cao nhất đối với gia tinh là yêu cầu của Chủ nhân!” Kreacher nói.

“Kreacher được bảo phải về nhà, vì vậy Kreacher đã về nhà…”

“Vậy chuyện gì đã xảy ra khi mi quay lại?”

“Cậu chủ Regulus đã lo lắng, rất lo lắng,“ Kreacher rên rỉ. “Cậu chủ Regulus nói rằng Kreacher phải trốn và không được rời khỏi căn nhà.”

“Và rồi… một thời gian sau… một buổi tối, cậu chủ Regulus đến bên cái tủ để tìm Kreacher, cậu chủ Regulus trông rất lạ, trông không giống ngày thường chút nào, cậu chủ có vẻ đang rối loạn… Kreacher cho là như vậy… và cậu chủ bảo Kreacher dẫn đến cái hang mà Kreacher đã đến cùng với Chúa Tể Hắc Ám…”

“C-Cậu chủ Regulus lấy một cái mặt dây chuyền từ túi của mình, giống hệt cái mặt dây chuyền của Chúa Tể Hắc Ám…” Kreacher nói, nước mắt chảy ra từ cả hai lỗ mũi.

“Và cậu chủ bảo Kreacher giữ nó, hãy tráo đổi khi cái chậu đã trống rỗng… trong khi cậu chủ uống thứ thuốc độc kia… “

Tiếng nức nở của Kreacher giờ đã thành những tiếng the thé khó chịu; Harry phải rất tập trung để hiểu những gì nó nói.

“Và cậu chủ ra lệnh – Kreacher phải đi – một mình mà không có cậu chủ. Và cậu chủ dặn Kreacher phải về nhà – không được nói với Bà chủ – về những gì cậu chủ đã làm – nhưng phải tiêu huỷ - cái mặt dây chuyền thật. Và cậu chủ uống – tất cả chỗ độc dược ấy – và Kreacher tráo đổi cái mặt dây chuyền – và nhìn… khi cậu chủ Regulus… bị đám người kia kéo xuống nước…và…”

“Không có cách gì Kreacher có thể gây xây xước cho nó,“ Con gia tinh than vãn. “Kreacher đã thử mọi thứ, mọi thứ mà nó biết, nhưng không có gì, không có gì có hiệu quả cả… Rất nhiều bùa chú mạnh mẽ đã được sử dụng, Kreacher chắc rằng để tiêu diệt nó, thì phải mở nó ra, nhưng nó không hề mở… Kreacher tự phạt chính mình, nó thử một lần nữa, lại tự phạt chính mình, rồi lại thử.”

Con gia tinh kết thúc câu chuyện như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng đen tối nhất mà nó biết… Kreacher ôm đùi khóc rống lên to hơn cả lúc trước.

Vậy là rõ ràng rồi, cái chuyện quan trọng khiến Regulus Black bỏ lại Fayola ở trại trẻ mồ côi là việc trả thù Voldermort… có lẽ vì mẹ của cô bé.

Ông ấy đã tính toán tất cả, nhưng không ngờ được thứ thuốc độc mà Voldemort để lại lại mạnh tới thế.

Hiển nhiên, Regulus Black đã nghĩ nó chỉ khiến ông me man một chút thôi, giống như tình trạng của Kreacher - gia tinh vẫn sống khỏe sau khi uống chỗ thuốc đấy.

Hoặc là do quá nôn nóng trả thù nên không suy nghĩ kĩ càng… Kẻ mà ai cũng biết là ai ấy chế thuốc không phải cho gia tinh, mà là nó phù thủy… vì vậy, tác dùng của thuốc sẽ khác.

Và kết cục, ông ấy bị kéo xuống hồ… làm bạn với tử linh.

Không khó để đoán thứ sẽ giết kẻ xâm nhập là bọn người dưới nước. Mà con người không thể sống dưới mặt nước được, trừ khi là người chết, hoặc xác chết.

Ambrose biết một lý do quan trọng nhất khiến mọi phù thủy xứ Á nhĩ lan này sợ Voldemort là tên này đùa bỡn người chết, hắn chế tạo những binh đoàn người chết, đội mả đội mồ lên sống dậy…

Đó là những gì Ambrose nghĩ trong đầu, về phía Fayola cũng không khác mấy, nhưng chỉ khác ở thái độ nhìn nhận. Fayola bây giờ hiểu ra tại sao cha ruột cô lại bỏ lại cô như vậy, nếu ông ta đón cô…

Có thể hai người sẽ có cuộc sống khác, trốn chui lủi ở đâu đó khỏi Voldemort, và… không được gặp cha Baemyn và Ambrose…

Và còn cái hồ đó, ông ấy vẫn nằm ở đó, trong cái giá lạnh của làn nước. Không thể để như vậy được.

Nhưng tất cả đã qua, giờ Fayola chỉ biết điều cuối cùng cha ruột cô muốn là trả thù Kẻ mà ai cũng biết là ai. Cô sẽ thay ông ấy làm chuyện đó.

Và còn cái hồ đó, ông ấy vẫn nằm ở đó, trong cái giá lạnh của làn nước. Không thể để như vậy được.

Trước hết là việc phá hủy cái mề đay kia. Fayola ánh mắt sắc lạnh nhìn sợi dây chuyền, trong người ma lực không tự chủ vận động.

Cuối cùng là Sirius Black tuy ông không biết nhiều ẩn tình như Ambrose và Fayola, nhưng ông hiểu rằng, em trai ông đã quay đầu, chống lại Chúa tể hắc ám và đã mất mạng vì thế.

Sự thật này, thật đau khổ làm sao… đứa em trai ngu ngốc kia, từ nhỏ nó luôn vậy rồi mà, mọi chuyện đều để trong lòng, không nói với ai… dù người khác đều bào nó thông minh, nhưng Sirius Black biết, nó chỉ cố làm như vậy mà thôi…

Hồi đó, hắn còn nghi em trai mình thích như vậy… nhưng bây giờ… đúng rồi, chuyện tối hôm đó, không lẽ là cái hôm nó mất.

Sirius Black nhớ ra và lục trong túi áo ra một cái túi nhỏ. Đây là đống đó cá nhân mà mấy tên cai ngục trả lại hắn sau hôm ra tù ngày hôm kia.

Đến giờ, Sirius Black không có thời gian xem bên trong có gì, nhưng hắn nhớ là em trai hắn đã gửi một bức thư, sau khi không hẹn được hắn ra gặp riêng.

Cộng thêm khi đó Voldemort đang lùng sục gia đình Potter, nên Sirius Black quyết định ném là thư một bên không đọc.

Nhưng giờ, đây có lẽ là những lời cuối cùng em trai hắn muốn nói, trước khi chết. Sirius Black mở lá thư ra và đọc…

Càng đọc, không tự chủ nước mặt của hắn lại chạy ra…

Thì ra không phải Regulus muốn đi theo Voldemort, không phải nó muốn tỏ ra mình cao quý, mình thần huyết mà khinh thường phù thủy gốc Muggle hay người Muggle.

Tất cả chỉ vì nó muốn làm vui lòng mẹ của nó mà thôi… bà ta rất trông chờ vào hai đứa con trai cuối cùng của dòng họ. Nhưng một đứa thì phế rồi… chỉ còn một đứa.

Theo cái cách suy nghĩ của Regulus thì nếu nó không trở thành người mà bà ấy mong muốn, thì mẹ của nó sẽ tủi khổ tới chết.

“Đúng thật là đứa em trai ngu ngốc…”

Còn nữa, cái đống tranh ảnh về Voldemort nữa không phải do Regulus làm ra, mà là do con fan cuồng Bellatrix… Đọc tới đây, Sirius Black không khỏi quan sát kĩ hơn đống tranh ảnh kia, quả là thế thật, tất cả kiểu chữ viết ghi chú trên đó đều là của bà chị cả Bellatrix của hắn.

Đoạn tiếp theo mới là thông tin bất ngờ, thằng em của hấn lại đem lòng yêu một người phụ nữ Muggle, không những thế còn có một đứa con gái với nhau.

Regulus nhờ hắn chăm sóc cô bé nếu cậu ta xảy ra chuyện gì… phía dưới còn ghi địa chỉ trại trẻ mồ côi và tên gọi của cô bé.

Nhưng đã mười mất năm rồi, không biết cháu gái của hắn như thế nào? Sirius Black lòng đau như cắt, dù gì cũng là người nhà Black.

Chuyện này phải giải quyết thế nào đây? Bây giờ, Sirius Black chỉ muốn chạy tới cái địa chỉ này, trại trẻ mồ côi Wool’de đón cháu gái mình về.

Không, nếu vậy nó phải là phù thủy, nó phải học ở Hogwarts, Sirius Black nghĩ ngay tới việc nhờ ông hiệu trưởng Dumbledore giúp đỡ…

Sirius Black còn muốn nghĩ cách khác nếu đứa cháu gái này không có khả năng ma thuật, thì đột nhiên một cơn nhiệt hàn lạnh buốt người ập tới, nhiệt độ trong không khí tụt một cách không phanh.

Sirius Black kinh hãi nhìn sang bên cạnh, nơi cô bé đang đứng… cái nhiệt độ băng giá này từ người cô bé tỏa ra… thật kinh khủng.

Ambrose ở gần nhất, chịu lạnh giá nhất, bình tĩnh nói:

“Fayola, kiểm soát ma lực.”

Cô bé nghe vậy mới nhận ra hiện trạng của mình, nên chú tâm vận chuyển thuật minh tưởng kiểm soát nguồn ma lực đang rò rì.

Việc này không phải hiếm lạ gì, Fayola thỉnh thoảng khi cảm xúc đột biến đều bị như vậy, không phải là do cô bé không đủ tu vi hay không thành thạo kiểm soát mà lực, mà là vì lượng ma lực trong cơ thể cô bé không ngừng tăng lên.

Một các vô cùng nhanh chóng, nếu tính ra là từ khi trở lại thế giới thực tới giờ, cô bé đã tăng gấp ba lần ma lực so với trước.

Điều này khiến Helios Đại hiền giả cảm thán không thôi, ông vô cùng thán phục thiên phú của nữ hoành thần thánh.

Trở lại, người thất thố nhất trong căn phòng bây giờ lại là Sirius Black. Hắn ta đang nhìn chằm chằm vào Fayola, trong miệng ngậm một đống từ ngữ không nói ra được.

Trong lòng hắn đang nổi sóng:

“Không thể nào… cô bé này… sao lại giống tới vậy…”

Lúc trước, Sirius Black không để ý mấy tới cô bé bên cạnh cậu chủ nhà Karling kia, nhưng giờ thấy hắn mới chợt phát hiện ra, cô bé này giống mất phần em trai mình, nhất là con mắt.

“Không lẽ, cô bé biết mình là ai rồi, nên mới tìm tới Regulus,... Nếu vậy thì quá trùng hợp.” Sirius Black nghĩ, rồi hắn ta giọng chần chờ nói:

“Xin lỗi, nhưng cô bé… cô có phải là…”

Không chờ ông bác nói xong, Fayola gật đầu trả lời:

“Đúng vậy, như chú nghĩ, tôi là con gái của Regulus Black, Fayola Black.”

Cô bé nói xong, mặc kệ ông bác của mình phản ứng, cô với tay tóm lấy cái mặt dây chuyền, trong tay hiện lên một ngọn lửa nóng bỏng.

Ngọn lửa này không ngừng thiêu đốt cái mề đay, tuy nó chỉ nhỏ hơn nắm tay người lớn một chút, nhưng bằng mắt thường có thể thấy nó điên cuồng bốc cháy với một tốc độ vô cùng lớn.

Mây tiếng xòe xòe vang lên liên tục… rồi, ‘lách cách’, cái mề đay bắt đầu nứt ra, lớp bạc bên ngoài đã chạy xuống, không, phải nói là bị cháy tới bốc hơi.

“Ùng ùng.”

Mấy tiếng nổ nhỏ vang lên, ngay lập tức một đám khói đen xì không ngừng phun ra từ cái mề đay. Biến cố này khiến Ambrose thả chậm nhiệt độ, chờ xem đám khói kia là cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.