“Không… ngươi sống còn ít lắm lên không biết…” Tên sư phụ nói.
Để cho Tom Marvolo Riddle trong lòng lại chửi ầm lên, dẫu biết so ra thì hắn thục ít tuổi, nhưng hắn năm này cũng gần bảy mươi tuổi rồi, nếu không phải không có phù thủy nào vừa mắt, có khi hắn lên chức ông từ lâu rồi.
“Không sư phụ, ngài không biết chứ nhưng chính thằng nhóc này đã phá hủy công sức của ngài trong mấy chục năm qua… theo tôi điều tra thì hắn đang ở Hogwarts và không có ai bảo vệ cả…”
“Cái gì!!”
Lão sư phụ lại tức giận hét lên một câu:
“Ở Hogwarts? Ngươi điên hả Riddle, chúng ta không thể đến gần Hogwarts, không phải mi cũng biết điều này sao?”
Trong lòng hắn làm sao không xót của, đau lòng, tức giận vì cái hồ nước mấy triệu linh hồn kia, bao nhiêu tâm huyết của hắn, nhưng nghĩ đến nhà Karling và Hogwarts là tên này không dám.
Tom Marvolo Riddle kìm nén cảm xúc muốn đập vỡ cái thứ đồ bẩn thỉu của dân Muggle trên tay, cậu nói:
“Tôi không nói điêu, sư phụ, tôi biết các để đi vào trong Hogwarts…”
“Cái gì!!”
Lần này tên sự phụ đầu dây bên kia không thể giữ bình tĩnh được rồi, hắn hét lên rồi im lặng trong ba phút… Cuối cùng, hắn nói với một giọng kìm nén vui sướng nhưng lại vô cùng nghiêm trọng:
“Ngươi có thật biết cách đi vào trong Hogwarts phải không? Trả lời ta, vấn đề này không chỉ liên quan tới cái hồ mà còn có thể liên quan tới tính mạng và tương lai của thầy trò ta.”
Tom Marvolo Riddle nói chắc nịch:
“Vâng, trò biết làm thế nào.”
“Được… Tốt… Tốt… không hổ là người ta bồi dưỡng mấy năm qua… làm tốt nắm.”
Tên sư phụ biết Tom Marvolo Riddle là người thông minh, không, là cực thông minh. Bọn thông minh này biết làm thế nào để đảm bảo an toàn của mình, dù trong bất kì trường hợp nào.
“Tom… mau mau nói cho ta cách. Nhanh rồi sư phụ sẽ có câu trả lời cho ngươi.”
“Vâng, thưa sư phụ.” Tom Marvolo Riddle nở ra một nụ cười gian kế thành công, hắn bắt đầu giải thích cách làm thế nào để hắn đột nhập vào Hogwarts.
Cả hai tên này nói chuyện trong vòng ba giờ đồng hồ sau đó, đến khi tên sư phụ kia thỏa mãn thì cuộc điện thoại mới chấm dứt.
Phía bên kia đầu dây.
Tại Pháp, trong một ngôi biệt thự nhìn ra biển, một người đàn ông khuôn mặt nghiêm trong gập chiếc điện thoại lại và để nó sang một bên.
Bên cạnh ông ta một cái đài Radio đang tiếp sóng chương trình dự báo thời tiết, phát thanh viên đang cảnh báo mọi người về một cơn bão trái mùa đổ bộ vào bờ Tây nước Pháp.
Ông ta im lặng ngắm nhìn từng con sóng biển vỗ vào bờ, từng đợt sóng đang to dần vì cơn bão sắp tới, nhưng thế giới của ông cũng sắp có một đợt sóng mãnh liệt tới rồi.
Tên này lại cầm điện thoại và đánh số, chờ có người bắt mắt, hắn cung kính nói:
“Thưa chủ nhân, tôi có một tin quan trong. Về Hogwarts….”
==== Chuyển cảnh ====
Trở lại với Hogwarts, đã một tháng sau khi kết thúc bài thi thứ hai, Ambrose tập chúng khoảng thời gian này để nghiên cứu cái Bóng đen mà cậu nhặt được từ dưới hồ nước.
Càng mổ sẻ, Ambrose càng thấy Bóng đen này là một tác phẩm kiệt xuất của luyện kim thuật. Nó bao hàm rất nhiều thứ kim loại khác nhau, và hạch tâm để chứa đựng ma pháp là một ma pháp trận.
Đây là lần đầu tiên Ambrose thấy dấu hiệu của ma pháp trận trong giới phù thủy hiện thực, thường người ta sử dụng những con chữ Rune ma thuật trong các vật phẩm phép thuật. Đó chỉ là trình độ sơ khai nhất để hình thành một ma pháp trận toàn diện.
Xem ra, cái con rối này không phải là do giáo sư Paines sở hữu mà là của tên hủ nhân của hắn tạo ra hoặc kiếm được ở đâu đó. Ambrose nghiên về giả thuyết thứ hai hơn, vì nếu mà hắn tạo ra được cái con rối Bóng đen này thì năm năm trước người chết là Ambrose chứ không phải Paines.
Đã xác định được vật liệu và các chế tạo hạch tâm con rối, Ambrose viết thư cho bác quản gia ở nhà tìm và mua giúp cậu một danh sách khá dài vật liệu thí nghiệm.
Cuốn lá thư lại thành một cuộn tròn, Ambrose đút nó vào trong một ống thư bằng da rồi cột lên chân con cú ở Tháp Cú. Khi trở về lâu đài, ngồi xuống bàn ăn sáng của mình ở nhà Ravenclaw, cậu nhận thấy không khí của mấy tên cùng năm học trở lên khá đặc biệt.
Cậu quay sang hỏi Takagi bên cạnh:
“Có chuyện gì đang diễn ra hả?”
Takagi nhìn Ambrose như thể đang nhìn người ở trên trời rơi xuống, cô bé nói với vẻ ngạc nhiên:
“Cậu không biết hả? Tý nữa chúng ta có giờ học với phép độn thổ, có hướng dẫn viên từ Bộ pháp thuật tới… Mấy đứa kia háo hức quá đó mà…”
Ambrose gật đầu, học Độn thổ là khóa học bắt buộc vào năm thứ 6, sau đó, khi kết thúc năm học, đứa nào đủ mười bảy tuổi có thể thi xin cấp chứng chỉ Độn thổ luôn, nó khá giống với cái giấy phép lái xe của dân Muggle.
Chín giờ đúng, các học sinh khác đã kéo nhau về hết phòng học của mình rồi, chỉ có bọn năm thứ sáu ở lại chờ đợt buổi học Độn thổ đầu tiên.
Ambrose tụ một bầy với Fayola và Takagi, sau buổi tối giáng sinh đó, Fayola và Takagi ngày càng trở lên thân mật hơn, cả hai cô bé này như biến thành một chiến tuyến để quan sát gắt gao Ambrose với mấy cô gái khác.
Bị làm phiền như vậy Ambrose là sao không thu lại chút lợi tức, thế là không ít thì nhiều mỗi lần Bổ ma cậu lại ‘hung hăng’ khiến cho cả hai không thể xuống giường phải nằm một chỗ đến hết buổi sáng.
Ánh mắt ‘đe dọa’ liếc lên liếc xuống Fayola và Takagi hai người, Ambrose trong lòng lại xao động. Bên cạnh hai cô bé cảm nhận được cả người run lên, Takagi bất mãn nói:
“Nhìn cái gì… không nhìn đủ sao?”
Ambrose ném đi da mặt gật đầu như đó là điều tất nhiên:
“Đúng vậy, không nhìn đủ.”
“Hừ… thu lại cái điệu bộ chán ghét này đi, các giáo sư đến rồi.”
Fayola lạnh băng nói nhưng trên mặt cô bé sớm đỏ hồng, đúng là đứng trước mặt Ambrose, Fayola không thể nào giữ được cái vẻ nữ hoàng băng giá được.
Từ bên trong cánh của phòng Hội đồng, bốn vị giáo sư chủ nhiệm của bốn nhà xuất hiện, đi cùng bọn họ là một người Hướng Dẫn môn Độn Thổ đến từ Bộ.
Ông ta mang một làn da nhợt nhạt thiếu nắng, cả người ông nay phiêu phiêu như đang bồng bềnh đi trong gió, khiến đám học sinh nhìn một cách lạ kì. Chúng trong đầu đều nghĩ đến những con ma.
“Chào buổi sáng...”
Vị hướng dẫn viên vừa bước đi vừa nói, rồi khi ông ta đứng ở chính trung tâm khán đài - nơi giáo sư hiệu trưởng thường đứng phát biểu - ông ta mới mỉm cười nói tiếp:
“Tên của ta là Wilkie Twycross và ta sẽ là Người Hướng Dẫn Độn Thổ của Bộ cho các trò trong mười hai tuần tới. Ta hy vọng có thể chuẩn bị cho các trò trong buổi kiểm tra Độn Thổ sắp tới mà vào lúc đó, rất nhiều người ở đây đã sẵn sàng cho bài kiểm tra.”
Đám học sinh vỗ tay biểu thị mình đã nghe, nhưng không dấu được nét lo lắng trên khuôn mặt của bọn chúng, có nhiều đứa đã di chuyển bằng phép độn thổ, đó không phải là một ký ức tốt đẹp gì cả.
Mấy đứa chưa đi chưa biết thì bị lây lan cảm xúc, lo lắng theo, còn Ambrose ba người vẫn trong tư thái bình thản, cả ba thừa xuất sắc đề hoàn thành phép độn thổ, mặc dù không ai thích cảm giác khi đó.
“Và như các trò biết, thường là không thể Độn Thổ đi và về bên trong Hogwarts được. Giáo sư hiệu trưởng đã bỏ bùa chú này đi, chỉ trong Đại Sảnh Đường này thôi, trong vòng một giờ, để các học sinh có thể luyện tập. Ta phải cảnh báo rằng các trò không thể Độn Thổ qua những bức tường của Đại Sảnh được đâu, và rằng rất thiếu khôn ngoan nếu thử làm việc đó.”
“Vâng ạ.” xN
Cả đại sảnh đồng thanh nói, gần một trăm học sinh năm thứ 6 như ngoan ngoãn hẳn đi, không hợp với cái tuổi phản nghịch này.
Tiếp theo, ông hướng dẫn kết hợp với các giáo sư chia đám học sinh thành từng nhóm ba người, và mỗi nhóm sẽ có mặt tại một vị trí trong Đại sảnh đường để nghe hướng dẫn và thực hành.
Hướng dẫn thì không có gì, chỉ là một câu thần chú với ba bước quan trọng:
“Bước thứ nhất: tập trung toàn bộ tư tưởng của mình vào đích đến đã chọn,“ Hướng dẫn viên Twycross nói. “Trong trường hợp này, đó là bên trong cái vòng của các trò. Hãy tập trung vào đích đến ngay đi.”
“Bước thứ hai.”
Hướng dẫn viên Twycross tiếp tục nói:
“Tập trung toàn bộ quyết tâm của mình để chiếm lấy khoảng không các trò có thể nhìn thấy! Hãy để cho ý muốn được vào đó của các trò tràn ngập từ trong ý thức cho đến mỗi nhân tố trong cơ thể!”
“Bước thứ ba.”
Hướng dẫn viên Twycross nhấn mạnh nói:
“Và chỉ khi nào ta ra hiệu lệnh… tập trung vào điểm đến, tự cảm thấy mình trôi qua một khoảng không, chuyển động với sự cân nhắc kỹ. Nghe hiệu lệnh của ta, nào… một, hai… Ba”