Tất cả các học sinh đang chuẩn bị độn thổ ngay lập tức nhộn nhào ngã xuống đất, có đứa trò cống ngược cả người lên trời rồi rơi uỵch một phát xuống.
“Đừng lo, đừng lo,“ Twycross nói lạnh nhạt, có vẻ như ông không trông chờ một điều tốt hơn xảy ra. “Chỉnh lại những cái vòng của các trò đi, và trở về vị trí ban đầu nào… A có một học sinh thực hiện thành công, rất tốt… trò là Karling phải không, đúng là một học sinh xuất sắc.”
Rõ ràng Ambrose đủ nổi tiếng để vị Chuyên viên của Bộ pháp thuật này biết tới, mấy vị giáo sư Hogwarts khuôn mặt tự hào, bọn họ rối rít cảm ơn lời khen vị hướng dẫn viên.
Nhưng mấy chuyện này Ambrose không nghe thấy hoặc quan tâm đến, bởi vì cậu đặt chú ý của mình vào một chỗ khác hơn.
“Phép độn thổ này… quá kì lạ.”
Ambrose vừa rồi khi chui xuống đất ở vị trí bên kia sang vị trí bên này, cậu cảm nhận được một cảm giác khá là lạ so với những lần độn thổ khác. Nó không khó chịu và chóng mặt mà cực kì thỏa mái, cảm giác như con cá bơi xuống nước vậy.
Không những thế, Ambrose còn cảm nhận được toàn bộ ngôi trường như trong lòng bàn tay, vừa rồi nếu cậu muốn thì cậu có thể ngay lập tức độn thổ trở lại kí túc xá nhà chim ưng ở tít trên lầu bảy mà không gặp bất kì cản trở nào.
Nhưng mà làm sao có thể thế được, không phải Hogwarts được yếm phép thuật bảo vệ ngăn cách không được độn thổ hay sao. Và cái phép thuật bảo vệ này không giống bùa chống độn thổ bình thường khác, nó rất mạnh và không thể bị phá vỡ từ bên ngoài.
Nó không chỉ bảo vệ khỏi bị phù thủy độn thổ vào, và còn chống lại bất kì sự xâm nhập nào bằng phép thuật khác nữa.
Đúng lúc này, một bàn tay vỗ vào vai khiến tên này cắt dứt dòng suy nghĩ, Ambrose nhìn sang thì thấy Takagi nói nhỏ:
“Giáo sư mời cậu lên làm mẫu kìa.”
…
Thời gian sau đó, Ambrose bị năm vị giáo sư trưng dụng trở thành trợ giảng, đi khắp từ nhóm này tới nhóm khác, từ học sinh này sang học sinh khác để giúp đỡ các bạn học học được phép độn thổ.
Chuyện này khiến Ambrose không có thời gian nghĩ thêm về vụ độn thổ trong Hogwarts nữa, tới tận mười một giờ trưa, kết thúc bài học, Ambrose mới xõa người thở phào ở một góc, Takagi bên cạnh ném cho cậu một cốc nước bí đao.
….
Đến cuối ngày, khi mà tất cả mọi người đi ngủ, Ambrose mới có thời cơ để thực hiện thí nghiệm, đứng trong phòng ký túc xá của mình, Ambrose trong đầu nghĩ tới vị trí tháp thiên văn, rồi:
“Bùm.”
Ambrose mở mắt ra và thấy mình đúng ở Tháp thiên văn. Tên này lập tức nghĩ về một địa điểm khác, tích tắc tiếp theo Ambrose xuất hiện ngay trong phòng của Fayola.
Nhìn xem cô bé đang ngủ trên giường, cậu cố kìm nén ham muốn xông tới, trong đầu chớp động, một lần nữa cậu có mặt trong khu rừng Cấm, nơi giấu kho báu của Ravenclaw.
Nhìn lên bức tượng thiếu nữ Ravenclaw xinh đẹp, trong lòng tên này lại dâng lên một cỗ xúc động:
“Cái quỷ gì thế này…” Bây giờ Ambrose còn có cảm giác với một bức tượng, cậu không nghĩ mình sa đọa tới mức như vậy....
Rồi cậu nhanh chóng rời khỏi, trong tích tắc kế tiếp, Ambrose trở lại phòng của mình. Bây giờ đã thử tất cả trong tòa lâu đài rồi, Ambrose hướng mắt ra khỏi Hogwarts tới ngôi làng Hogsmeade.
Cậu lật tấm bản đồ đạo tặc ra và tìm một cái nhà khi bỏ hoang không có người ở, ý nghĩ di chuyển, Ambrose quả thực đứng ở cái nhà kho này rồi.
“Đây quả thực là…” Ambrose không biết nói gì hơn, khả năng này là một trợ giúp rất lớn của Ambrose ở Hogwarts.
Thí nghiệm xong, Ambrose cảm thấy ma lực của mình dùng có chút nhiều, một luông nhiệt nóng không ngừng dâng trào, Ambrose độn thổ trở lại phòng của Fayola.
Rồi không cần đánh thức cô bé mà đánh nén ôm lấy cô từ phía sau.
Nhưng lần này cậu ăn quả đắng rồi, không hiểu từ đâu một ngọn lửa xuất hiện trên người Fayola, và nó tự động đánh tới trên người Ambrose.
Dính đòn, tên này bị hất bay ra đập vào bức tưởng đối diện, một nửa cánh tay đỏ bừng lên vì bỏng, chỉ kịp kêu đâu một tiếng. Rồi lăn sang một chỗ khác, thì ra ngòn lửa lại tấn công, nó như có tuy duy của mình, và Ambrose biết chắc nó không bỏ qua cho cậu rồi.
Trong ta xuất hiện đũa thần, Ambrose biến ra một vòng bảo vệ bằng ma lực trước mặt, ngọn lửa tấn công mấy lần không được, nó có vẻ tức lên, bùng cháy dữ dội, một luồng nhiệt độ siêu cao ập vào mặt Ambrose, khiến tên này càng ngày càng khó coi.
“Được rồi, dừng lại đi, Bennu, ngươi tỉnh lại từ bai giờ.”
Là giọng của Fayola, cô bé nói như nói với đưa con của mình vậy.
Đam lửa nghe gọi lại bùng lên một đợt nhiệt như cảnh cáo Ambrose không có hành động qua kích, rồi nó biến thành một con phượng hoàng đậu lên vài Fayola, cái đầu nhỏ của nó cọ cọ vào mãi tóc của cô bạn gái của Ambrose, nhưng không khiến bất kì sợi tóc nào bốc cháy cả.
Ambrose thấy thế giọng khó chịu bảo:
“Hừ… quân phản bội, không biết lúc trước ai cứu mi ở dưới biển lên, ai mang mi trong người suốt mấy năm trời.”
Phượng hoàng Bennu nhân tính hóa, kêu lên hai tiếng thánh thót về phía Ambrose như phản đối, rồi nó còn khua khua đôi móng vuốt như thánh thức nhân vật chính của chúng ta.
“Được rồi, không cần náo động.” Fayola quan sát kĩ con phượng hoàng của mình, cô làm sao không biết tại sao Ambrose lại xuất hiện ở đây rồi lại bị Bennu tấn công, cô hoàn toàn bơ tên này đi.
Phượng hoàng Benuu là lần thứ hai nó tỉnh dậy, lần trước nó ăn mất một phần năm chỗ dự trữ mảnh gỗ cây thế giới Táo Vàng của Ambrose, rồi ngủ mất. Việc này khiến cậu bạn trai cô tức giận không thôi.
Bây giờ, nhìn xem Bennu dễ dàng đối đầu với một ma pháp sư cấp 4 như Ambrose, dù chỉ là đánh nén, nhưng thế cũng đủ cho thấy sự tiến bộ của nó.
Thế chưa phải đã hết, Fayola còn cảm nhận được sức mạnh trong con phượng hoàng không ngừng tăng lên theo thời gian, và ma lực của cô cũng vậy, cả hai được công mình với nhau tạo thành một mối liên kết kỳ diệu.
Đang định thử thêm một chút nữa thì phượng hoàng lại lăn ra ngủ, nó từ từ biến thành một ngọn lửa chìm vào trong cơ thể của Fayola.
“Nó không sao chứ?” Ambrose thấy thế hỏi.
Cảm nhận được sinh linh trong cơ thể mình mạnh khỏe, Fayola đáp lại:
“Nó không sao, chắc vừa rồi là do phản xạ tự nhiên thôi.”
Ambrose gật đầu, cậu không biết gì trong việc nuôi phượng hoàng nên không thể cho Fayola lời khuyên được. Đang định nói cho Fayola biết về chuyện Độn thổ của mình thì Ambrose nghe cô bé nói:
“Cậu còn ở đây làm gì, mình còn ngủ.”
“Nhưng mà…” Ambrose chưa kịp nói xong thì thấy mình ở bên ngoài phòng khách rồi. Biết hôm nay không làm ăn trò trống gì rồi, cậu đành trở lại phòng của mình.
==== Chuyển cảnh nhanh ====
Sự bùng nổ của phượng hoàng dù rất nhỏ nhưng đối với một số người đặc biết thì lại rất rõ ràng, ở một góc phố thuộc thị trấn To-san, quần đảo Fa - rô, người ta thấy một người đàn ông ăn mặc không khác gì nhân vật trong vở kịch trong thế kỉ trước.
Tên này chính là người đã thức tỉnh trong một hầm mộ ở Luân Đôn và hai năm trước, hắn đã theo hướng bắc để tìm kiếm con phượng hoàng, đến tận quần đảo Fa – ro, cực bắc của Anh Quốc này mà không thấy dấu vết gì cả.
Tên diễn viên này đang gặm một cái bán mì kẹp khô không khốc, thì đột nhiên dừng lại, ông ta nhìn về phía nam, trong lòng thầm nói:
“Nó lại xuất hiện, lại ở phía nam, nhưng làm sao có thể, theo tạo độ này, không lẽ…”
Nhưng lại đúng lúc đó, một người dân địa phương tiến tới nói:
“Xin chào ngài, ngài có điện thoại ạ.”
Người dân này vừa nói vừa chỉ vào một bốt điện thoại công cộng đang đặt ở đối diện con phố.
Tên diễn viên cẩn thận đem chiếc bánh mì kẹp thịt sang một bên, hắn không có nhiều tiền, nên mới phải ăn cái thứ hàng quá hạn này. Nói ra cũng khổ, ai biết được lúc tỉnh dậy thì hầm mộ của mình bi dọn sạch trống trơn, thậm trí bộ quần áo trên người cùng bị bọn trộm mộ lục lọi hết.
Niềm kiêu hãnh của một quý tộc không cho phép hắn ăn trôm, ăn cướp hoặc xin tiền để sống, cũng may tới tu vi của hắn thì nhu cầu ăn uống trở lên ít đi dáng kể.
Tên diễn viên tới thế kỉ này mới học được một số thứ ít ỏi thôi, trong đó có việc sử dụng điện thoại, hắn chui vào trong Bốt điện thoại và nhấc tai nghe lên và nói:
“Alo.”
“Là John Florio phải không?”
Tên diễn viên giật mình, hắn cảnh giác nói:
“Người là ai, tại sao biết ta?”
“Ngài không cần biết, tôi chỉ muốn nói là tôi biết tung tích con phượng hoàng.”
“Ở đâu?” Tên diễn viên lạnh lùng nói.
“Chính là nơi ngài vừa nghĩ đến…”
==== Chuyển cảnh nhanh ====