Vạn Giới Pháp Thần

Chương 408: Chương 408: Người của Ambrose xuất hiện




Bài thi thứ ba tời gần rồi, đó cũng là thời điểm Ambrose hành động, cậu đã đi gặp ông hiệu trưởng Dumbledore để thống nhất một số phương án.

Khi bước vào căn phòng này, điều đầu tiên Ambrose thấy là nó có vẻ bị trang trí lại, theo phong cách trang nhã hơn rất nhiều, không có kiểu xề xòa để đồ ăn lung tung của Dumbledore.

Còn vì sao cậu xác định là bị chứ không phải là được, đơn giản vì ông hiệu trưởng trông không được thỏa mái năm trong văn phòng này.

Và đặc biệt ông hiệu trưởng lại nuôi một con quạ.

Vốn Ambrose muốn đẩy cho một mình Dumbledore đối mặt với Tom Marvolo Riddle, nhưng khi suy nghĩ lại thì cậu thấy mình phải tham gia cho đảm bảo. Đơn giản là do cậu không biết gì nhiều liên quan tới Tom Marvolo Riddle, ngoài việc hắn có mối liên quan tới khuôn mặt linh hồn khổng lồ kia.

Nhưng khi thiếu thông tin mà mù quáng tấn công là một nước đi rất ngu ngốc, vì vậy, tuy là hợp tác với lão Dumbledore, nhưng Ambrose vẫn đứng sau màn, chờ khi có biến động gì cậu mới xuất hiện.

Buổi thảo luận kết thúc, kết quả khiến Ambrose rất hài lòng, ông hiệu trưởng có vẻ không đàm phán gì nhiều, ông ta chấp nhận kế hoạch của cậu và tình nguyện làm hòn đá dò đường.

Chuyện này khiến Ambrose có cái nhìn khác hoàn toàn với ông ta, sau đó, cậu lại chuyển hướng đi tới cổng lâu đài, hôm nay là ngày Max trở lại. Ambrose đã nhận được thư của bác quản gia Baemynmyn vào tối hôm trước.

Khi thấy Max, điều đầu tiên Ambrose cảm nhận được là tên này đã đột phá lên ma pháp sư cấp 4, một thứ mà cậu đã tính toán từ trước.

Nhưng thứ khiến cậu bất ngờ hơn là thần thái, khí chất của tên này, nó bề ngoài vẫn vậy, biểu hiện không khác gì, nhưng tận sâu bên trong con mắt, Ambrose nhìn ra được Max đã lột xác, trở lên tự tin hơn bao giờ hết, mỗi cử chỉ hành động của tên này đều mang một vẻ chắc chắn cẩn trọng.

Hơn nữa trên cổ của Max xuất hiện một vết sẹo chạy dài xuống lưng, tuy nó bị mờ đi hiếm có ai để ý nhận ra nhưng Ambrose vẫn thấy rõ.

Một vết thương đánh dấu sự trưởng thành…

Trong thư bác quản gia cũng kể rất nhiều chuyện của Max trong khoảng thời gian này, tên nhóc Max đụt đụt ngày nào bây giờ đủ khả năng dẫn một đội phù thủy tiêu diệt một nhóm phù thủy hắc ám.

Không những thế, Max trong mấy tháng qua còn quét sạch tất cả thế lực phản đối nhà Karling ở Bắc Phi, khiến nhà Karling một tay chưởng khống tất cả đầu mối buôn bán ma dược nguyên liệu trong khu vực này.

Max tiến tới cúi đầu nói:

“Cậu chủ.”

Ambrose cười lớn, ôm vai thằng nhóc nói

“Rất tốt…”

“Đi! Chúng ta trở lại, Câu lạc bộ Sáng chế chuẩn bị tiệc mừng rồi. Nhanh.”



Việc Max trở lại Hogwarts không nhanh không chậm truyền đi khắp trường, phần lớn học sinh đều vui mừng hoan nghênh, chỉ có một số người không vui một chút nào.

Trong đó có Potter và lão Moody, lão này định lao tới rạch mặt với Max, lúc trước hắn còn ngần ngại không dám vô cớ xuất thủ, nhưng giờ khác rồi, hai bên đều biết nhau và chỉ cần chờ thời gian ngả bài thôi.

Nếu vậy thì hắn phải sợ gì, nhưng đáng tiếc cho lão khi vừa nhìn thấy Max, cái chuông báo động linh cảm không ngừng vang lên cảnh báo ‘nguy hiểm’.

Lập tức trong đầu tên này hiện lên ba chữ: “Không thể nào.”

Thằng lỏi Max kia có thể đe dọa tới tính mạng của hắn, vừa mới đây hắn còn muốn giết Max như giết một con kiến.

Với Potter còn khó chịu hơn, con bé Cho Chang bên cạnh nó không biết từ lúc nào rời đi, Potter muôn giữ lại nhưng không được, nó đến tìm lão Moody thì bị lão ta quát thẳng một câu vào mặt:

“Không lo bài thi tiếp theo đi, ở đây còn yêu đương làm gì, gái với cả mú. Biến đi.”

Potter cảm giác mấy tháng này nó sông như trong mơ, mọi sự kiến kéo nó đi khiến nó không thể suy nghĩ hay suy ngẫm lại. Đột nhiên thấy trống rỗng, Potter đi ngẩn người trong hành lang.

(Tác: Do Moody quên không cho Potter uống thuốc đây mà)

Ngày mai đã là bài thi cuối cùng rồi, mà Potter chưa biết phải làm sao, nó nhìn quanh thất bọn học sinh đi qua đi lại, không đứa nào dám lại gần nó. Sao đột nhiên nó thấy mọi người đáng ghét như vậy.

Potter cắm đầu cắm cổ chạy về phòng, có lẽ tên này định nhốt mình bên trong cho tới ngày mai mất.

Đó là Potter, còn một người khác trong Hogwarts khốn khổ không kém. Lại chính là Vít to Krum.

Tên này trong mấy tháng qua phải nói là siêu siêu xui xẻo, đi tới đâu hắn cũng bị vẩn rủi cuốn thân, không thì đột nhiên bị một cô gái ba trăm cân ngã vào, lúc thì lại bị một đống sách vở nện vào mặt, khi bơi thì bị quái vật khổng lồ bạch tuộc đuổi, khi đi bộ thì dẵm xuống hố, lúc ngủ lại gặp ác mộng, lúc ăn bị sặc nước hoặc dính sạn.

Nhiều người bắt đầu bị vạ lây bởi sự xui xẻo này, trong đó có cả học sinh Hogwarts lẫn Drumstrang… tất cả đều hô to hô nhỏ tránh xa thằng Vít to ra.

Đám người hâm mộ đến hỏi thăm thì bị hắn đuổi ra, không tự chủ, Vít to tình trạng không khác gì Potter, tên này cũng ngẩn ngơ đi trong hành lang.

Đột nhiên cả hai gặp mặt, không biết nói gì, trong khí đám học sinh xung quanh chỉ trỏ bản luận. Bọn này đang cá xem là Potter bị vận rủi của Vít to dọa chạy, hay Potter sẽ hùng hổ đe nẹp Vít to cho tên này chạy về thuyền.

Nhưng phản ứng của hai tên này khiến bọn chúng không ngờ, Vít to không biết lúc nào trong tay xuất hiện một chai rượu Đế lửa nói:

“Đi làm vài chén không? Ngày mai thi rồi.”

Potter muốn cự quyệt, nhưng không hiểu sao nó lại gật đầu đồng ý:

“Đi, sao lại không?”

Trong ánh mắt trợn lồi sắp rơi tròng mắt xuống tới nơi của bọn học sinh, hai thằng này ôm vai bá cổ nhau đi ra phía xa.

Bọn này không biết ở một góc, có một bóng đen bí ẩn chứng kiến và hừ lạnh một tiếng, giọng nói mang theo vẻ chưa hết giận:

“Mai sẽ lại có trò vui để nhìn rồi…”

==== Chuyển cảnh ====

Bài thi thứ ba diễn ra ở sân Quidditch, nơi đây đã không còn giống sân vận động một chút nào, mấy vị hậu cần cho cuộc thi đã chỉnh sửa toàn bộ sân biến thành một mê cung khổng lồ với những hàng giậu cao hơn ba mét chạy suốt đường biên sân bóng.

Bên trong, từng hàng dậu chen chúc nhau, ở giữa chúng là những lối đi rộng khoảng nửa mét để cho các vị quán quân chui rúc vào.

Cả mê cung tràn ngập trong một màn sương trắng huyền bí, càng nhìn về xa, ánh sáng như bị hút mất trở lên âm u rùng rợn hơn bao giờ hết.

Đó là ấn tượng đầu tiên về chiếc mê cung này, bài thi tới tận buổi tối mới bắt đầu, nhưng Ambrose đã bị bà giáo sư Mcgonagall gọi đi tới họp trong phòng ngoài Đại sảnh đường sau bữa điểm tâm sáng.

Đây là màn gặp người thân truyền thống của các quán quân, và những người thân này sẽ cùng tham gia quan sát bài thi cuối.

Đây là cơ hội để Ambrose mang Helios Đại hiền giả đám người đi vào Hogwarts, để sẵn sàng cho cuộc chiến buổi tối.

Nhưng mà cả đại sảnh hôm này tràn ngập một bầu không khí kì lạ, nhiều đứa nén na nén lút như đang làm điều mờ ám gì đó, bọn học sinh cũng tụm năm tụm ba nói nhỏ bàn luận với nhau một cách cực kì cảnh giác.

Không để ý tới chuyện này Ambrose thẳng bước về căn phòng khách bên kia Tiền sản, vừa bước vào căn phòng, Ambrose đã thấy Helios và bác quản gia Baemyn, cậu cười nói:

“Lâu lắm không gặp, bác Baemyn, và cả ông nữa, Helios.”

“Vâng thưa cậu chủ!!” Cả hai cùng nói.

“Ở nhà không có việc gì chứ?”

“Tôi đã sắp xếp Dante bọn họ bảo vệ thật kĩ lâu đài, và tất cả hoạt động của chúng ta đều tạm ngừng, đề phòng có kẻ xấu phá đám.”

Ambrose gật đầu, cậu định nói thêm một cậu nữa thì một giọng ‘ngọt’ tới nỗi người ta phải rùng mình vang lên:

“Ôi thân yêu, đến đây bác xem nào.”

Ambrose cứng người một lúc, rồi tên này quay lại cười thân mật nói:

“Vâng, Bác có khỏe không, bác Apolline.”

Là gia đình của bà bác của cậu, bên cạnh bà ta là chồng của bà và hai cô con gái, Gabrielle thì khúc khích che miệng khi thấy Ambrose tiếng tới, Fleur thì kín đáo hơn, nhưng ánh mắt rõ ràng là đang xem trò vui.

Thoát ra khỏi cách ôm thắm thiết của bà bác, Ambrose xoay sang bắt tay với ông bác rồi liếc mắt đe dọa hai cô chị họ, vấn đề là bọn này không sợ chút nào.

Baemyn cũng đã tới chào hỏi gia đình Delacour, Helios thì im lặng bên cạnh Ambrose, không khác gì một bức tượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.