“Chào con gái!” Alan ánh mắt hiền lành như một người cha nhìn con gái mình, giọng ông trầm ấm nói.
“Aslan, ông đã to lớn hơn.”
“Đó là vì con cũng lớn hơn, cô bé ạ.”
“Không phải vì ông ư?”
“Không phải. Nhưng mỗi năm con lớn lên con lại thấy ta to lớn hơn.”
Rời khỏi cái bờm tuyệt đẹp của Alan, Lucy dòn nét bao nhiêu ấm ức từ sáng tuôn ra, cô bé nức nở nói:
“Con đã nhìn thấy ông. Nhưng họ không tin con. Tất cả bọn họ thật…”
Thay vì đáp lại bằng sự an ủi, từ một chỗ nào đó sâu thẳm trong thân mình Aslan bật lên một cái gì đó như là một tiếng gầm hoặc một tiếng gì đó…
“Con xin lỗi.” Như hiểu được tâm trạng của ông sư tử, Lucy ngừng khóc, nó xin lỗi nói:
“Con không có ý định nói xấu họ. Nhưng đấy không phải là lỗi của con, phải không ạ?”
Aslan không nói gì.
“Ông muốn nói…” Lucy tiếp, giọng như yếu đi, cô bé thật sợ Aln giận cô và ông cho rằng cô là một đứa trẻ không ngoan.
“Rằng mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy, bằng cách nào đó phải không ạ? Nhưng bằng cách nào? Làm ơn đi Aslan! Con thật không hiểu.”
Alan liếc nhìn cô bé thật sâu rồi mới nói tới chuyện khác:
“Nếu bây giờ con quay lại với những người kia ba anh chị của con và đứa con của đất. Đánh thức họ dậy, bảo với họ là con lại trông thấy ta lần nữa và rằng con phải đưa tất cả đi theo ta…thì chuyện gì sẽ xảy ra? Chỉ có một cách duy nhất để tìm câu trả lời…”
“Có phải đó là điều ông muốn con làm?” Lucy hỏi, đôi môi hé ra chờ đợi.
“Phải, con gái ạ.”
“Vậy những người khác có được thấy ông không?” Lucy ợ sẽ giống như buổi chiều hôm đó, trong khi rõ ràng ông sư tử đứng ở đó, cô bé nhìn thấy nhưng các anh chị em của cô, cả chú người lùn Trumpik và main không thấy Alan.
“Đầu tiên thì chắc là không thấy rồi. Sau đó, cũng còn tùy thuộc vào họ.” Alan nói.
“Nhưng họ sẽ không tin con đâu!” Lucy thất vọng nói.
“Không thành vấn đề, con gái”
“Con biết rồi.” Giọng nói nhỏ xíu vang lên trong cổ họng Lucy.
Ngừng một lúc, Lucy nhìn Alan hỏi:
“Ông đã ở đâu vậy, sao vừa rồi ông không giúp bọn con...”
Alan không trả lời cô bé ngay, ông nhìn lên bầu trời một lúc, giọng thâm thúy nói:
“Một việc không thể xảy ra hai lần giống nhau… Ta không thể lúc nào cũng ở bên các con như hồi đó được… Các con đã là vua và nữ hoàng nhiều năm. Đã có kinh nghiêm xử lý tình huống các tình huống khó khăn như thế này. Nhưng lần này sẽ khó cho con đấy, con gái của ta. Lúc này có thể nói tình thế ở Narnia khó khăn hơn trước nhiều.”
Sư tử nhìn thẳng vào mắt Lucy như chờ đợi cô bé phản ứng..
“Ôi, Aslan. Sao con có thể nghĩ là ông sẽ tìm đến, gầm lên, làm quân thù kinh hồn bạt vía như lần trước.”
Lucy nhớ ra mình không còn là cô bé vô dụng ngày nào, cô là nữ hoàng Lucy cảu Narnia. Cô không chỉ dựa vào Alan như trước.
Lucy vùi đầu vào trong bờm sư tử để tránh nhìn vào khuôn mặt ông. Có một cái gì như thể phép màu trong cái bờm của ông. Cô bé có thể cảm thấy sức mạnh – sư tử truyền thẳng vào người. Với một cử chỉ đột ngột, cô bé ngồi thẳng lên, giọng nói kiên định:
“Con xin lỗi, Aslan. Con đã sẵn sàng rồi. Chúng con sẽ giúp Capian lật đổ ách tàn bạo của Miraz, trả lại một Narnia an bình…”
“Bây giờ con đúng là một sư tử dũng mãnh rồi. Và cả Narnia này sẽ được hồi sinh. Đi đi con. Chúng ta không còn thời gian để lãng phí nữa đâu.” Alan tự hào nói như thể chứng kiến con gái mình trưởng thành một lần nữa vậy.
Aslan trỗi dậy, bước đi một cách oai vệ, không gây nên một tiếng động nào. Sư tử đi trước, Lucy theo sát, một tay bám chặt lấy bờm sư tử.
Cây cối rẽ sang hai bên nhường chỗ cho họ đi qua, trong vòng một giây chúng hoàn toàn có hình dáng của con người.
Sau khi họ đã bỏ lại rừng cây phía sau lưng, Aslan nói:
“Nào con gái, ta sẽ đợi con ở đây. Đi đến đánh thức mọi người dậy và bảo mọi người đi theo ta.”
Cho tới khi cô bé biến mất sau mấy tán cây, ông sư tử mới nói:
“Cô bé đi rồi, cậu nên ra đi chứ, cậu main.”
Rồi từ một góc, một bóng người xuất hiện, tất nhiên đó là main. Bên cạnh cậu là fay đang lơ lửng. Main tiến tới và nói:
“Alan, cháu có việc muốn nhờ ông giúp…”
Ông sư tử ra hiệu cho main im lặng, ông ta lẳng lặng nhìn vào fay đang nằm ở đấy. Ánh mắt của ông như muốn nói ta đã biết hết rồi, Alan tiến tới thôi một hơi thở ấm áp lên người cô bé.
Trong nháy mắt, main cảm giác thân nhiệt fay trở lại bình thường, không còn quá nóng như trước, cậu vội hỏi:
“Cảm ơn ông, Alan. Fay, bạn đấy khỏi rồi ạ?”
“Không. Ta chỉ giúp cô bé kiểm soát phần nào lời nguyền thôi. Cô bé sẽ không chết, nhưng nếu không giải lời nguyền, cô bé sẽ ngủ say vĩnh viễn…” Alan ưu tư nói.
“Cháu nên làm gì bây giờ…”
“Cậu và Fay hãy trở lại Thất đại đảo quốc. Ở đó, cô bé được chăm sóc tốt nhất.”
“Nhưng còn lời nguyền, ông biết đấy. Con dao còn bên người tên đó. Hắn đang là Thủ tịch ma pháp sư cung đình cho Miraz…”
Alan không trả lời cậu mà nói:
“Chuyện của Narnia nên để cho các cư dân Narnia xử lý…”
Alan cảnh cáo main không được tiếp tục can thiệp vào chuyện của Caspian và bốn anh em nhà Pevensie.
“Cháu hiểu.” Main gật đầu nói.
“Ta sẽ đưa hai cháu trở về Thất đại đảo quốc…”
“Có phải ông cấm không cho Thất đại đảo quốc tới Narnia không?” Tuy đã đoán được câu trả lời nhưng main vẫn hỏi.
“Đúng vậy, sau khi Ẩn sĩ rời khỏi, ta đã làm như vậy. Narnia vẫn còn là Narnia. Chưa tới lúc…” Alan giọng thần bí nói.
Rồi ông ta dẫm chân một cái. Main và fay biến mất trước mặt ổng.
=====
Tatuas là một học viên vừa mới tốt nghiệp Học viện ma thuật Duvanhkate hai năm trước, sau một năm thời gian học nghiệp vụ, cuối cùng anh được giao cho công việc đi tuần xung quanh Lâu đài Flavitas.
Đây là một công việc vô cùng đáng tự hào, bất kỳ ai, bất kì người dân trên đất nước này đều biết lâu đài này là nơi ở của hai vị vua và nữ hoàng thần thánh của đất nước.
Chính hai người họ đã biến một vùng đất hoang dã đầy nguy hiểm với những con nhện khổng lồ, những con giun dài hàng trăm mét… và con quái vật tám chân dữ tợn… thành một đất nước màu nhiệm xinh đẹp như ngày hôm nay.
Những câu chuyện anh hùng về Vua main và Nữ hoàng fay cứ truyền lưu trong dân chúng, hai người được thần thánh hóa.
Ai ai cũng luôn biết ơn hai người vì đã thắp sáng nền văn minh Seven Isles, thoát khỏi thời kỳ tối tăm, lạc hậu… như vẫn còn ở bên ngoài kia.
Người ta còn đồn với nhau rằng, khi nào lâu đài Flavitas tỏa sáng thì hai vị vua và nữ hoàng thần thánh của họ sẽ trở về đất nước.
Quay trở lại với Tatuas, anh đã phải vượt qua hơn mười nghìn ứng viên khác mới được nhận vào Hoàng gia Ma pháp đoàn bảo vệ lâu đài. Khi nghĩ lại cuộc thi tuyển hai năm trước đây, anh vẫn cảm thấy run run và thầm nghĩ mình may mắn.
Hôm nay, như thường ngày Tatuas đi tuần phía sau lâu đài, cách bên kia một đoạn thôi là Thần điện, đó là trái tim của toàn bộ giới ma pháp.
Nhưng bỗng nhiên, một cơn gió bất chợt thổi qua… cơn gió này rất mạnh và không bình thường.
Theo anh biết thì khu vực xung quanh lâu đài Flavitas và Thần điện có xây dựng một ma pháp kết giới khổng lồ bảo vệ. Không bao giờ có một ngọn gió mạnh như vậy xuất hiện, hầu hết chúng đều bị cản lại từ tận tít bên ngoài hòn đảo.
Tatuas nghĩ: “Có người thực hiện ma pháp.”
Ngay lập tức, anh phát tín hiệu trở lại cho đội, cầu viện binh. Đây là việc đầu Tatuas phải làm ngay khi phát hiện chuyện gì bất thường… an toàn của lâu đài phải được đặt lên trên hết, dù vua và nữ hoàng của anh có ở bên trong hay không.
Làm xong, Tatuas rút ra một thanh kiếm, tay phải anh cầm một thanh ma pháp trượng vào vị trí phòng thủ sẵn sàng.
Gió thổi càng lúc càng mạnh, một trận anh sáng vàng chóe xuất hiện sáng rực một khoảng trời đêm.
Tatuas cố mở mắt ra hết cờ, dù có mù thì anh cũng phải biết chuyện gì đang xảy ra. Sau khi trận kim quang tan đi, anh thấy hai thân ảnh xuất hiện. Là người đột nhập sao, anh phỏng đoán.
“Xin giơ hai tay lên, hai người đang ở trong khu vực cấm.” Tatuas cảnh cáo một tiếng.