"Mất tập trung?" Sùng Dần cười hỏi.
Tôn Lập vội đứng dậy: "Xin lỗi, giảng tập, đệ tử..."
Sùng Dần xua tay, chắp tay sau lưng từ từ cất bước, vừa đi vừa nói: "Hôm
nay tất cả lần đầu tiên chính tiếp xúc với tu chân, khó tránh mất tập
trung. Nhưng nên biết nhưng phương diện dính đến tu chân, tựu dù mỗ
giảng giải thì tất cả vị tất đã hiểu, lỡ mất lời giảng rồi tự đọc sách
mà tu luyện là bất khả thi."
"Nên tất cả phải nhớ không được mất tập trung."
Y cười ôn hòa với Tôn Lập, tiếp tục giảng.
"Xanh vỏ đỏ lòng!" Võ Diệu bất mãn mắng.
Nhưng Tôn Lập trong lúc đó quyết định tin Sùng Dần.
Sùng Dần giảng liền bốn canh giờ! Y cho tất cả hai lần làm việc riêng.
Giảng xong, Sùng Dần lại đưa cho mỗi người một quyển sách nhỏ.
Sùng Dần trịnh trọng: "Đây là tâm pháp nhập môn “Thiên hà quyết” của bản
môn, là nhân vị công pháp mười phần trân quý, về nhà rồi chăm chỉ tu
hành, ngày mai sẽ kiểm tra thành quả."
Dáng vẻ y khiến tất cả nhận ra gì đó, ai nấy cất sách, trầm mặc rời giáo thất.
Bọn Tôn Lập về cùng, Lục Đại Thông không nén được: "Xem ra là ngày mai."
Tôn Lập không hiểu: "Ngày mai thì sao hả?"
Túc Lan và Giang Sĩ Ngọc đều nhìn gã. Giang Sĩ Ngọc hỏi: "Ngươi không biết?"
Tôn Lập hoang mang lắc đầu.
Lục Đại Thông nói: "Nghe nói mỗi lớp đệ tử mới đều chia thành nhóm để
giảng giải, ngày mai Sùng Dần giảng tập kiểm tra xong sẽ chia nhóm."
Giang Sĩ Ngọc cũng nói: "Nghe nói là dạy dỗ nhân tài, hừ, chẳng qua là tư
chất tốt thì giảng tập tốt để giúp họ tiến bộ nhanh. Tư chất kém thì dạy qua quít, thành tựu thế nào là do số trời."
Tư chất của y thường thường, nên nói ra có phần không cam.
Lục Đại Thông nhìn quanh hạ giọng: "Không đơn giản như thế, nghe nói đệ tử nhóm chữ Giáp mỗi người mỗi tháng một viên Vửu khí đơn, mười khối linh thạch. Đệ tử nhóm chữ Ất được một viên Cửu khí đơn, tám khối linh
thạch, dù đệ tử nhóm chữ Bính mỗi tháng cũng có năm viên linh thạch.
Nhóm chữ Đinh... không có gì."
"Thiên tư và nguồn lực là hai thứ
quan trọng nhất của tu hành. Chúng ta tư chất kém, nguồn lực thì môn
phái rót cho những đệ tử tư chất tốt, tương lai chúng ta sao cạnh tranh được với người ta."
Túc Lan thở dài: "Thôi vậy, Tố Bão sơn xưa nay
vẫn vậy, không chỉ thế mà cả tu chân giới đều tương tự. Tu chân giới
chia công pháp trân quý thành thần vị, thiên vị, địa vị, nhân vị, tuyệt đại bộ phận công pháp đều là bất nhập lưu, Tố Bão sơn năng đưa ra công pháp nhập môn nhân vị cũng không tệ rồi."
Giang Sĩ Ngọc nhìn ba
người, tựa hồ đã chuẩn bị: "Chúng ta ở cùng nơi cũng là duyên phận, sau này nên giúp đỡ nhau, cùng tiến cùng thoái, cũng có chỗ đứng trong môn phái..."
Võ Diệu khinh miệt: "Duyên với phận gì? Không phải bốn kẻ
tư chất kém bị phân vào cùng nhau hả, xem cả Vọng Sơn biệt viện, có mấy chỗ đến bốn người ở?"
Tôn Lập im lặng, La Hoàn gầm lên: "Võ Diệu câm mồm cho ta!"
...
Quay về chỗ ở, cả bốn tâm sự trùng trùng, chia tay qua loa rồi về phòng, không dám chần chừ, lập tức tu luyện.
Tôn Lập mở sách ra xem, “Thiên hà quyết” mỏng dính, nội dung không nhiều, mười phần thô thiển, quả nhiên là pháp quyết cơ sở.
Nhưng gã chưa đọc được mấy câu, La Hoàn đã không nén được: "Hoang đường! Hoang đường quá!"
La Hoàn đã lên tiếng, không hề khách khí chỉ trích sai sót từ đầu đến
cuối của “Thiên hà quyết”. Chắc từ lúc học y vẫn cố nén, đến giờ nói
hết ra cho thống khoái.
Nói đoạn, La Hoàn thở dài: "Tiểu tử, dù thay đổi hết theo lời ta thì “Thiên hà quyết” vớ vẩn này cũng chỉ là bất
nhập lưu, ngươi xác định muốn tu luyện? Chỉ cần ngươi thích, bọn ta có
pháp quyết thượng thừa cho ngươi tu hành."
Tôn Lập không quyết được, “Thiên hà quyết” dù gì cũng là nhân vị công pháp, nên nghe ai?
Đang lúc gã ngả về La Hoàn, Võ Diệu lên tiếng: "Ngươi đừng hại Tôn Lập."
"Ngày mai sẽ kiểm tra, thể nội y mà không phải Thiên hà linh nguyên do Thiên hà quyết tu luyện ra thì ngươi tưởng y qua được sao?"
Không ngờ y lại cẩn thận như thế.
"Dù thay đổi cũng phải sau ngày mai, cần phải cẩn thận, không để bị nhìn ra sơ hở."
La Hoàn nói: "Sau này có mấy cách qua được nhưng ngày mai thì hơi khó,
Tôn Lập chưa từng tu hành... Ngươi cứ tu luyện Thiên hà quyết nát bét
này đi đã. Đừng quá dụng tâm, ứng phó xong ngày mai là được."
Tôn
Lập gật đầu, cầm sách lên đọc, xếp bằng gọn gàng, chân trái ở ngoài,
chân phải co vào, ngũ tâm hướng lên trời, dốc lòng minh tưởng, thổ nạp
thiên địa chi khí...
Thời gian tu luyện lần đầu là thể hiện của tư chất. Tư chất càng cao thời gian càng dài.
Thường thì sẽ dừng nửa chừng, khó hoàn thành một tiểu chu thiên, đừng nói đến đại chu thiên.
Tôn Lập lần đầu tu hành, theo cách của Thiên hà quyết, kiên trì chừng một canh giờ, sau cùng khí tức tiết ra, tỉnh khỏi minh tưởng.
Gã khá vừa ý, hoàn thành gần nửa tiểu chu thiên.
Sau lần cố gắng thứ năm, Tôn Lập sau rốt cảm thụ được thể nội xuất hiện một tia Thiên hà linh nguyên.
Mất nửa ngày và một đêm, gã đẩy Thiên hà linh nguyên lên cỡ sợi tóc.
Xem ra sắp đến giờ học, Tôn Lập thu sách lại rồi rời phòng.
Đến giáo thất, các đệ tử đã gần tới đủ.
Một toán vây quanh Tần Thiên Trảm, nịnh nọt không ngớt.
"Tần sư huynh đúng là lợi hại, lần đầu tiên tu luyện có thể hoàn thành chín tiểu chu thiên!"
"Tư chất nghịch thiên, ta nghe nói trong lịch sử Tố Bão sơn, thành tích tu luyện tốt nhất là mười tiểu chu thiên."
"Chỉ kém một mà thôi, thuần túy là tạm thời phát huy, theo ta tư chất Tần sư huynh không kém gì vị tiền bối đó."
Tôn Lập cười khổ, mình hoàn thành nửa tiểu chu thiên, vốn tạm vừa ý, so
với người ta... Ai, đấy là cách biệt về tiên thiên, than thở ích gì?
Trừ Tần Thiên Trảm, các đệ tử khác cũng xì xầm, Tôn Lập lắng nghe là thở phào, thành tích của gã cũng tạm được, không quá kém.
Phe Điền Anh Đông im lặng, mấy người vây quanh y, cực kỳ thản nhiên.
Tần Thiên Trảm hưởng thụ thủ hạ nịnh nọt, liên tục liếc Điền Anh Đông với vẻ thị uy, những đệ tử trung lập dần ngả về.
Điền Anh Đông chợt cười, một thủ hạ lập tức hỏi to: "Điền sư huynh, thành
quả lần đầu tiên tu hành thế nào? Hoàn thành mấy tiểu chu thiên?"
Điền Anh Đông tỏ vẻ hổ thẹn: "Chỉ có mười ba lần, nghe nói tiền bối của tu chân giới từng có người ở lần tu hành đầu tiên hoàn thành mười lăm tiểu chu thiên, Anh Đông hổ thẹn, không sánh bằng tiền bối..."
Phe Tần Thiên Trảm tắt hẳn đắc ý dương dương, Tần Thiên Trảm ban nãy còn chí đắc ý mãn tức thì xanh lét mặt mày!
Điền Anh Đông quả độc địa, không chỉ thành tích hơn hẳn Tần Thiên Trảm, chỉ mục tiêu so sánh thì Tần Thiên Trảm so với tiền bối trong phái, Điền
Anh Đông so với tiền bối tu chân giới. Trước mặt chúng đệ tử, cảnh giới cả hai khác nhau, Tần Thiên Trảm sa vào hạ thừa.
Tôn Lập lặng lẽ đứng im, giọng Võ Diệu vang lên trong óc: "Tiểu tử, ganh tị hay không?"
Tôn Lập lắc đầu: "Không."
Thứ gã và Điền Anh Đông khác nhau nhất là tâm thái bình hòa.
"Họ bất quá chỉ được đắc ý nhất thời, ta cần là đắc ý trọn đời!"
La Hoàn cười: "Được, ta không nhìn nhầm người!"
Tiếng bước chân cố ý dậm mạnh, các đệ tử vội im lặng, Sùng Dần cười cười xuất hiện ở cửa: "Chào tất cả!"
"Xin chào giảng tập!"
"Xem ra thành quả đều không tệ, ai nấy hồng quang đầy mặt. Được rồi, ta
không tốn thời gian nữa, bắt đầu thôi, ra ngoài xếp hàng, từng người lên một."
Các đệ tử tiến ra ngoài xếp thành hàng dài.
Sùng Dần đặt ngón tay lên mạch môn là biết kết quả. Sau đó hỏi tên đệ tử đó, ghi vào một quyển sách.
Chỉ không đầy nửa canh giờ là xong, Sùng Dần phất tay: "Tất cả về nghỉ, kết quả ngày mai công bố."
Trừ các đệ tử có tuệ căn, ai nấy đều hồi hộp, cúi đầu quay về Vọng Sơn biệt viện.
Bọn Lục Đại Thông đến cạnh Tôn Lập, Lục Đại Thông hỏi: "Tôn Lập, ngươi tu luyện được bao nhiêu Thiên hà linh nguyên? Ta chỉ cỡ sợi tóc."
Tôn Lập nhăn nhó: "Ta cũng thế."
Giang Sĩ Ngọc mắt hơi sáng lên: "Ta hơn một chút, được cỡ hạt vừng."
Túc Lan gật đầu: "Ta hơn Sĩ Ngọc không bao nhiêu." Nói có vẻ khiêm tốn nhưng dáng vẻ và nét đắc ý thì không giấu được.
Mỗi đệ tử, kể cả Tôn Lập đều hướng tới Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, nhất
là những ai tư chất không tốt, sau bảy tháng còn được ở lại Tố Bão sơn
mới là mục tiêu thực tế nhất.
Giang Sĩ Ngọc hơi trầm mặc, hiển nhiên kém hơn trong cuộc cạnh tranh bốn người khiến y thất vọng.
Võ Diệu lại lên tiếng: "Ngươi có cảm giác gì?"
Tôn Lập thản nhiên đáp: "Không có cảm giác gì."
"Hả?"
Tôn Lập trầm mặc một lúc mới nói: "Ta có kiêu ngạo riêng. Họ vốn không
phải đối thủ, kể cả Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm cũng không xứng,
xưa nay ta luôn hiểu rằng: đối thủ của ta chỉ có chính mình!"
Võ Diệu trầm mặc một lúc rồi nói: "Tiểu tử, ngươi quả thật đạo tâm vô địch!"
Về đến chỗ ở, bốn người không nói gì mà chia tay. Tôn Lập vào phòng, xếp bằng, không mở “Thiên hà quyết” mà trịnh trọng hỏi "Các vị tiền bối, có công pháp thích hợp với tại hạ thì xin ban cho!"
La Hoàn lập tức nói: "Ta có tuyệt đỉnh tiên công Bách binh tôi thể quyết, đứng đầu trong các công pháp cơ sở!"
Võ Diệu: "Phì! Bách binh tôi thể quyết hạng bét đó mà dám nhận đệ nhất? Vạn tượng vạn pháp công của lão tử mới là đệ nhất!"
"Của ta hơn!"
"Của ta hơn!"
"..."