Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 5: Q.1 - Chương 5: Ám Vực ma chủ (thượng)




Đến gần, Tôn Lập mới nhìn rõ người tới cao gầy, cằm nhọn, mũi khoằm, mày dài mắt hẹp, mặc trường bào rộng, thêu những hình kỳ dị bằng sợi tơ vàng còn nhỏ hơn sợi tóc.

Không thấy người đó làm gì nhưng áp bay phất phới, bên ngoài những hình thêu tơ vàng có từng con hỏa diễm hồ điệp hư ảo bay múa, liên tục biến mất rồi con mới từ đó hiện ra.

Tựa hồ nhờ hỏa điệp nên tốc độ của người đó rất nhanh, thoáng sau đã đến trước sơn môn.

Vọng Hư chân nhân vui mừng, phất tay ra sáu, các đệ tử quỳ xuống hô to: "Cung nghênh tiền bối!"

Vọng Hư chân nhân và các sư thúc cùng bước lên ôm quyền: "Chu đại sư, vất vả quá!"

Chu Diên Khánh nhìn chúng nhân, cười nhạt: "Chư vị đợi lâu quá, Chu mỗ lấy làm bất an."

Chỉ là vẻ mặt y cho thấy làm gì có chút "bất an" nào?

"Không sao, không sao." Vọng Hư chân nhân vội khách khí: "Đại sư, mời vào trong!"

Chu Diên Khánh gật đầu, hơi cúi người, gọi tiểu nữ hài sau lưng: "Chúng ta vào đi." Thấy ánh mắt tất cả, y mới mỉm cười giải thích: "Chư vị, đây điệt nữ họ xa Tạ Vi Nhi của mỗ, lần này cứ đòi tới để khai nhãn giới, có sao không?"

"Không sao!" Vọng Hư chân nhân vội lắc đầu, mỉm cười với tiểu nữ hài, khen: "Tạ cô nương căn cốt thanh kỳ, có trưởng bối như Chu đại sư chăm nom, tương lai tiền đồ không thể tính được."

Tiểu nữ hài mặt hoa da phần, con mắt to trong suốt có ánh lam như bảo thạch, tóc mai gọn gàng, trông càng thanh tú khả ái, nhưng không hiểu vì sao, bọn Vọng Hư nhìn vào thì thấy lạnh buốt tận cõi lòng! Các lão đạo đều có đạo hành trăm năm mà cũng rùng mình.

Nghe Vọng Hư chân nhân khen, Tạ Vi Nhi vẫn lãnh đạm, miễn cưỡng gật đầu.

Chu Diên Khánh tỏ vẻ áy náy: "Nó lớn lên ở trong núi sâu, hiếm khi tiếp xúc với ai, chư vị bỏ quá."

Các lão đạo đều cười ha ha, có ai dám trách người ta thất lễ.

Chu Diên Khánh lại hỏi Vọng Hư chân nhân: "Vọng Hư chưởng giáo, không biết Tam văn địa hỏa hỏa huyệt đã được chuẩn bị chưa?"

Vọng Hư chân nhân gật đầu: "Sớm đã sẵm sàng, mời đại sư qua Huyền Vũ đại điện uống trà, bên đó sẽ chuẩn bị nốt, tại hạ sẽ đưa đại sư qua."

Chu Diên Khánh vừa ý gật đầu.

Vọng Hư chân nhân và các sư thúc môn cùng Chu Diên Khánh và Tạ Vi Nhi đến Huyền Vũ đại điện, các đệ tử đứng cả buổi hết việc.

Tôn Lập đứng đợi nãy giờ, từ lúc gã vào Tố Bão sơn, hai giọng nói trong óc bình luận hết thẩy mỗi người mỗi vật.

Chu Diên Khánh xuất hiện, gã đợi hai giọng đó nói nhưng tất cả im lặng.

Chu Diên Khánh đi rồi, Võ Diệu mới nói: "La Hoàn, nói đi!"

La Hoàn lại chậm rãi: "Có gì mà nói. Đồ hạng bét mà thôi. Tấm áo y mặc là bản lĩnh thông dụng nhất của linh cấu sư. Dùng Bách thoái hợp kim ti do Tam thần yến thiêu thuật thô thiển luyện chế, kết hợp hỏa chi lực trận pháp và phong chi lực trận pháp lại, mượn sức đại nhật chân hỏa để phi hành."

"Bất quá thủ pháp của y quá tệ, theo tiêu chuẩn của ta phải xử lý mà không dùng tới bản thân linh nguyên, chỉ cần đại nhật chân hỏa là đủ phi hành mới miễn cưỡng đạt mức linh cấu sư thấp nhất."

"Hỏa chi lực trận pháp của y hiệu suất chuyển hóa đại nhật chân hỏa thành linh nguyên quá thấp, cần bản thân linh nguyên để đẩy, sức mạnh từ đại nhật chân hỏa chuyển hóa chỉ là phụ trợ."

Tôn Lập suốt cả buổi chỉ được nghe tán dương Chu Diên Khánh đại sư lợi hại thế nào, địa vị tại tu chân giới tôn sùng thế nào. Không ngờ với hai người này thì y chưa đạt tiêu chuẩn linh cấu sư thấp nhất.

"Tiêu chuẩn của ngài có cao quá không?"

...

Ở hậu sơn Tố Bão sơn có một hạp cốc bình thường. Từ trên cao nhìn xuống, nó nằm giữa ngút ngàn núi non, dễ bị bỏ qua.

Nhưng vào sâu trong hạp cốc, xuyên qua na trùng trùng dây leo cổ thụ, trên vách núi phía tây sẽ thấy một khe đá hẹp. Chui vào chừng mười trượng sẽ bị đá cứng chặn đường, thực tế đá cứng là do trận pháp ảo hóa ra.

Mở trận pháp cấm chế, bên trong là thông đạo được mở ra, ở cuối cùng là một thạch động bán thiên nhiên cào chừng trượng, rộng ba mươi trượng. Trung tâm là một hỏa tuyền đang phun trào, hình thành một cái ao cỡ mặt bàn. Mỗi khắc lại có ba làn hỏa hồng sắc linh quang hình vòng bay lên, khiến cả sơn động nóng như đơn lô.

Đấy là Tam văn địa hỏa hỏa huyệt nổi danh.

Vọng Hư chân nhân chỉ đưa đến cửa là lui bước. Chu Diên Khánh dẫn điệt nữ Tạ Vi Nhi vào, dùng pháp thuật phong bế cửa động, không cho ai xem lén.

Tiểu nữ hài Tạ Vi Nhi tiến vào, chỉ liếc một vòng, hơi nóng trong địa huyệt bị băng lam sắc hàn khí nhìn rõ bằng mắt thường bức bách lùi vào hỏa huyệt, chỉ giữ cho quanh hỏa huyệt được nhiệt độ cũ.

Chu Diên Khánh cung kính: "Tôn chủ đợi một chút, Chu mỗ sẽ bắt đầu ngay, tôn chủ thấy buồn bực thì không cần đợi, cứ đi dạo quanh, Tố Bão sơn chắc không ai dám cản."

Tiểu nữ hài hơi gật đầu, không có ai nên khí thế không cần thu liễm, uy áp bao trùm địa huyệt. Tam văn địa hỏa bị uy áp ép cho co lại mấy phân.

Chu Diên Khánh thầm thở dài đắng ngắt.

Y đường đường Chí nhân cảnh cao thủ, trước uy áp này cũng phải toàn lực vận chuyển công pháp mới hóa giải được.

Ai ngờ linh cấu sư Chu Diên Khánh trứ danh tu chân giới lại bị bức đến Tố Bão sơn luyện chế linh văn trận trang cho người ta? Nói ra không ai tin?

Nhưng nếu bảo người uy hiếp y là Ám Vực ma chủ, một trong ma đạo Thiên bảng thập đại bá, thì toàn thiên hạ sẽ thấy bình thường. Ám Vực ma chủ Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi là nữ tính duy nhất trong ma đạo Thiên bảng thập đại bá, thân phận thần bí, không ai biết lai lịch.

Mười năm trước nàng hoành không xuất thế, trên đỉnh Đoạn Lạc nhai cao vạn trượng, cạnh bờ Minh Thủy hà cuộn sóng, chỉ mười chiêu là hạ gục "Thiên thu ma chủ" Đoàn Ảm Nhiên trong thập đại bá, cướp lấy vị trí của y, đổi thế lực của y thành "Thiên Hạ hội”, ngày phát triển mạnh mẽ hơn. Hiện giờ Thiên Hạ hội đứng trong ma tu tam đại thế lực, Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi là nhân vật tuyệt đỉnh mà chính đạo tu chân nghe tên là biến sắc!

Chu Diên Khánh thầm nhủ Vọng Hư lão đạo không hiểu cái tên "Tạ Vi Nhi" cũng là niềm vui, chứ biết tiểu nữ hài là Ám Vực ma chủ hung danh hiển hách, có khi sẽ ướt cả quần, cả Tố Bão sơn không đáng cho người ta chọc ngón tay.

...

Trước lúc diễn ra nghi thức mở sơn môn, Vọng Sơn biệt viện náo nhiệt vô cùng, liên tục có sư thúc Hiền nhân cảnh ra vào, mục đích đều là chỗ Điền Anh Đông ở.

Những đệ tử khác ghen tị vô cùng, nhưng đành bó tay, người ta tư chất nghịch thiên, ngươi cũng có thập đại tuệ căn tất cả sư thúc sẽ coi trọng.

Không ít đệ tử lanh lợi, nhân lúc rỗi đến chỗ Điền Anh Đông tìm cách đặt quan hệ.

Không biết Vọng Minh lão đạo dùng thủ đoạn gì mà lay động được Điền Anh Đông. Trước lúc mở sơn môn, Điền Anh Đông chọn Vọng Minh lão đạo làm sư phụ.

Vọng Minh lão đạo hết sức hưng phấn, cười vang trừng mắt nhìn sư muội Vọng Khê thị uy. Lão đạo cô mắt tam giác giận run người.

Trừ Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm, trong toán đệ tử chi này có mấy người tiềm lực không tệ, thân mang tuệ căn, nhưng chưa đủ cho các sư thúc môn thu làm thân truyền đệ tử trước khi họ đạt Đạo nhân cảnh.

Không còn sư thúc nào thu đồ nữa.

Các đệ tử bái nhập sơn môn xong thì bắt đầu tu hành cơ sở.

...

Vọng Hư chân nhân về đến thảo đường, đệ tử Tần Thiên Trảm cung kính xuôi tay đứng đợi ở ngoài.

"Bái kiến sư tôn."

Vọng Hư chân nhân phất tay: "Chúng ta là sư đồ, không cần khách khí như thế, vào đi."

Sư đồ vào chính đường, Vọng Hư chân nhân thấy đồ nhi không phục thì thở dài: "Thiên Trảm, không cần để tâm, thiên tư không phải là tuyệt đối. Bảo lưu tuệ căn của Điền Anh Đông tuy đứng trong thập đại tuệ căn, nhưng Ngũ hành tuệ căn của con không kém nhiều, ít nhất tốc độ tu hành của con sẽ hơn. Có sư phụ tọa trấn, con cứ an tâm tu luyện, tất sẽ vượt y."

Tần Thiên Trảm cúi người: "Đệ tử hiểu, đa tạ ân sư!"

Vọng Hư nghĩ đoạn nói: "Có những việc vốn không định cho con biết nhưng giờ nên nói ra."

Tần Thiên Trảm lập tức tỏ vẻ lắng nghe, Vọng Hư vừa ý: "Trước khi xảy ra biến cố luôn có dị tượng. Lần này Đại Tùy được giáng lưu tinh, quy mô chưa từng có, sinh ra ngần ấy thiên tài, e là dấu hiệu của biến cố lớn. Gần đây Quỷ Nhung ma tu ngấp nghé, sư phụ lo là không đầy ba mươi năm sẽ bạo phát chính tà đại chiến!"

Tần Thiên Trảm nghiêm mặt.

Vọng Hư nói tiếp: "Thiên tư chỉ là điều kiện tiên quyết, thiên tư cỡ nào mà không có nguồn lực cũng vô dụng. Vi sư là Tố Bão sơn chưởng giáo, con không cần lo về nguồn lực, tuyệt đối hơn Điền Anh Đông."

"Con chỉ cần chuyên tâm tu luyện, trước khi đại chiến, tranh thủ đạt Hiền nhân cảnh, lúc đó sư đồ chúng ta sánh vai, con lập công lớn thì chức Tố Bão sơn chưởng giáo, vi sư truyền cho con là đương nhiên!"

Tần Thiên Trảm quỳ phịch xuống: "Đa tạ ân sư tài bồi!"

...

Tố Bão thư viện ở tiền sơn, là công trình khá đặc biệt trong các kiến trúc đằng trước núi.

Thư viện chiếm cả sơn cốc, phía trước có nhà đá rất rộng để học tập, phía sau là bãi rộng để luyện võ.

Tôn Lập cùng Điền Anh Đông, các đệ tử mới ở trong nhà đợi giảng tập đến dạy.

Đệ tử mới nhập môn, kể cả thân truyền đệ tử cũng phải đến Tố Bão thư viện, hoàn thành những môn tối cơ sở rồi theo thành tựu để quyết định tương lai.

Bất quá thân truyền đệ tử như Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm, trừ được giảng tập dạy thì còn được sư phụ dốc lòng, cộng thêm bản thân tư chất tuyệt cao, thành tựu khẳng định hơn hẳn đệ tử bình thường.

Chương 5: Ám Vực ma chủ (hạ)

vipvanda :

Lần này mở sơn môn, Tố Bão sơn tổng cộng thu hơn trăm tân đệ tử. Dãy nhà đá tuy lớn nhưng cũng trở nên chật chội.

Có đệ tử ngồi trước cửa sổ và cửa chính nhìn cả toán đệ tử được một giáo tập cầm đầu, chân không chạm đất, khuất bóng vào rừng cạnh Diễn võ trường thì lại hâm mộ.

Các đệ tử nhập môn từ ba năm trước đó, khinh công đạt mức cao thủ tuyệt đỉnh trong võ lâm "Lục địa phi đằng", chỉ ba năm tu luyện đã có thành tựu như thế, mọi đệ tử mới đều nóng lòng lên.

Tôn Lập khẽ thở dài, không hâm mộ vì hiểu chỉ cần nắm lấy cơ hội, dụng tâm nỗ lực, sẽ có ngày đạt tới mức đó, thậm chí cao hơn.

Cùng chung sân với gã còn ba người nữa.

Lục Đại Thông thẳng tính, luôn khiến tất cả vui vẻ.

Túc Lan và Giang Sĩ Ngọc trầm mặc hơn nhưng ngoài mặt cũng khá hiền hòa.

Bốn người gặp nhau, vì ở cùng tiểu viện, tất nhiên quen thuộc hơn, tương lai có thành bạn tốt hay không thì không ai biết.

Thạch ốc chia thành hai phái, một do Tần Thiên Trảm đứng đầu, phái còn lại là Điền Anh Đông.

Song phương ngang nhau về nhân số, hục hặc với nhau nên bầu không khí ở dãy nhà không lấy gì làm hòa hợp.

Tần Thiên Trảm đến Tố Bão sơn trước, lại được chưởng giáo chân nhân thu làm đệ tử, nên tuyệt đại bộ phân các đệ tử có tư chất tốt đã theo y, từ trước khi Điền Anh Đông đến.

Tần Thiên Trảm đưa mắt ra hiệu, một thủ hạ có vẻ vô ý va vào người đi bên cạnh rồi kêu to: "Ngươi mù hả, dám đánh ta!"

Bị đụng là người của Điền Anh Đông, cười lạnh đáp: "Hừ, bá đạo thật, tự va vào còn định gây sự!"

"Muốn chết!"

"Có bản lĩnh cứ việc!"

Cả hai lao bổ vào nhau, tất cả kêu to cổ vũ, Tần Thiên Trảm cùng Điền Anh Đông lạnh lùng quan sát. Giáo thất toàn bàn ghế gỗ, cả hai hất đổ mấy cái.

Còn đang ngang nhau, chợt từ ngoài cửa bay vào một tấm hoàng chỉ linh phù, đến đỉnh đầu cả hai thì cháy hết, ảo hóa ra bàn tay khổng lồ tóm cả hai, ném ra ngoài.

Cả hai bay ra cửa, tất cả vội đi theo.

Một hán tử gọn ghẽ đứng quay lưng lại ở cửa, hai ngón tay kẹp lại, linh phù xuất hiện, lập tức cháy bừng.

"Đi!"

Hán tử ném linh phù, mộc chùy khổng lồ xuất hiện, gõ mạnh vào hai người đang văng đi!

"Ầm!"

Cả hai kêu lên thê thảm, bị ném xuống đất, thất khiếu trào máu hôn mê.

Chúng đệ tử giật mình, vạn vạn lần không ngờ hán tử xuất thủ độc ác như thế.

Hán tử đó từ từ quay lại trong ánh mắt sợ hãi của chúng đệ, vết thương hình con rết từ trán vắt xuống mắt trái, tới tận cổ!

Y nháy mắt là vết sẹo lại như chuyển động, mấy đệ tử nhát gan run lên.

Hán tử hung ác không thèm nhìn hai đệ tử trọng thương, mặc cả hai chảy máu, rảo bước đi vào giáo thất.

Các đệ tử nhìn Tần Thiên Trảm cùng Điền Anh Đông. Điền Anh Đông trầm ngâm, không thể hiện gì. Tần Thiên Trảm lén ra hiệu, một đệ tử định cứu người cùng phe bị thương, không ngờ vừa nhấc chân thì mắt hán tử hung ác lóe hàn quang!

"Chát!" Chúng đệ tử hoa mắt, bên tai vang lên tiếng kêu thê thảm!

Một lưỡi đoản kiếm sắc bén găm cứng bàn chân đó xuống đất!

Máu phun lên, đệ tử đó đau đến đầy người toát mồ hôi, ôm chân kêu váng lên.

Hán tử hung ác đứng trước mặt cả toàn, lạnh giọng: "Ta cho các ngươi cứu chúng hả?"

Điền Anh Đông nghiến răng, về giáo thất đầu tiên. Những người khác theo gót.

Tôn Lập hòa vào đám đông, trong lòng lạnh hẳn.

Lúc các đệ tử về đến chỗ ngồi, hán tử hung ác quét mắt một vòng, hung quang trong mắt như lửa. Bị y nhìn vào, mỗi đệ tử đều ngoan ngoãn cúi xuống.

Hán tử hung ác gật đầu vừa ý: "Ta tên Sùng Bá, giáo tập của các ngươi. Ta phải nói rõ, mỗi đợt đệ tử mới nhập môn, tại Tố Bão thư viện này, chỉ cần không chết quá năm người thì ta không bị truy cứu trách nhiệm."

"Xoạt!"

Mọi đệ tử hít hơi lạnh! Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm cũng thầm kinh hãi, thầm nhủ Sùng Bá tuyệt không dám giết nhưng động thủ giáo huấn cả hai, đánh thành trọng thương thì có thể lắm.

"Tại thư viện này, dạy chính chỉ có hai người, Sùng Bá ta phụ trách võ, còn tên giảng tập mặt trắng Sùng Dần phụ trách văn. Đơn giản thì y dạy các ngươi tu luyện, ta dạy đánh đấm!"

"Dạy đánh đấm nên đánh đấm cũng khá nhưng lão tử bị giam chân trong cái thư viện rắm chó này đã đủ bực mình lắm rồi, một năm không được đánh đấm mấy lần... nên ta nhiệt liệt hoan nghênh các ngươi phạm môn quy."

Tôn Lập lạnh toát sống lưng.

Võ Diệu cười ha hả: "Tiểu tử này có điểm hợp với ta, ha ha ha..."

"Được rồi, hiện tại cần nói thì đã nói, hiểu chưa?"

"Hiểu!" Các đệ tử cất giọng vang vọng.

Sùng Bá toét miệng cười, độc ngô công trên mặt uốn mình: "Được rồi, giờ cử một người đưa be tên ngốc này đi cứu chữa."

Các đệ tử bổ tới, hai người lúc đầu vẫn hôn mê bất tỉnh, máu chảy thành vũng!

Các đệ tử vội khiêng cả hai đi, một giọng nói vang lên: "Cả hai bị thương nội tạng, xương sườn cũng gãy, không thể động đậy lung tung, không thì xương sườn cắm vào tâm tạng, lúc đó không cứu được."

Chúng nhân ngoái lại, người lên tiếng áo mũ đều màu xanh, không cao lắm, mặt mũi trắng trẻo, trông như chỉ hai mươi mấy tuổi.

"Các hạ là đệ tử mới nhập môn? Sao ta không có ấn tượng?"

Các đệ tử đều hiếu kỳ.

Sùng Bá đứng ở cửa cười ranh mãnh, người đó chỉ Sùng Bá: "Ta là mặt trắng mà y nói, giảng tập Sùng Dần của các ngươi."

"A?!"

Sùng Dần từ từ đi tới, nhét linh đơn vào miệng ba đệ tử: "Được rồi, mặc kệ chúng, nằm ở đây lúc là xong."

Đệ tử bị xuyên chân được Sùng Bá thu đoản kiếm lại, vết thương lành với tốc độ nhìn rõ bằng mắt thường. Chúng đệ tử nhìn Sùng Dần với vẻ thoáng thân thiết.

...

"Quy tắc trong thư viện mười phần đơn giản, chỉ cần không chạm vào hai giáo thụ bọn ta là được. Còn việc khác, các ngươi muốn dốc lòng, muốn giở trò, muốn ngầm quyết đấu, kể cả chia tay cũng không sao, chỉ cần không bị bọn ta phát hiện, bọn ta coi như không biết, tuy các ngươi..."

"Nhưng lên nhớ, sau khi nhập môn, qua bảy lần thi là tốt nghiệp, ít nhất cũng phải đạt đến Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, không thì bị đuổi khỏi môn phái."

Sùng Dần nói nhẹ tênh, vừa nói vừa giơ tay, lòng tay bay ra mấy chục quyển cổ thư bìa bọc vải xanh, rơi xuống trước mặt mỗi đệ tử.

Trên bàn Tôn Lập cũng có một quyển, gã cúi đầu xem, cổ thư có bốn chữ triện cỡ lớn: Đại hành đạo diễn.

"Đại hành đạo diễn là cơ sở của tu chân giới, “Đại hành đạo diễn” trong tay các ngươi đã được tiên tổ bản môn chú giải, tuyệt đối gấp trăm lần thứ lưu truyền ở ngoài."

"Hôm nay mỗ giảng về bộ “Đại hành đạo diễn” này."

Sùng Dần bắt đầu giảng, Sùng Bá lẳng lặng đi khỏi, tựa hồ không có kiên nhân với việc thế này.

Sùng Dần tựa hồ vô hại, lúc nào cũng cười cười, nói năng cũng cẩn thận, không chê bai những đệ tử tư chất không cao, coi tất cả như nhau.

Mới tận mắt thấy Sùng Bá hung tàn bá đạo, giảng tập Sùng Dần khiến tất cả có cảm giác như tắm gió xuân.

Trong óc Tôn Lập, Võ Diệu hừ lạnh: "Tiếu diện hổ, lão tử không thích!"

"Sao ngươi biết người ta là tiếu diện hổ? Môn phái lẽ nào không có người tốt?" Tôn Lập không tin.

Võ Diệu không hề khách khí: "Lão tử nhìn người chưa từng nhầm, tin hay không tùy ngươi."

Tôn Lập không nói gì thêm, nghiêm túc lắng nghe.

Sùng Dần giảng về lý luận âm dương tối cơ bản, Tôn Lập lúc ở Liên Hoa Đài thôn đã học từ phu tử. Bất quá lý luận ở thế tục giới thô thiển hơn nhiều, bộ “Đại hành đạo diễn” này giảng giải những thứ liên quan đến bản chất thế giới.

Sùng Dần còn nói, La Hoàn hầm hừ.

Tôn Lập tưởng y định nói gì đó, La Hoàn lại im lặng.

Một chốc sau, Sùng Dần giảng về ngũ hành, La Hoàn lại hầm hừ. Nhưng rồi im lặng.

Tôn Lập ấm ức, Võ Diệu không nén được nữa: "Ngươi không nói thì ta nói!"

"Tên thầy ngốc này làm hỏng tử đệ, giảng toàn thứ gì rắm chó? Những lý luận tối cơ bản này mà sai lầm thế hả, y không nhận thức rõ thế giới hả?"

Võ Diệu nói nhanh, lật ngược hoàn toàn lý luận Sùng Dần giảng giải!

Hôm nay giảng thuật toàn thứ tối cơ sở, Võ Diệu giảng chỉ khác Sùng Dần ba phần nhưng đủ khiến lý luận cơ sở này khác Sùng Dần mười vạn tám nghìn dặm!

Khác biệt này ở tu hành sơ kỳ không rõ nhưng đẳng cấp càng cao, tương lai ảnh hưởng càng lúc càng lớn Khó trách gần đây, cao giai tu sĩ trong tu chân giới càng lúc càng ít.

Tôn Lập không biết ai đúng, thoáng cảm giác được nên nghe Sùng Dần, dù gì hai giọng nói trong óc có phần "bất chính".

Y có phần do dự, gã nhớ rõ lúc vừa vào sơn môn, Võ Diệu và La Hoàn đã nhận xét về cả Tố Bão sơn, lại đúng nhiều chỗ.

Tôn Lập đang thầm đấu tranh, chợt nhận ra chung quanh yên tĩnh hẳn, ngẩng nhìn thì Sùng Dần đang giảng, không biết đứng bên cạnh từ lúc nào, nhìn gã nửa cười nửa không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.