Dọc đường có năm, sáu chục thủy tinh lăng trụ. Quả thật Tố Bão sơn tích lũy thâm hậu.
Điền Anh Đông say mê, nhìn đi nhìn lại, thèm muốn thần binh uy lực vô cùng của các tiền bối. Tôn Lập cúi đầu nhìn mũi chân.
Trong óc gã, Võ Diệu dùng khẩu khí “dìm hàng” đánh giá mọi thần binh được đệ tử Tố Bão sơn coi là "Thánh vật" đó.
"Cái kia tối đa chỉ là hạng bét, phù văn tuy nhiều, trông có vẻ uy lực hùng
hậu nhưng thực tế công dụng của tuyệt đại bộ phận phù văn trùng lặp, chỉ cần dùng hai loại sức mạnh có thuộc tính tương khắc đồng thời tấn công
là phù văn sẽ gặp bất lợi, cùng tan rã."
"Cái kia khá hơn một chút,
miễn cưỡng là hạng tám, tế luyện cũng cẩn thận, trận pháp bên trong đã
tứ trọng điệp gia, tiếc là bản thân trận pháp quá tệ, chỉ dung nạp được
lượng linh nguyên hữu hạn, đối phó địch nhân cấp thấp không thành vấn đề nhưng đối thủ cao cấp là dễ bị phá. Đệ tử xui xẻo nào bị chọn trúng thì nên tự cầu nguyện là vừa."
"Phi kiếm này được, hơn đồng nát sắt vụn nhiều. Luyện mấy nguyên liệu này cùng nhau thì thật là tư tưởng “vĩ đại” quá!"
"Cái này... tạm coi là hạng bảy, ta không muốn nói gì thêm nữa, vì sao người của môn phái rác rưởi này thích vẽ rắn thêm chân, tưởng một pháp bảo
phong ấn càng nhiều thứ, uy lực càng cao? Sao chúng không hiểu một pháp
bảo tốt ngoài nguyên liệu, trận pháp, cấm chế phối hợp với nhau còn phụ
thuộc vào cách luyện chế. Không có thứ tốt nhất, chỉ có thứ thích hợp
nhất..."
Võ Diệu bực mình, sau cùng giản giản đơn đơn bình luận một loạt, không giải thích với Tôn Lập nữa.
"Chúng ta đến rồi."
Sùng Triệu chỉ vào một tòa đại điện.
"Đó là Huyền Vũ đại điện, nơi Tố Bão phái quyết định mọi sự."
Đại điện tọa lạc trong một khu rừng, cực kỳ cao rộng, thiên niên cổ tùng
cũng không che hết được tòa điện. Đến cửa thì một đạo nhân từ trong đi
ra, gặp Sùng Triệu thì cười hả hả: "Chà, không phải Sùng Triệu sư huynh
sao, dùng hết thủ đoạn để nhận nhiệm vụ tiếp dẫn, sao rồi, có thu hoạch
gì để sư huynh đổi đời chưa?"
Sư huynh đệ Sùng Triệu biến sắc, Sùng
Phác không nén được bực dọc: "Sùng Dương, đừng cười vội, cho ngươi biết
lần sư huynh đệ bọn ta tìm được đệ tử thân mang thập đại tuệ căn!"
Sùng Dương đạo sĩ ngẩn người, nhìn Tôn Lập cùng Điền Anh Đông, bỏ qua Tôn Lập, nhìn Điền Anh Đông chằm chằm!
Thoáng sau, Sùng Dương nghiến răng gật đầu, ôm quyền với Sùng Triệu: "Sùng
Triệu sư huynh, sư đệ trước kia mờ mắt nên đắc tội, xin sư huynh bỏ quá
cho!"
Sùng Triệu hừ lạnh không đáp, Sùng Dương đành hạ giọng: "Sư
huynh, sư đệ đi trước, hôm khác sẽ tới tạ lỗi, nhất định sẽ khiến sư
huynh vừa ý."
Sùng Triệu lúc đó mới mỉm cười, vỗ vai Sùng Dương: "Ha ha, hay, hay lắm."
Sùng Dương đi mất, Sư huynh đệ Sùng Triệu đắc thắng, có phần chí đắc ý mãn.
Dù môn phái nào cũng chú trọng hơn cả đến đạo thống truyền thừa. Tìm được
mầm non tốt mới đảm bảo cho tương lai môn phái không ngừng phát triển.
Nên nhiệm vụ tiếp dẫn rất được môn phái ưa chuộng, chỉ cần timd được mầm
non tốt là lập công lớn. Sùng Triệu trước đó vì một số việc mà mười phần bị động, không biết dựa vào đâu, nên mới dốc hết thủ đoạn để được làm
nhiệm vụ tiếp dẫn, gần như có ý đặc cược.
Không ngờ y đặt đúng, tìm
được đệ tử kiệt xuất có Bảo lưu tuệ căn như Điền Anh Đông, tức thì lật
ngược tình thế. Sùng Dương đạo sĩ buộc phải chịu nhún nối lại quan hệ
với Sùng Triệu.
Nhưng lời y nói, Điền Anh Đông và Tôn Lập không hiểu lắm, nhưng không ngoài giao dịch ngầm.
Sùng Triệu bảo Điền Anh Đông: "Điền sư đệ, chúng ta vào mau."
Cả bốn nghiêm túc vào Huyền Vũ đại điện.
Trong điện thờ tượng và bài vị Huyền Vũ đại đế, việc không quan hệ đến sinh
tử tồn vong của môn phái thì không đến chính điện nghị sự.
Điền Anh Đông tuy thân mang Bảo lưu tuệ căn, nhưng chưa đến mức phải tói chính điện.
Sùng Triệu vào, liền có đệ tử phụ trách canh cửa Huyền Vũ đại điện thông
báo, chưởng giáo chân nhân và mấy vị sư thúc đều đợi ở gian điện bên mé
trái.
Tu chân giới coi trọng mé trái, ở gian điện ngạch bên đó,
chưởng giáo chân nhân và mấy vị sư thúc đều có mặt khiến Sùng Triệu vô
cùng hoan hỉ, đa tạ đệ tử canh gác rồi dẫn Điền Anh Đông qua. Còn Tôn
Lập... dọc đường, sư huynh đệ Sùng Triệu vốn không coi Tôn Lập còn tồn
tại.
Tuy là điện ngách nhưng bài trí đầy đủ, cửa có hai lò hương chim hạc bằng đồng đang bốc khói, trong điện ngát mùi thơm khiến người ta dễ chịu.
Bên trên là một trung niên nam tử mặc hạnh hoàng bát quái đạo
bào, đã hơi mập, nhưng hai mắt thần quang nội liễm, khí độ bất phàm.
"Đệ tử Sùng Triệu/Sùng Phác, bái kiến chưởng giáo sư bá!"
Chưởng giáo chân nhân đạo hiệu Vọng Hư, ngẩng lên nói: "Cùng đến đây." Nhưng
nhìn vào Điền Anh Đông rất kỹ: "Tiểu tử là Điền Anh Đông?"
Điền Anh Đông vội quỳ xuống: "Thế tục tiểu tử Điền Anh Đông, xin được tham kiến thượng sư!"
Vọng Hư chân nhân cười vừa ý: "Được, quả nhiên rất khá!"
Các sư thúc cũng mỉm cười với Điền Anh Đông, liên tục gật gù.
"Quả nhiên không thẹn là Bảo lưu tuệ căn, ứng đối rất khá!"
Người nói là một lão giả ở mé phải Vọng Hư chân nhân. Lão giả trông khá đặc
biệt, tóc nửa đen nửa đỏ, mặt mũi như trẻ con nhưng mắt rực tinh quang.
La Hoàn trong óc Tôn Lập nhạt giọng: "Công pháp của lão đầu là thủy hỏa
lưỡng nghi lực đồng tu, công pháp này tuy uy lực cự mạnh, tiếc là lão
đầu luyện sai hướng. Cứ tách thủy hỏa ra khổ tu, chắc muốn khi giao
chiến thì dung hợp cả hai, bạo phát uy lực cao nhất. Còn bình thường thì dùng tâm pháp đặc thù nào đó buộc thủy hỏa lưỡng nghi tách ra nên tóc
mới nửa đen nửa đỏ. Y không biết rằng lợi ích lớn nhất của thủy hỏa
lưỡng nghi đồng tu là dung hợp, mỗi khi tu luyện được một tia thủy hành
linh nguyên, lập tức cần dung hợp hỏa hành linh nguyên ngay. Dung hợp
xong, bản thân linh nguyên sẽ hồn hậu hơn nhiều. Pháp môn này vốn không
phải để giao chiến, lão đầu này bỏ gốc theo ngọn, dùng tâm pháp đặc thù
áp chế hai linh nguyên trái ngược, không lâu nữa sẽ có chuyện."
Lão giả đó đang dịu dàng nói với Điền Anh Đông: "Tiểu tử, lão đạo Vọng Minh, có đồng ý thành đệ tử của lão đạo?"
Vọng Minh lão đạo ngồi ở mé trái chưởng giáo chân nhân Vọng Hư, địa vị tôn
sùng, Điền Anh Đông tất nhiên nhận ra. Vọng Minh chủ động thu đồ, Điền
Anh Đông có cảm giác hạnh phúc đến không tin nổi!
Tôn Lập giật mình, nhớ đến lời La Hoàn thì chạm vào Điền Anh Đông. Điền Anh Đông nghi hoặc nhìn gã nhưng không để ý.
Tôn Lập vội kiềm chế - gã nhắc nhở Điền Anh Đông, thuần túy vì bản tính thiện lương. Nhưng hiện tại đang trong trường hợp nào?
Hơi khác thường là sẽ bị các lão thần tiên ở trên nhận ra!
Động tác của gã đích xác bị họ nhìn thấy nhưng kể cả Vọng Hư chân nhân cũng cho đó là biểu hiện việc gã không muốn bị ngó lơ.
Các lão đạo còn việc quan trọng hơn nên không ai để ý đến gã.
"Vọng Minh sư huynh vội thế? Định ra tay hả?" Một vị nữ đạo sĩ ở bên phải
Vọng Hư chân nhân lên tiếng. Mặt nữ tu này như dao gọt, hai con mắt tam
giác, giọng nói bất âm bất dương, trợn tròng trắng nhìn Vọng Minh, không hề khách khí.
Ngoái nhìn Điền Anh Đông, nữ tu tức thì đổi sang gương mặt dịu dàng: "Tiểu tử, bản tọa Vọng Khê, Đại Khê phong của bản tọa có
nhiều nữ đệ tử nhất Tố Bão sơn, tiểu tử chi bằng bái nhập làm môn hạ bản tọa?"
Vọng Minh tức giận: "Lão đạo cô, dám tranh đồ đệ cùng lão đạo hả!"
"Tranh cướp rồi sao?" Vọng Khê đạo cô không hề khách khí.
Vọng Minh cười lạnh, bảo Điền Anh Đông: "Anh Đông hiền điệt, lão đạo này
giàu có nhất Tố Bão sơn! Tài lữ pháp bảo, chỉ cần có tiền thì nữ nhân
nào mà không có được?"
Vọng Khê là nữ nhân duy nhất ở đây nên giận run người: "Vọng Minh lão tạp mao khinh người quá mức!"
"Khụ khụ!" Vọng Hư chân nhân buộc phải lên tiếng ho cắt ngang: "Thành thể
thống gì nữa! Hai người già đầu rồi, còn mấy vãn bối đang nhìn đấy, hai
người không cần danh dự chứ chưởng giáo ta còn phải tính đến danh dự của Tố Bão sơn!"
Bị y mắng, cả hai im lặng nhưng không cam lòng, vẫn tức giận nhìn nhau, có vẻ quyết không bỏ qua.
Một đạo nhân khác cười hi hi: "Hi hi, Vọng Minh sư huynh, Vọng Khê sư tỷ,
hai vị hình như hơi bá đạo quá rồi? Trước đây mọi người đều nhường vì
hai vị là thị sư huynh sư tỷ? Nhưng lần này liên quan đến đạo thống nên
không nhường được."
Đạo nhân này lên tiếng, những người khác cũng phụ họa: "Đúng thế, lần trước bọn sư đệ đã nhường nhiều lần, lần này phải
được trả lại."
"Các vị đều có ưu thế, nhưng bọn tại hạ cũng có đặc điểm riêng."
"Mỗ kệ tất cả, lần này mỗ quyết tâm tranh!"
Vọng Minh và Vọng Khê nổi giạn, đứng dậy quát: "Các ngươi định tạo phản hả!"
Tiếc là không dọa được ai, lão đạo lên tiếng đầu tiên vẫn bất âm bất dương:
"Sao nói thế được? Lẽ nào chỉ các vị mới được thu đồ đệ tốt còn bọn sư
đệ thậm chí không có cả xương mà gặm?"
"Được rồi!" Vọng Hư chân nhân mắng: "Toàn là tiền bối mà trước mặt vãn bối còn tranh chấp, ra thể thống gì nữa!"
Chúng nhân bị y quát thì tạm không nói gì nữa.
Bọn Sùng Triệu hớn hở: Điền Anh Đông càng được trọng thị, công lao của họ càng cao!
Chương 4: Linh cấu sư (2)
vipvanda :
Trong óc Tôn Lập chợt vang lên giọng Võ Diệu: "Tiểu tử, cảm giác bị ngó lơ thế nào?"
Tôn Lập thản nhiên: "Quen rồi."
"Ha ha ha!" Võ Diệu cười vang: "Vớ vẩn! Quen là quen thế nào? Ngươi xem
kìa, chúng coi ngươi như không khí. Dù thế nào ngươi cũng nên hiểu chúng chỉ là phàm phu tục tử, nhục nhãn phàm thai, căn bản không biết thế nào mới đáng bồi dưỡng."
"Bảo lưu tuệ căn thì tranh chấp dữ dội, còn vàng ngọc thật sự thì bỏ qua."
"Tiểu tử, ngươi nên biết tu đạo là theo đuổi đạo tâm như bàn thạch. Nhưng nếu dọc đường tu đạo, thuận tiện khiến những kẻ coi thường người, rẻ mạt
ngươi đều tròn mắt, bỏ chúng lại xa lắc thì cảm giác rất dễ chịu! Hưởng
thụ được thì sao lại không?"
Tôn Lập thầm nở nụ cười cổ quái: "Sao tại hạ lại thấy tính cách các hạ rất giống mình."
"Ha ha ha!" Võ Diệu cười vang.
La Hoàn thì thầm: "Hai tên hẹp hòi."
"Phì!" Tôn Lập và Võ Diệu cùng phản bác.
"Chưởng giáo!" Vọng Minh lão đạo chợt lên tiếng: "Chưởng giáo định thu nhận Điền Anh Đông làm môn hạ?"
Y không hề khách khí, chúng nhân tức thì cảnh giác.
"Chưởng giáo, trước kia đã cướp Tần Thiên Trảm giờ dịnh cướp cả Điền Anh Đông, sao thế được?"
"Đúng, tuy là chưởng giáo cũng không thể bá đạo như thế chứ?"
Vọng Hư chân nhân ngượng ngùng.
Tuệ căn cũng chia làm nhiều loại, tốt nhất là thập đại tuệ căn nổi danh tu chân giới.
Trừ ra còn ba đẳng cấp. Tối cao là nhất đẳng, thấp nhất là tam đẳng.
Tần Thiên Trảm mang Ngũ hành tuệ căn, là nhất đẳng tuệ căn cực kỳ hiếm có.
Ngũ hành tuệ căn cảm tri với ngũ hành linh nguyên cực kỳ nhạy cảm, tốc
độ tu hành gấp mấy lần người thường.
Lúc Tần Thiên Trảm được đưa về,
chấn động Tố Bão sơn. Vọng Hư chân nhân tốn không ít công sức, hi sinh
không ít lợi ích mới thu làm môn hạ được.
Lúc đó ai ngờ tiểu sơn thôn như Liên Hoa Đài xuất hiện một nhân vật mang thập đại tuệ căn? Tố Bão
sơn không ngờ lại may mắn đến thế, không chỉ có được một đệ tử nhất đẳng tuệ căn, còn tìm được cả thập đại tuệ căn!
Vọng Hư chân nhân đích xác không tiện tranh chấp, chỉ là trong lòng xót như cào.
Vọng Hư chân nhân sầm mặt nhìn một vòng: "Ta đương nhiên không tranh đoạt,
nhưng các vị thu liễm một chút! Điền Anh Đông nhận ai làm sư phụ thì đợi đến nghi thức mở sơn môn sẽ do y tự quyết định."
Các lão đạo tức thì linh hoạt hẳn: đợi tới lúc mở sơn môn? Tức là trước đó ai có thủ đoạn gì cứ giở.
Vọng Hư chân nhân nhìn bọn Sùng Triệu: "Sùng Triệu, lần này con lập công lớn cho bản phái, muốn được thưởng gì?"
Sùng Triệu vội quỳ xuống: "Ra sức cho bản môn là phận sự, tất cả là do trời
cao thương tưởng Tố Bão sơn, đệ tử không dám tham công, càng không dám
xin thưởng."
Tuy biết Sùng Triệu không nói thật, Vọng Hư chân nhân
vẫn gật gù vừa ý: "Tuy nói thế nhưng có công không được thưởng sẽ khiến
các đệ tử khác lạnh mình. Thế này đi, từ nay do con quản lý việc mượn
linh thú ở linh thú viên."
Sùng Triệu hớn hở: "Đa tạ sư bá!"
"Được rồi, lui đi. Hơn nữa, sắp xếp cho hai đệ tử mới, ở cùng chỗ các đệ tử khác là được."
"Tuân mệnh!"
Từ đầu đến cuối không ai hỏi Tôn Lập một câu.
Sùng Triệu và Sùng Phác dẫn cả hai đi khỏi, vòng tay với Điền Anh Đông: "Chúc mừng Điền sư đệ!"
Điền Anh Đông cười: "Lưỡng vị sư huynh là người đưa đường của sư đệ, ân tình này, Điền Anh Đông xin ghi nhớ!"
Hai sư huynh đệ chỉ chờ câu này của Điền Anh Đông, dọc đường cả hai chăm
sóc y cẩn thận không phải cũng vì tạo quan hệ với cường giả tương lai
sao?
Cả hai mỉm cười: "Đi, bọn sư huynh sẽ tìm chỗ ở tốt cho sư đệ."
Bốn người vừa đi, các lão đạo trong điện cũng giải tán, Vọng Hư chân nhân
gọi: "Chư vị sư đệ chậm đã, có việc cần nói với tất cả."
"Chu Diên Khánh đại sư ngày mai sẽ đến, nên ta quyết định hoãn nghi thức mở sơn môn để toàn lực tiếp đãi Chu đại sư."
Các lão đạo xôn xao.
Nghi thức đó tuy quan trọng nhưng không ai phản đối Vọng Hư chân nhân vì
tiếp đãi Chu Diên Khánh, mà hoãn lại. Ai cũng hớn hở: "Chưởng giáo, thật sự là Chu đại sư?"
Vọng Hư gật đầu có phần đắc ý: "Nghe nói gần đây
Chu Diên Khánh đại sư định luyện chế linh văn trận trang mới, cần Tam
văn địa hỏa tế luyện nên ta dốc sức cho Chu đại sư biết hậu sơn Tố Bão
sơn có Tam văn địa hỏa hỏa huyệt phẩm chất cực cao, lại phái người mang
lửa đến cho Chu đại sư xem. Lão nhân gia quả nhiên chấp nhận, truyền thư cho biết ngày mai sẽ đến thăm, mượn hỏa huyệt của chúng ta luyện chế
linh văn trận trang."
"Tốt quá!" Vọng Minh lão đạo hớn hở: "Chu đại
sư nãi là linh cấu sư trứ danh tu chân giới, nếu nhân cơ hội này lập
quan hệ với Chu đại sư, đại sư luyện giúp một hai linh văn trận trang,
bản môn sẽ có thêm lưỡng vị cao thủ tuyệt đỉnh."
Linh cấu sư là tồn
tại đặc biệt tại tu chân giới, linh văn trận trang là tổng kết thành quả tối cao của tu chân giới mấy chục vạn năm qua.
Một linh văn trận
trang liên quan đến tri thức về: phù lục, linh văn, trận pháp, chế khí,
linh thú…, cơ hồ gom hết mọi thứ trong tu chân giới vào.
Tu sĩ có thể sáng tạo linh văn trận trang được xưng là linh cấu sư, là thành phần được coi trọng nhất tu chân giới.
Một linh văn trận trang, dù hạng bét, cũng khiến chiến lực của người sử dụng cao hơn hai phần.
Đối với đê cấp tu sĩ, tác dụng còn không bằng cao giai pháp khí, nhưng với
cao thủ thì hai phần đủ mang lại hiệu quả nghịch thiên!
Muốn thành linh cấu sư không hề dễ dàng.
Đầu tiên là tư chất.
Linh cấu sư dính đến nhiều tri thức, có nghĩa là cần một tu sĩ có tư chất
toàn diện. Lại học đủ mọi môn, tiến độ cực kỳ chậm. Không ít tu sĩ lập
chí thành linh cấu sư, chưa kịp học hết những tri thức đó thì đã hết
dương thọ.
Tiếp đó là truyền thừa.
Muốn bồi dưỡng một vị linh cấu
sư, cần có một vị linh cấu sư làm sư phụ. Không cần những thứ khác, chỉ
nguyên tri thức cơ sở, Chí nhân cảnh siêu cấp cường giả cũng không đủ để dạy.
Đồ đệ tốt hiếm có, một vị linh cấu sư muốn tìm một đệ tử tư
chất thích hợp rất khó. Tìm được một đệ tử có tư chất thích hợp, lại
trong thời gian ngắn đột phá cảnh giới, có thêm tuổi thọ thì càng khó!
Không có dương thọ, sẽ không có thời gian học tri thức cơ sở mênh mông như biển đó.
Đáp ứng hai điều kiện này rồi vẫn còn ác mộng của chín phần chín linh cấu sư học đồ: sức sáng tạo.
Linh văn trận trang không phải cứ luyện chế lặp đi lặp lại. Mỗi linh văn
trận trang đều căn cứ vào người sử dụng. Người sử dụng khác nhau, linh
văn trận trang cũng khác.
Học xong tri thức cơ sở, làm cách nào kết hợp lại, sáng tạo ra linh văn trận trang, tuyệt đối là quá trình cần sức sáng tạo.
Quá trình này chặn đứng chín phần chín học đồ ở ngoài khung cửa của của linh cấu sư.
Sư phụ cũng chỉ có thể nhắc nhở chứ không thể chuyển sức sáng tạo cho đồ đệ.
...
Trong lúc bọn Vọng Hư chân nhân thương lượng nên nghênh tiếp Chu Diên Khánh
đại sư long trọng thế nào, Sùng Triệu sư huynh đưa bọn Tôn Lập đến một
trạch viện.
Tố Bão sơn lấy Huyền Vũ đại điện làm mốc chia ra tiền sơn hậu sơn.
Trừ linh thú viên, Đại nhật thiên hỏa thương pháo đài…, tiền sơn còn không
ít trạch viện, cung điện. "Vọng Sơn biệt viện" này là một. Nơi này xưa
nay vẫn để cho đệ tử mới tới.
Dọc đường, Sùng Triệu đã giới thiệu về Tố Bão sơn.
Đạt tới Phàm nhân cảnh đệ tam trọng mới là đệ tử Tố Bão sơn. Bất quá mới
chỉ là ngoại môn đệ tử, từ Phàm nhân cảnh đột phá đến Đạo nhân cảnh, sẽ
thành nội môn đệ tử.
Sư huynh đệ Sùng Triệu là nội môn đệ tử.
Đạt tới "Hiền nhân cảnh" sẽ có quyền vào hậu sơn, mở động phủ. Đấy mới là nhân vật thực quyền của Tố Bão sơn, khác xa đệ tử.
Hiện thời hậu sơn toàn là sư thúc, sư tổ cư trú, chưa có đệ tử nào vào đó được.
Nếu được sư thúc ở hậu sơn thu làm thân truyền đệ tử, tức thì tiền đồ vô
lượng, nội môn đệ tử không so được. Điền Anh Đông chắc chắn sẽ thành
thân truyền đệ tử.
Vọng Sơn biệt viện rất rộng, chiếm nửa dốc núi,
khung cảnh đúng kiểu tường trắng ngói đen gạch xanh được hoa cỏ điểm
xuyết, giữa cây và núi đá chừa ra một không gian vươn đến bờ sống nhỏ
trong sơn cốc.
Sùng Triệu tìm cho Điền Anh Đông một khoảng sân riêng
phòng, còn Tôn Lập được đưa vào một gian phòng nhỏ, trong khoảng sân này có tới bốn phòng đã kín người.
Tôn Lập vào đúng lúc ba gian phòng
kia đều đóng, không biết có người không. Gã không giỏi quan hệ, nên ở
lại trong phòng nghỉ ngơi cả đêm.
Sớm hôm sau, cả Tố Bão phái đều bị đánh động, từ chưởng giáo đến đệ tử sắp nhập môn đều chuẩn bị.
Đệ tử đứng thành hình vuông, theo thứ tự nhập môn. Phía trước là các vị sư thúc. Đầu tiên tất nhiên là chưởng giáo Vọng Hư chân nhân.
Mọi đệ tử đều được phái thanh sắc đạo bào và giày bằng vải bố, các sư thúc đều mặc pháp y, trang nghiêm vô cùng.
Đợi đến tận giữa trưa, đại nhật thần hỏa thiêu đốt Tố Bão sơn, nhưng từ
Vọng Hư chân nhân cho đến đệ tử sắp nhập môn đều không ai nóng ruột, vẫn nghiêm túc đứng im.
Chu Diên Khánh đưa thứ nói là sẽ đến vào giữa trưa.
Phía tây nam chợt vang lên tiếng gió nóng thổi, không biết ai lắm mồm kêu là "đến rồi". Kết quả bị chưởng giáo chân nhân trừng mắt mắng.
Từ hướng đó có một nhân ảnh lao nhanh tới, sau lưng là một cô bé chừng mười ba, mười bốn.