Bên dưới là mây là ánh trăng mênh mông, con ngựa gầy kéo cỗ xe tầm thường, bao trong quang mang lao trên không.
Tôn Lập ngồi trong góc xe, ôm một cái bọc chưa đầy tình thân.
Nhớ đến ánh mắt phụ mẫu lúc chai tay, Tôn Lập vẫn nhức nhối.
Ba người còn lại trong xe, sư huynh đệ Sùng Triệu và Điền Anh Đông tựa hồ
không hề thương cảm, trò chuyện vui vẻ. Qua những lời họ nói chuyện, Tôn Lập biết sư môn của Sư huynh đệ Sùng Triệu, cũng là môn phái tương lai
của gã, là Tố Bão sơn trong thất đại tu chân môn phái của Đại Tùy, theo
lời họ thì Tố Bão sơn thực lực hùng hậu, có một vị Chân nhân lão tổ tọa
trấn, hơn mười Hiền nhân cường giả, đệ tử Đạo nhân cảnh giới tới hơn năm mươi, là tiên môn được Đại Tùy thiên tử sách phong!
Đại Tùy vương
triều trong mắt con dân là cả "Thiên hạ", nhưng người tu đạo đều biết
thế giới không nhỏ như thế, Sư huynh đệ Sùng Triệu dọc đường đã nói rõ
với Điền Anh Đông về tu chân giới.
"Thiên hạ mênh mông, Đại Tùy chỉ
là một góc. Tố Bão sơn, Bạn Hổ trai, Ngọc Kiếm sơn trang, Thiên Thủy
trại, Trầm Binh môn, Bác Long đạo, Tiên Kiều phái là Đại Tùy chính đạo
thất đại phái. Trăm năm nghìn năm trước, tiên tổ của thất đại phái môn
liên thủ, nằm gai nếm mặt mới trục xuất ma tu khỏi Đại Tùy, giữ cho phàm dân thiên hạ thái bình."
"Không ngờ ma tu không ngã lòng, chạy đến
Quỷ Nhung ở tây bắc thì chống lưng chúng nhiều lần xâm phạm biên giới.
Mỗi lần chiến sự, thất đại phái đều ngầm phái người đến giúp cho đại
quân chiến thắng. Nếu không có thất đại phái, Đại Tùy sớm là thiên hạ
của ma tu, dân chúng sống sao nổi."
Y thổi phồng công lao của đại
phái, nâng địa vị của Tố Bão sơn trong thất đại phái, Tôn Lập lắng nghe
cũng hiểu thêm về Tố Bão sơn, tạm có thu hoạch.
La Hoàn bất mãn: "Toàn vớ vẩn, bốc thơm lên, đừng có tin..."
Linh phù của Sùng Triệu không được lâu, xe ngựa bay được chừng trăm dặm là
phải đáp xuống. Linh phù tuy chuyện thường nhật tại tu chân giới nhưng
không phải cỏ rác, Sùng Triệu không xa xỉ đến mức dùng linh phù di
chuyển.
Sau trăm dặm, xe đáp xuống, con ngựa gầy lại như bất mãn, mũi phì hơi hai lần rồi thong thả kéo xe.
Tố Bão sơn cách La Mi sơn chừng hai nghìn dặm, với người thế tục thì xa xôi vô vàn nhưng với người tu chân chỉ vài ngày là tới.
Dọc đường, Sư huynh đệ Sùng Triệu ngầm kết nối quan hệ với ngôi sao tương
lai Điền Anh Đông chứ ngó lơ Tôn Lập. Tôn Lập khát thì xin nước uống,
đói thì lấy lương khô ra ăn.
Ngược lại Điền Anh Đông không như trước, hôm nào cũng trò chuyện mấy câu với gã.
Điền Anh Đông có tính toán riêng, nhập môn là tất cả đều lạ lẫm, theo lời sư huynh đệ Sùng Triệu, tương lai y sẽ có thành tựu lớn.
Nhưng dù thế nào cũng cần có trợ thủ, nói trắng ra là thủ hạ.
Tôn Lập là người cùng thôn, tư chất bình thường, có phần thật thà, Điền Anh Đông cho rằng dễ khống chế, dễ bồi dưỡng lòng trung thành, nên y coi gã như "thủ hạ" tương lai.
Tôn Lập đương nhiên không biết Điền Anh Đông tính toán lắm thế.
Điền Anh Đông hỏi, gã ứng phó qua loa, không nói gã cũng không gợi chuyện.
"Ân oán" lúc nhỏ của cả hai, lớn rồi nhìn lại thật buồn cười.
Sau bốn ngày, Sư huynh đệ Sùng Triệu đối đãi gã nhạt nhẽo cực độ, phía trước xe xuất hiện một dãy núi hùng vĩ, thế núi như long hành hồng hoang, đại
khí bàng bạc. Màu núi xanh thẳm, trầm ổn vững vàng – đến Tố Bão sơn rồi.
Tố Bão sơn rất nổi danh tại Đại Tùy cảnh, đứng thứ năm trong thập đại danh sơn. Ba trăm năm trước, chưởng giáo khi đó Cơ Phong chân nhân chém giao ở Nộ Thương giang, ngăn được hồng thủy họa hại nửa châu, Tố Bão sơn
được Đại Tùy thiên tử sách phong, chính thức thành tiên gia môn phái
được công nhận.
Không thể coi rẻ sách phong đó, những ai coi tu chân
hoàn toàn tách rời thế tục thật ngây thơ, không tính việc khác, chỉ mỗi
việc thiên tử sách phong này cũng có vô số lợi ích.
Thiên tử long khí xưa nay có tác dụng áp chế người tu chân. Nhưng được thiên tử sách
phong, thành tiên quan của triều đỉnh, môn phái có thêm một lựa chọn tu
luyện: Phù long đình.
Tu sĩ có thiên tư cao không quan tâm thứ này
nhưng với những ai tư chất bình thường, tu hành theo lối thông thường
không thể đột phá thì đó là cái phao cứu mạng.
Được triều đình sách phong mới có Phù long đình.
Hơn nữa làm gì tại các châu cũng tiện lợi hơn, ví như tuyển chọn môn đồ
chẳng hạn, quan viên địa phương sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ.
Xe ngựa
vào Tố Bão sơn, vào sâu trong núi, dọc đường không thiếu nơi hiểm trở
khỉ vượn khó trèo, chim không qua được, bản lĩnh của con ngựa gầy được
thể hiện, đi như đất bằng, còn kéo cỗ xe mà vẫn đi ung dung.
Lần đầu
tiên con ngựa kéo xe nhảy qua một thác nước ba chục trượng, Tôn Lập ngẩn người cảm thán: quả nhiên là thủ đoạn của tiên gia!
Đồng thời, La Hoàn khinh miệt phì lên, không thèm giải thích với kẻ nhà quê như Tôn Lập: Đấy cũng xứng thủ đoạn là tiên gia?
Xe đi trong núi hai ngày, đến một sơn cốc thưa dấu chân người.
Cốc khẩu rộng rãi, hai ngọn núi hai bên khổng lồ, lưng núi bừng nở những
đóa hỏa trắng vàng đủ màu. Sùng Phác bảo: "Điền sư đệ, đến nơi rồi,
xuống xe thôi."
Tôn Lập xuống sau cùng, nhìn quanh, nơi này và La Mi sơn tựa hồ không khác nhau quá.
Quanh đây trống trơn, làm gì có sơn môn Tố Bão phái?
Thấy gã và Điền Anh Đông nghi hoặc, bọn Sùng Triệu thoáng đắc ý. Sùng Phác
được sư huynh ra hiệu, mọc ngọc bài hình thuẫn giơ lên, thể nội ánh lên
quang mang nhàn nhạt chảy vào ngọc bài.
"Xoạt!"
Ngọc bài bắn ra linh quang, chiếu vào khoảng hư vô phía trên cốc khẩu.
"Oành!"
Một tiếng nổ vang, thần hỏa ngập trời cuốn tới, thiêu đốt cả sơn cốc. Hỏa
quang tuy cực kỳ mãnh liệt nhưng hoa cỏ bị quét qua mà không hề hấn gì.
Trong ánh lửa, sơn cốc như từng lớp tranh cuộn được giở ra.
Phía sau lộ ra sơn môn hùng vĩ, lầu đá cao tới ba mươi trượng, trên sáu
thạch trụ là sáu con rồng cuốn, sống động như thật, trụ điêu khắc thập
nhị sinh tiếu thần thú, mỗi con ánh lên kim quang.
Hai thạch điêu cự
thú như hòn núi nhỏ ngồi xổm trước sơn môn, trảo sắc lẹm ấn xuống đất,
bốn con mắt to cơ hồ biết máy, nhìn thấu mỗi người đi vào.
Phía trên lầu đá là ba chữ ánh sáng màu vàng như rồng bay phượng múa: Tố Bão sơn.
Thấy Tôn Lập cùng Điền Anh Đông kinh hãi, bọn Sùng Triệu cười thầm, nhìn
nhau nói: "Điền sư đệ, chúng ta vào, có lẽ chúng ta là toán cuối cùng."
"À, vâng." Điền Anh Đông đáp, chỉnh đốn y phục, thành kính theo hai người
đi vào sơn môn. Tôn Lập theo sau, Sùng Triệu dùng mười phần tự hào giới
thiệu: "Đừng coi thường sơn môn, trong đó là hộ sơn đại trận của Tố Bão
phái chúng ta: Đại thanh hư thiên lưỡng nghi lôi hỏa trận."
"Đại trận này là nhị phẩm đỉnh cấp trận pháp do tổ sư gia sáng phái để lại. Công, có thể dẫn động cửu thiên lôi hỏa, phát liền mười tám quả Diệt ma thần
lôi, dù Chí nhân cảnh cường giả gặp phải cũng nuốt hận! Thủ, có thể chặn được ba đòn toàn lực của Chí nhân cảnh tuyệt thế cường giả, trong Đại
Tùy thất đại tu chân môn phái thì Đại thanh hư thiên lưỡng nghi lôi hỏa
trận cũng là hộ sơn đại trận uy lực mạnh nhất!"
Những thứ khác, Tôn
Lập không có cảm thụ trực quan gì, chỉ câu sau cùng, đủ xưng hùng Đại
Tùy tu chân giới đủ cho gã thấy hộ sơn đại trận đáng sợ cỡ nào!
"Phì! Rác rưởi cũng coi là bảo bối."
Võ Diệu chợt nói: "Trận pháp hạng bét chỉ thực hiện được ba tầng điệp gia
mà được coi là trấn phái chi bảo, còn được đệ tử đắc ý dương dương dem
khoe, tu chân giới hiện tại sao thế hả? Không còn thứ gì tốt nữa sao?
Không ai biết người biết của hả?"
Tôn Lập ngây người: "Tam trọng điệp gia? Trận pháp hạng bét? Đấy là hộ sơn đại trận mạnh nhất trong Đại Tùy thất đại phái tối đấy."
"Rác rưởi mãi mãi là rác rưởi, dù là rác tốt nhất trong đống cũng vẫn là rác!" Võ Diệu không hề khách khí.
Tôn Lập vẫn thấy khó tin: "Nhưng đấy là nhị phẩm trận pháp, đẳng cấp cao lắm rồi."
"Tiểu tử, hôm nay dạy thêm cho ngươi một bài, uy lực của trận pháp không chỉ
đơn giản là phẩm cấp cao thấp. Quan trọng hơn là trận pháp đó điệp gia
được mấy lần. Điệp gia càng nhiều lần, sơ hở và nhược điểm càng ít."
"Đại thanh hư thiên lưỡng nghi lôi hỏa trận nghe có vẻ ghê gớm, uy lực cũng
không tệ nhưng nhược điểm quá rõ. Chỉ cần người tấn công có kiểu pháp
bảo kiếm trận, hi sinh pháp bảo đó là phá được uy lực của đại trận. Sơn
môn Tố Bão sơn rắm chó này sẽ thành trống hoác thông thống."
Tôn Lập im lặng: Tố Bão sơn rắm chó - là sư môn tương lai của mỗ, dù gì cũng nên nể mặt nhau.
Bốn người đi qua sơn môn, đến gần mới cảm thụ rõ ràng được sơn môn hùng vĩ
thế nào, chỉ so với hai thạch thú, cả bốn không khác nào kiến dưới chân
voi.
Chương 03: Tố Bão sơn (2)
vipvanda :
Trong sơn môn, có hai đạo nhân trẻ tuổi canh gác, thấy bọn thì cúi người cung kính: "Cung nghênh sư huynh hồi sơn!"
Lần này đưa về Điền Anh Đông có Bảo lưu tuệ căn, Sùng Triệu vui vẻ, khẽ gật đầu nói: "Không cần khách khí..."
Điền Anh Đông vội đáp lễ nhưng bị Sùng Phác kéo lại. Tôn Lập lặng lẽ quan sát, thoáng nhận ra gì đó.
Sùng Triệu hỏi: "Các sư huynh đệ khác về chưa?"
Một người cung kính đáp: "Hồi bẩm sư huynh, đều về rồi."
Sùng Triệu gật đầu phất tay, bốn người đi qua, hai vị thủ sơn đệ tử lại vái: "Cung tống sư huynh!"
Sùng Phác bình tĩnh bảo Điền Anh Đông: "Hai ngoại môn đệ tử Phàm nhân cảnh
mà thôi, Điền sư đệ không cần khách khí. Với tư chất chải sư đệ, chỉ cần nhập môn, tất được sư thúc nào đó nhận làm thân truyền đệ tử, hai kẻ
này lúc đó thấy sư đệ sẽ phải hành đại lễ hỏi."
Điền Anh Đông mắt lóe tinh quang, tựa hồ càng mơ mộng.
Tôn Lập cũng nghe thấy, tin là hai vị thủ sơn đệ tử cũng nghe thấy nhưng họ vẫn ngoan ngoãn quỳ dưới đất, không dám mảy may bất mãn.
Tôn Lập khẽ thở dài, thầm lắc đầu.
Sau sơn môn là dãy bậc đá dài, men theo đó vòng qua một đỉnh núi, phần trước lưng núi là rừng tùng xanh om.
Cạnh rừng là một trạch viện rộng mênh mông. Cách ba, bốn dặm cũng nghe thấy tiếng dã thú gầm.
Sùng Triệu giải thích: "Điền sư đệ, đó là linh thú viên trứ danh của Tố Bão
phái, nếu có đệ tử tu luyện theo đường linh thú, có thể bẩm với chưởng
giáo, đến linh thú viên chọn linh thú."
Sùng Phác thoáng tự hào:
"Linh thú viên bản phái quy mô tuy không bằng Bạn Hổ trai, nhưng phần
tinh duệ không kém tí nào. Bạn Hổ trai có một trăm hai mươi lục phẩm
linh thú trở lên, linh thú viên bản phái có một trăm mười, tứ phẩm linh
thú trở lên, chúng ta có ba mươi sáu con, còn hơn Bạn Hổ trai!"
Tôn
Lập nghe y nhắc tới Bạn Hổ trai, ngữ khí đượm địch ý thì lấy làm lạ:
thất đại phái không phải cùng sánh vai kình chống ma tu sao?
Võ Diệu
cười lạnh: "Thế ngươi cũng tin? Thiên hạ tu sĩ nghìn vạn, nhưng nguồn
lực chỉ có thế, địa phương bé tí như Đại Tùy có đến thất đại phái, không tranh đoạt nguồn lực mới là lạ. Mặc cho ngươi thiên tài cỡ nào, từ
thiên tài đến thành cường giả, toàn là dùng các nguồn lực chất lại mà
thành!"
Tôn Lập hiểu ngay: hóa ra vậy.
Sùng Phác đang nói thì từ linh thú viên vang tiếng gầm, rừng tùng cạnh đó như bị cuồng phong thổi qua, cành lá ràn rạt.
Sùng Triệu tỏ vẻ đắc ý: "Nghe đi, đấy là tiếng gầm của nhị phẩm linh thú Cửu vĩ long lân báo đứng đầu linh thú viên. Cửu vĩ long lân báo do Tố Bão
sơn chúng ta bồi dưỡng được, dù Bạn Hổ trai chuyên về linh thú cũng
không con nào sánh được, hâm mộ chúng ta lắm."
Điền Anh Đông hiểu sơ qua thực lực Tố Bão sơn, tỏ ra rạng rỡ: "Lưỡng vị sư huynh, sư môn mạnh mẽ là may mắn của chúng ta."
"Toàn ngu xuẩn!" Óc Tôn Lập vang lên tiếng La Hoàn khinh miệt: "Trong tiếng
gầm của Cửu vĩ long lân báo hơi khàn, lúc nuôi chắc chắn có vấn đề.
Tiếng gầm chấn động rừng cây nhưng không lên được mây cao, chứng tỏ
phong chi lực cương mãnh quá độ, thủy chi lực dẻo dai lại thiếu. Chắc
khi làm thức ăn, pha trộn Bạch quả thảo và thịt Hỏa ngạc thú không ổn."
Tôn Lập không tin: "Chỉ qua tiếng gầm mà các hạ nghe được nhiều thế?"
Võ Diệu mà nghi ngờ như thế, La Hoàn tất điên tiết, sẽ cãi cọ liên hồi.
Nhưng Tôn Lập hỏi, La Hoàn lại cười lạnh: "Trẻ nít vô tri. Đợi đi, cùng lắm
một tuần hương nữa, Cửu vĩ long lân báo sẽ không chịu nổi."
Tôn Lập
không tin, theo bọn Sùng Triệu đi rất nhanh, không lâu sau là qua sát
khoảng sân rộng. Đến nơi thì tiếng thú gầm vang vang, cuồng phong phả
vào mặt, càng khiến Điền Anh Đông hoan hỉ, tạ thấy may mắn vì vào được
một môn phái có máu mặt.
Bốn người đi tiếp, dãy bậc đá chợt uốn khúc vòng qua hõm núi, linh thú viên khuất bóng.
Phía trước xuất hiện một tòa kiến trúc.
Kiến trúc đó ở trên một đỉnh núi, xây theo hình vòng tròn, thứ trên đó khiến Điền Anh Đông và Tôn Lập ngẩn người.
"Đại pháo?!"
Đại Tùy vương triều mấy trăm năm trước đã phát minh ra hỏa dược, thiên tử
đời đầu tiên tranh đoạt thiên hạ, đại pháo có tác dụng quyết định.
Hiện giờ Đại Tùy vương triều có "Thần hỏa doanh" chuyên về đại pháo.
Thành thử Điền Anh Đông và Tôn Lập tuy xuất thân sơn thôn nhưng không lạ gì
đại pháo. Trên kiến trúc ở đỉnh núi đặt một cỗ thiết pháo!
Khẩu pháo
lớn nhất trong "Thần hỏa doanh" của Đại Tùy vương triều đủ nhét một
người, nặng, ba vạn sáu nghìn cần! Đại Tùy vương triều cường thịnh, chế
tạo được bốn cỗ, đặt ở bốn phía tường thành đế kinh.
Nhưng họng pháo của Tố Bão sơn thì gom cả bốn họng ở đế kinh lại vẫn kém mười mấy lần.
Họng pháo dài hai mươi trượng, cao tám trượng, đường kính ba trượng! Nhét
Cửu vĩ long lân báo trong linh thú viên vào cũng bắn ra được.
Sùng
Triệu tỏ vẻ sùng kính: "Thần pháo này do tổ sư Tố Bão sơn đời thứ bảy
Hồng Viễn thượng sư tự tay luyện chế. Hồng Viễn thượng sư là chế khí đại sư nổi danh lịch sử tu chân giới, đỉnh cấp chế khí pháp môn ‘Liên hỏa
cửu tằng đoán pháp’ lưu truyền từ thượng cổ nhưng đã thất truyền mấy
nghìn năm, Hồng Viễn thượng sư chỉ với một quyển sách cổ không đủ và
thiên tư mà phục nguyên thành công thượng cổ thần thuật!"
"‘Đại nhật
thiên hỏa thương’ này luyện chế từ Liên hỏa cửu tằng đoán pháp. Đến giờ, Tố Bão sơn là môn phái duy nhất của cả tu chân giới có được thượng cổ
thần thuật truyền thừa."
"Đại nhật thiên hỏa thương có thể trực tiếp
dùng kiêu dương thần hỏa, cách xa mấy vạn dặm tấn công địch nhân. Cả Đại Tùy đều nằm trong phạm vi Đại nhật thiên hỏa thương, nhiều lúc chúng ta không cần rời sơn môn cũng có thể trừng phạt mấy con rối dám mạo phạm
Tố Bão phái!"
Sùng Phác bổ sung: "Đại nhật thiên hỏa thương uy lực vô cùng, một ngọn núi cũng chỉ một pháo là xong."
Tôn Lập cùng Điền Anh Đông hãi hùng: diệt môn chi pháo!
Giọng Võ Diệu lại vang trong óc Tôn Lập: "Bất quá là pháp khí dồn đại nhật
chân hỏa linh lực mới đạt được uy lực tầm thường thôi mà. Liên hỏa cửu
tằng đoán pháp thất truyền vì pháp môn đó quá lạc hậu. Nói trắng ra là
dùng chính loại chân hỏa tôi luyện liên tục sao, không cẩn thận là hiệu
quả sẽ xung đột, phôi pháp khí nổ banh ngay."
"Kỳ thực nếu dùng thủ
pháp đó luyện chế pháp khí, chỉ cần ba loại chân hỏa hỗn hợp là đủ đạt
hiệu quả cao nhất, liên hỏa cửu tằng thật sự vẽ rắn thêm chân."
Chỉ là y đã quen với việc huynh đệ Sùng Triệu "tự đại", ngữ khí nhạt nhẽo, nhưng hàm ý khinh bỉ hiện rõ.
Tôn Lập vẫn cho là y nói khoác, Đại nhật thiên hỏa thương cỡ nào, gã nhìn tận mắt, Võ Diệu bất quá nói mồm.
Võ Diệu tựa hồ cảm giác được ý gã nghĩ nên không vui: "Hừ, tiểu tử, không
tin thì khi ngươi đủ bản lĩnh luyện chế pháp khí, ta truyền cho ngươi
‘Tam sắc nguyên hỏa tâm thần đoán’, ngươi luyện chế là biết."
Một
toán đi qua pháo đài, chợt trong núi vang lên tiếng chuông boong boong,
Sư huynh đệ Sùng Triệu biến sắc: "Mệnh chung thất hưởng, có đại sự rồi!"
Chưa kịp hiểu, trong dãy núi liên miên bất tuyệt chợt có một đạo quang mang
lăng lệ bay lên, nhanh chóng vượt mấy chục đỉnh núi, đáp xuống ngay sau
lưng cả toán.
Lại có mấy chục tu sĩ từ các hướng đổ tới, thần sắc đều cuống quít.
Sùng Triệu chặn một người lại hỏi: "Sư huynh, xảy ra chuyện gì?"
Đạo nhân đó có năm đạo kiếm quang sau lưng như chim công xòe đuôi, là bộ kiếm phẩm chất cực cao, lực tấn công phi phàm.
"Cửu vĩ long lân báo trong Linh thú viên trung phát cuồng, đã phá cấm chế,
liên tục đả thương tám đệ tử canh giữ." Y nói nhanh rồi lao đi.
Sư huynh đệ Sùng Triệu hơi bất ngờ: "Cửu vĩ long lân báo sao lại đột nhiên phát cuồng..."
Đạo kiếm quang đó là một vị trưởng bối, đã đạt Hiền nhân cảnh, có ông ta
xuất thủ, lại thêm ngần ấy đệ tử thì tất nhiên không cần Sư huynh đệ
Sùng Triệu.
Cả hai đưa Tôn Lập cùng Điền Anh Đông đi tiếp. Tôn Lập dậy sóng trong lòng: La Hoàn nói đúng!
Tính toán thời gian, một tuần hương mà La Hoàn nói chỉ thêm có một chút.
La Hoàn vẫn nghi hoặc: "Sao lại chậm một chút? Chậm hơn ta tính, chứng tỏ
dược hiệu Bạch quả thảo có vấn đề. À, ta tính theo Thiên niên bạch quả
thảo, cổ e là môn phái hạng bét này không kham nổi."
Tôn Lập lại thầm khinh miệt.
La Hoàn nói đúng, vậy thì những gì Võ Diệu nói cũng đúng nốt.
Nhưng họ là ai? Thuận miệng cũng chê trách mọi niềm tự hào của Tố Bão sơn không ra gi!
Còn Dạ Ma Thiên rõ ràng khiến cả La Hoàn và Võ Diệu thật lòng kính nể, nhưng vì sao y luôn im lặng?
Đi thêm mấy bước, Sư huynh đệ Sùng Triệu chợt dừng lại, ngoái nhìn hai đệ tử mới, tỏ rõ vẻ ngưng trọng.
Sùng Triệu nói: "Điền sư đệ, cả Tôn Lập nữa, nơi chúng ta sắp đi qua là
thánh địa Tố Bão phái, cần giữ lòng sùng kính, vạn lần không được ồn
ào."
Cả hai thận trọng hẳn, chỉnh đốn áo quần, cùng Sư huynh đệ Sùng Triệu đi tiếp.
Dãy bậc đá trước mặt dẫn vào một vạt rừng trúc xanh biếc, vào trong đó
chừng mười trượng, trong bóng xanh chợt ánh lên một đạo linh quang.
Đến nơi nhìn rõ, hóa ra trong rừng sừng sững một cây thủy tinh lăng trụ gấp đôi thân người.
Trong lăng trụ phong ấn một cây đại chùy thô tháp, thân chùy có đủ dấu tích
chiến đấu, không biết đã qua bao đời chủ nhân, trải bao lần giao chiến
sinh tử!
Trong thủy tinh lăng trụ còn thấy rõ đạo đạo đạm kim sắc trận pháp, tỏa linh quang nhàn nhạt.
Đi không xa, lại thấy trong rừng trúc có thủy tinh lăng trụ thứ hai, kích cỡ tương tự, nhưng phong ấnmột cây kim thoa đẹp.
Kim thoa cũng như thoa thường, nhưng khắc vô số phù văn chỉ cỡ sợi tóc, dày đặc.
Sùng Triệu nói bằng giọng thành kính: "Đấy là ‘Thần binh lâm’ trứ danh của
Tố Bão sơn, trong mỗi thủy tinh lăng trụ đều phong ấn thần binh của một
vị tiền bối đắc đạo lưu lại. Thần binh vào được đây ít nhất cũng nhị
phẩm!"
"Mỗi thần binh đại biểu cho một vị cường giả phong vân, hùng
bá nhất thời. Họ chết rồi, thần binh tự động bay về Tố Bão sơn ẩn cư."
"Cách một quãng thời gian, môn phái sẽ tổ chức cho đệ tử môn vào Thần binh
lâm tìm cơ duyên, nếu được di bảo chấp nhận, nhận chủ thành công, tương
lai tu hành sẽ thuận lợi lắm."