Gió đêm phất qua mặt, sương đêm ẩm ướt thấm vào tóc mai, nửa đêm đầu
mùa hạ, yên tĩnh mà trong lành mát mẻ, gió đêm mang theo mùi hương
thoang thoảng của núi rừng, khiến con người đắm say.
Yến Hề Ngân
dường như bị mê hoặc, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào đôi môi đỏ mộng lạnh
lẽo của Khánh Nhiễm, đầu ngón tay thô ráp ma sát vào cánh môi mềm mại,
hắn chỉ cảm thấy cả người chấn động, máu chợt phun trào, trong đầu trống rỗng.
Động tác của hắn đến quá đột ngột, Khánh Nhiễm không biết
làm gì, chỉ ngốc nghếch nhìn hắn sững sờ. Khóe môi vẫn còn đọng lại nụ
cười vui vẻ lúc nãy, kinh ngạc nhìn hắn, cả người cũng cứng đờ.
Nam nhân này vẫn luôn cho người ta cảm giác điềm tĩnh an bình, giờ phút
này, Khánh Nhiễm lại không cảm thấy bị xâm hại, chỉ ngẩn ngơ nhìn hắn,
quên mất phải né tránh.
Nàng thậm chí còn thất thần, nghiên cứu
ngũ quan của nam tử. Sống mũi hắn thẳng tắp, cho thấy một tính cách kiên nghị dũng cảm, vành môi mỏng manh, nhìn ra có chút lạnh lùng vô tình,
nhưng lúc này đôi mắt lại trong vắt như làn nước, bên trong có sóng nước mênh mông, ẩn chứa sự dịu dàng, một bóng người nho nhỏ lay động, đó là
nàng ư…?
Khánh Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, một hơi thở ấm áp đã
phả lên chóp mũi, bóng đen nhoáng lên, nàng chỉ cảm thấy một áp lực dần
dần kéo đến, kìm không được phải nằm xuống bãi cỏ phía sau người. Đến
khi trước mắt rõ ràng, ánh vào mắt chính là một nửa vạt áo của nam nhân, vòm ngực dày rộng trong gió đêm phập phồng, mang theo sự ngang ngược
mạnh mẽ, khiến hơi thở nàng trong nháy mắt cứng lại.
Khánh Nhiễm
kinh ngạc, thế này mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, tim nàng đập
rộn ràng, theo bản năng nhắm mắt lại, trong giây lát lại cảm thấy không
đúng, lập tức mở mắt ra.
Nhưng lúc này mới phát hiện càng tệ hơn,
gương mặt của nam nhân không ngừng phóng đại trước mắt, ánh mắt lại
chuyên tâm mà nóng rực, hơi thở ấm áp đến gần, nàng thậm chí có thể cảm
nhận được bờ môi mình có chút ngứa ngáy, trong lòng phảng phất có chú
hươu đang chạy loạn, vô thức muốn nghiêng đầu đi.
“A!”
Một
tiếng hô nhỏ vang lên, Khánh Nhiễm chợt bừng tỉnh, nhanh chóng đẩy Yến
Hề Ngân đứng lên, Yến Hề Ngân bị nàng đẩy lật nghiêng trên mặt đất,
trong lòng hắn vừa mất mát lại vừa thở phào nhẹ nhõm, nét mặt biến hóa
vài lần, đứng dậy chỉnh đốn lại dáng vẻ, thế này mới lạnh lùng nhìn phía sau doanh trướng, đúng là phương hướng phát ra âm thanh vừa rồi.
“Đứng lại!”
Khánh Nhiễm nghe giọng nói của Yến Hề Ngân vô cùng nghiêm nghị, thậm chí mang theo một chút tức giận, không khỏi hoang mang. Nàng rất ít khi nghe
thấy Yến Hề Ngân khiển trách tướng sĩ như vậy, hắn lại càng không phải
là người giận cá chém thớt trút giận lên người khác.
Khánh Nhiễm
cũng nhìn theo ánh mắt hắn, lại thấy một người đang giấu mình trong bóng tối, ló đầu ra, nghe được tiếng quát của hắn, thân thể người đó liền
cứng đờ, nửa ngày mới xoay người lại, cúi đầu thưa dạ nói.
“Vương gia, tiểu nhân không cố ý.”
Yến Hề Ngân nhíu mày, lại lạnh giọng quát: “Lại đây!”
Tiểu binh cọ sát hai tay, cuối cùng mới lê từng bước một đi lên phía trước, giọng nói Yến Hề Ngân lạnh lùng: “Ngẩng đầu lên.”
Thân mình tiểu binh kia co rụt lại, theo bản năng đem đầu cúi thấp hơn.
Trong lòng Khánh Nhiễm nghi hoặc, không khỏi tập trung đánh giá binh
lính kia. Áo giáp quân phục che lấp hơn một nửa diện mạo của người nọ,
không thể nhìn rõ được. Nhưng khi tầm mắt nàng rơi vào đôi tay của người đó, không khỏi hơi chau mày, con ngươi cũng khẽ động.
Đó là một
đôi tay xinh xắn, ngón tay thon dài lại sáng bóng, da thịt mịn màng trơn mềm, dưới lớp quân phục màu đen càng thêm trắng ngần, cho thấy quanh
năm đều sống an nhàn sung sướng. Khánh Nhiễm lại ngước lên đánh giá đôi
mắt của người nọ, trong lòng đã có kết luận, đây rõ ràng là một nữ nhân.
“Ngẩng đầu!” Yến Hề Ngân tăng thêm ngữ khí, chân mày đã cau chặt lại với nhau.
Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy khi hắn nghiêm nghị, sự uy nghiêm và quý khí trời
ban làm cho người ta không thể kháng cự. Rốt cuộc tiểu binh kia cũng từ
từ ngẩng đầu, lộ ra gương mặt vô cùng duyên dáng, quả nhiên là một thiếu nữ đương tuổi thanh xuân.
Thiếu nữ khẽ cắn môi, nét mặt có chút
oan ức, thấy sắc mặt Yến Hề Ngân âm trầm, liền vội vàng cười tiến lên
kéo cánh tay của hắn.
“Nhị ca, hảo nhị ca, đừng tức giận mà, Mẫn
Mẫn sợ nhất là nhị ca nổi giận. Dọa người lắm đó, đúng rồi, vừa rồi hai
người đang làm gì thế? Sao lại gần nhau như vậy?”
Khánh Nhiễm ngẩn ra, dưới ánh mắt sáng như vì sao lại mang theo vẻ dò xét hiếu kì của
thiếu nữ, có chút xấu hổ, chợt quay đầu đi.
Sắc mặt Yến Hề Ngân
trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, mày kiếm nhướng lên: “Hồ nháo! Chiến
trường là nơi ngươi có thể đến sao! Đừng vội nói sang chuyện khác.”
“Sao ta lại không thể đến? Ta nhớ nhị ca, đến thăm nhị ca thì có gì không
được? Huống chi bây giờ võ công của ta cũng đã lợi hại hơn rất nhiều,
ngay cả Hoàng huynh cũng khen Mẫn Mẫn học hành tiến bộ. Ta cũng muốn ra
chiến trường, đánh bay quân lính Chiến quốc, trợ uy cho nhị ca.”
Khánh Nhiễm nghe nàng ta nói như vậy, chợt mỉm cười, suy nghĩ khẽ động, đã hiểu được thân phận của nữ tử.
Những năm cuối cùng nhà Tả Chu, binh biến nổ ra tứ phương, ngay lúc đó Hà
Đông Trụ quốc tướng quân, Yến Hồng đã khởi binh ở An Châu, chiêu mộ binh mã, sau đó từng bước đứng vững ở phía đông, tự lập nên Tinh quốc, tự
xưng là Tinh Hòa Đế.
Yến Hồng cũng chính là phụ thân của Yến Hề
Ngân, ông tại vị được mười sáu năm thì qua đời, năm ấy truyền ngôi cho
trưởng tử mười chín tuổi Yến Hề Nông, cũng chính là Hoàng đế Tinh quốc
bây giờ.
Khánh Nhiễm được nghe kể rất nhiều, Tinh Hòa Đế đăng cơ
nhưng không vong ân phụ nghĩa, phong người vợ đã cùng mình kết tóc se
duyên làm Tĩnh Đức Hoàng hậu, vô cùng sủng ái. Hòa Đế chỉ có hai vị
hoàng tử, một vị công chúa, đều là con đẻ của Tĩnh Đức Hoàng hậu. Cũng
vì vậy mà hoàng thất Tinh quốc có khác biệt rất lớn với các nước xung
quanh, ít đi việc lục đục, tranh đấu gay gắt, sinh ra một phần ấm áp hài hòa khó có được.
Yến Hề Ngân lại rất thân thiết với đại ca, Khánh Nhiễm đã nhiều lần nghe hắn nhắc đến Hoàng huynh của mình. Trong lời
nói lại không có sự kính sợ xa cách của đạo quân thần, ngược lại chứa
đựng sự kính mến ngưỡng mộ giữa các huynh đệ, những lúc đó đều khiến
nàng vô cùng hâm mộ.
Khánh Nhiễm cũng từng nghe Tô Lượng nhắc đến
Thừa Mẫn công chúa, chính là muội muội duy nhất của Yến Hề Ngân, Yến Hề
Mẫn, theo lời Tô Lượng nói, vị công chúa này được nuông chìu đến vô pháp vô thiên, cả ngày chỉ thích múa thương vung gậy, được chìu chuộng vô
cùng.
Nay nhìn tình cảnh như vậy, Khánh Nhiễm không khỏi hiểu rõ.
Vị nữ binh đột nhiên xuất hiện này nhất định là Thừa Mẫn công chúa, có
vẻ nàng đã theo chân Cấm vệ quân truyền chỉ chạy đến biên quan, cũng khó trách Yến Hề Ngân lại tức giận như vậy.
Khánh Nhiễm lắc đầu bật
cười, chỉ thấy cô đang cầm tay Yến Hề Ngân làm nũng, vẻ mặt đau khổ cầu
xin hắn đừng đuổi nàng về kinh thành. Còn nét mặt Yến Hề Ngân lại đen
kịt, gương mặt nghiêm nghị, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên sự ấm áp và
cưng chìu.
Trong lúc giật mình, gương mặt nhu mì của tỷ tỷ lại
chợt lướt qua trước mắt, trước đây mỗi khi nàng gây ra họa cũng sẽ kéo
tay tỷ tỷ như vậy, đau khổ cầu xin nàng đến chỗ mẫu thân cầu tình. Lúc
ấy nét mặt tỷ tỷ cũng có vài phần cưng chìu, vài phần bất đắc dĩ, hệt
như tình cảnh trước mắt.
Trong lòng Khánh Nhiễm có chút đắng chát, đang muốn xoay người yên lặng trở về doanh, để lại nơi này cho hai
huynh muội họ. Cũng không ngờ vào lúc này Yến Hề Mẫn lại nhìn sang, chỉ
vào nàng.
“Nếu nhị ca lo lắng, có thể để hắn trông chừng ta, nhất
định ta sẽ không gây náo loạn. Chờ nhị ca đánh thắng trận xong, ta cùng
nhị ca khải hoàn trở về. Hơn nữa bây giờ đưa ta đi, vạn nhất dọc đường
xảy ra chuyện gì, nhị ca chẳng phải sẽ đau lòng sao?”
“Hồ nháo! Dịch Thanh có quân vụ quan trọng trong người, ngươi phải thành thật hồi kinh cho ta.”
Bước chân Khánh Nhiễm dừng một chút, hơi chau mày. Yến Hề Ngân quát xong
nhìn về phía Khánh Nhiễm, trên mặt lại có vài phần ngượng ngùng, đôi môi mấp máy, nửa ngày mới nói.
“Ta mang nàng xuống xấp xếp, Dịch Thanh… Ngươi sớm trở về doanh trướng nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải điểm binh.”
Yến Hề Ngẫn nghe hắn nói như vậy, không khỏi lại tò mò đánh giá Khánh Nhiễm mấy lượt, còn chưa kịp nhiều lời đã bị Yến Hề Ngân kéo ra xa.
“Nhị ca, huynh nhẹ một chút! Làm Mẫn Mẫn đau quá.”
Khánh Nhiễm thấy hai người biến mất trong doanh trướng, nhẹ nhàng cười, lại
thở dài một tiếng. Đang muốn bước đi, dư quang lại thấy một điểm sáng
tím trên đất lóe lên, tập trung nhìn, thì ra là ống sáo trúc Yến Hề Ngân dùng vừa rồi, lẳng lặng nằm trên cỏ, phát ra ánh sáng dịu dàng.
Bước chân Khánh Nhiễm khẽ ngừng lại, cúi người nhặt ống sáo kia, ngẩn ngơ
một chút, khẽ nâng tay chạm vào đôi môi của mình, trái tim thoáng căng
thẳng.
Vừa rồi rốt cuộc xuất phát từ điều gì hắn lại hành động như vậy? Nghĩ đến những ngày qua, Yến Hề Ngân luôn quan tâm nàng, thi
thoảng ánh mắt sâu thẳm phức tạp của hắn cũng đôi lần đưa đến, trong
lòng Khánh Nhiễm hơi rối loạn, tâm tình có chút không rõ. Nếu vừa rồi
không có Yến Hề Mẫn, không biết đã phát sinh chuyện gì? Sau này nàng nên dùng thái độ gì để đối đãi với hắn đây?
Khánh Nhiễm cảm thấy bối rối, khẽ chau mày, lắc đầu bước nhanh về phía doanh trướng.
Ngày mùa hè nắng sớm phá tan tầng mây, đầu giờ Thìn *7h-9h sáng*, Trấn Tây quân đã nghiêm chỉnh đứng dưới ánh mặt trời chói mắt, nhiệt
khí bốc lên. Khánh Nhiễm ngồi ngay ngắn, ngẩng đầu nhìn về phía chân
trời, khoảng trời quang đãng như được thanh tẩy, sắc trời xanh thẳm, là
thời tiết rất tốt để xuất quân.
Ánh mặt trời sáng lạn, chiếu vào
áo giáp của mấy vạn tướng sĩ, phản chiếu thành những ánh sáng lạnh lẽo.
Yến Hề Ngân mặc một bộ quân phục đen tuyền, thân hình mạnh mẽ, lắc mình
nhảy xuống ngựa, bước chân trầm ổn vững vàng, tiến lên đài duyệt binh.
Dáng người hắn thẳng tắp, tay đặt lên bảo kiếm bên hông, hàn quang lóe
lên, bảo kiếm chợt xuất khỏi vỏ, hướng thẳng về phía chân trời.
Nhất thời chúng tướng sĩ xoay người xuống ngựa, ầm ầm quỳ xuống đất, đồng
loạt hô vạn tuế, trong lúc nhất thời, giáp sắt ma sát vang dội, ánh đao
lóe lên hàn quang, rung chấn chín tầng trời.
Ánh mắt Yến Hề Ngân
sừng sững bất động, gương mặt trang nghiêm, phất tay ra hiệu, nhất thời
trống trận ầm vang. Tiếng trống xuất quân vang dội như sấm sét, hắn xoay người nhảy lên chiến mã, quay đầu ngựa, một người một ngựa dẫn đầu
phóng ra ngoài doanh.
Khánh Nhiễm theo Yến Vân Vệ rầm rập nhảy lên ngựa, tác phong của tướng sĩ chỉnh tề, nối gót soái kì màu tím, bạt
tiến đến Cao Tùng Lĩnh. Nàng nhìn thân ảnh cao lớn đi đầu ở đội ngũ phía xa, bỗng nhiên nhớ tới đêm qua, chỉ cảm thấy giật mình như giấc mộng.
Nam nhân như vậy có thể là người si mê tư tình nhi nữ ư? Hắn có trời đất
rộng lớn, có nhiều thứ cần phải chú ý, nắm giữ trong lòng bàn tay, đêm
qua nàng đứng trong thế giới của hắn, sợ rằng chỉ tựa như một cánh hoa
lay động nhẹ nhàng đáp xuống mặt hồ, làm nổi lên những gợn sóng lăn tăn, rồi cũng tan dần theo cơn gió.
Sao nàng có thể làm hắn bối rối?
Là nàng tự mình đa tình… Khánh Nhiễm lắc đầu bật cười, có chút tự giễu,
ngẩng đầu thúc ngựa, nhập vào đội kỵ binh.
Đại quân đóng quân ở
Cao Tùng Lĩnh, doanh trại tựa vào vách núi cao chót vót, vô cùng đơn sơ, đêm đó Yến Hề Ngân phân phó xuống, lệnh cho chúng tướng sĩ xây dựng
phòng tuyến ngăn cản địch, nhất thời toàn bộ đại quân đều trở nên căng
thẳng, bắt đầu chuẩn bị cho chiến tranh. Trong thoáng chốc Tùng Nguyệt
đạo đã trang bị tầng tầng phòng ngự, bất cứ lúc nào cũng có thể nghênh
chiến với quân địch.
Như lúc trước mỗi ngày Khánh Nhiễm đều thao
luyện trận pháp cho đại quân, tâm tình cũng chợt an tĩnh rất nhiều,
không còn ưu tư thấp thỏm như lúc trong Trân Tây quân doanh nữa. Nhiều
ngày qua ăn gió nằm sương, khiến gương mặt nàng trở nên thô ráp, cũng
khiến lòng nàng ngày một cứng rắn.
Ngày hôm đó, ánh mặt trời vươn
mình từ dãy núi phía đông, một ngày mùa hè, nắng sớm đã vô cùng nóng
bức, chiếu vào người Khánh Nhiễm đang đứng trên đài cao tập luyện trận
pháp, khiến nàng chảy mồ hô đầm đìa, đang muốn tháo túi nước uống hai
ngụm, lại nghe một trận vó ngựa dồn dập xông vào doanh trại.
“Báo!”
Tiếng quát trong trẻo vang vọng quân doanh, một lính mật thám ghìm cương ngựa chậm rãi dừng trước cửa trại, trong lúc xoay người đã hô to xông vào
đại trướng của trung quân. Tâm Khánh Nhiễm khẽ động, nhìn những gương
mặt lộ vẻ nghiêm nghị và khẩn trương của chúng tướng gĩ trên giáo
trường, trận chiến nhiều ngày chờ đợi, rốt cuộc đã tới.