Đến gần giữa trưa, ánh mặt trời nóng cháy chiếu vào lớp đất vàng,
khiến mặt đất nòng hừng hực như một chiếc lồng hấp khổng lò. Mấy vạn đại quân nghiêm chỉnh xếp hàng ở cánh đồng mênh mông rộng lớn, bầu trời vạn dặm không một gợn mây, chỉ có ánh mặt trời như lửa cháy phát ra ánh
sáng chói mắt chiếu vào lớp giáp sắt, nhiệt khí khô nóng quyện vào mồ
hôi của tướng sĩ làm nhuộm mờ hai mắt.
Toàn bộ vùng đồng cỏ hoang
vắng đều yên lặng, chỉ nghe tiếng ve kêu bất an và nôn nóng ngập tràn
từng đợt bên tai. Khánh Nhiễm mặc một thân giáp màu bạc, áo choàng màu
tím, đầu đội mũ sắt gắn lông tím đứng trên đài đặt giữa đại đội, cầm
trong tay cờ lệnh của trận hình, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng phía
trước.
Thám mã hồi báo Chiến quân đã qua Bình Lục nguyên, tính
toán thời gian cũng sắp đến, Khánh Nhiễm nhìn về phía chân trời, ánh mắt lóe lên tia sáng kiên định. Bỗng nhiên, mặt đất bắt đầu âm ỷ chấn động, ánh mắt nàng sắc bén tập trung về phía tiền phương.
Bụi đất xoay
vần, cuồn cuộn như bao bọc cả bầu trời, Chiến quân càng ngày càng gần,
đội quân khổng lồ chấn động khắp nơi, ùn ùn càn quét đến. Khánh Nhiễm
híp mắt, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt dõi theo con hắc long đang mạnh mẽ
lao đến, đôi môi khẽ mím chặt lại.
Địch Táp một người một ngựa,
dẫn đầu thống lĩnh mấy vạn đại quân, giống như một trận cuồng phong mạnh mẽ tiến đến, làn gió hanh hao cuốn lên lớp đại huy đen tuyền phía sau
hắn, khiến cả người tựa như một con mãnh thú hung hãn phóng vụt đến.
Khánh Nhiễm tập trung, bình tĩnh nhìn về phía trước, nhìn đại quân của đối
phương kéo dài vạn dặm, quân kì giăng khắp mảng trời, vạn mã được bọc
sắt lao nhanh như ngọn sóng, chiến mã hí dài, vó sắt dữ tợn. Mấy vạn kỵ
binh, quả thật như một đàn mãnh hổ, quả nhiên không khác với hư danh,
chỉ một kỵ binh của Chiến quốc cũng đã hung mãnh như hổ sói.
Khóe
miệng Khánh Nhiễm khẽ cong lên, lướt qua tia cười lạnh lẽo, lúc này một
gã thám mã mới cấp tốc chạy trở về, tiểu tướng giục ngựa chạy vội tới
trước mặt Khánh Nhiễm, nhảy xuống ngựa, vội vàng nói.
“Báo, Chiến quốc có tám vạn kỵ binh, do Địch Táp thống lĩnh, đang tiến về phía tiền trận của quân ta.”
“Đã biết.” Khánh Nhiễm nói xong liền chuyển về phía quan truyền lệnh bên cạnh.
“Thuẫn bài binh *nhóm binh lính cầm khiên chắn* tiến lên trước, chạy đến phía trước chiến hào một dặm, triển khai Trường Xà trận!”
“Rõ!”
Quan truyền lệnh lĩnh mệnh, phất cao lá cờ có chữ “Thiên” to lớn trong tay,
một vạn quân đứng trước mặt Khánh Nhiễm gọi là “Thiên”, đội bộ binh lĩnh mệnh, trong nháy mắt liền giương tấm khiên to lớn trong tay, chậm rãi
đẩy mạnh về phía trước, nhịp bước rất uy vũ, tựa như tường đồng vách
sắt.
Tám vạn thiết kị Chiến quốc do Địch Táp thống lĩnh, nhanh như tia chớp phóng vọt tới, lực công kích của kỵ binh nằm ở tốc độ và tính
cơ động, Địch Táp dẫn đầu thiết kỵ điên cuồng lao đến, toan xông thẳng
đến trận doanh của đối phương.
Nhưng khi Địch Táp cách đại đội của Tinh quốc vài dặm, lại đột nhiên ghìm chiến mã, chiến mã to lớn dưới
người hắn hí dài một tiếng, vó trước giương lên cao, trong lúc chạy như
bay lại nhanh chóng ngừng lại.
Hai mắt Địch Táp như luồng điện,
nhìn chằm chằm về phía trước, giơ tay lên, quan lệnh kì bên cạnh hắn
liền giơ cao đại kì trong tay, tám vạn thiết kỵ của Chiến quốc cơ hồ
đồng loạt ghìm chiến mã, tám vạn chiến mã cũng đồng thời tê minh, đứng
thẳng phía sau Địch Táp, làm cuốn lên một tầng bụi đất, như cơn sóng dữ
trong bão táp.
Đôi mắt Địch Táp phóng ra một tia sáng lạnh lẽo,
hắn nâng mắt nhìn tiền phương, chỉ thấy phía trước đội quân Tinh quốc,
có một rãnh núi ngăn cản thiết kỵ tấn công. Địch Táp cắn chặt răng, hừ
lạnh một tiếng, hô.
“Cung tiễn binh yểm trợ, san bằng chiến hào phía trước cho bổn vương!”
“Rõ!”
Phó tướng thủ hạ của Địch Táp nhận được mệnh lệnh, cao giọng đáp, chỉ huy
vạn kỵ binh rải cát ra đất. Đồng thời đội thuẫn bài binh đông đảo yểm
trợ cho nhóm cung tiễn binh hướng về phía chiến hào, lại có một tướng
lĩnh tiến lên, gương mặt tươi cười nịnh bợ nói.
“Vương gia, quân
địch hiển nhiên đã sớm đề phòng, ngày hôm nay khô nóng quá, không bằng
Vương gia nghỉ tạm dưới tàng cây một lát đã.”
Địch Táp đột nhiên
quay đầu, ánh mắt giống như một lưỡi đao bắn đến gương mặt của người nọ, gã đó không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn, vội cúi đầu xuống thấp.
Địch Táp hừ lạnh một tiếng, cả giận mà cười, nói.
“Bổn vương còn
tưởng do quân Tinh quốc dũng mãnh phi thường, hóa ra trận chiến thảm bại ở Cao Phong lại do tướng lĩnh Chiến quân mê muội ngu dốt!”
Sắc mặt người nọ đại biến, dưới ánh mặt trời nhợt nhạt không còn một giọt máu, chỉ đứng vâng dạ, không dám nói thêm một lời.
Gương mặt Địch Táp tối đi, cũng không nói nhiều nữa, dáng người thẳng tắp ngồi trên lưng ngựa, tập trung nhìn đến phía trước.
Thấp thoáng chỉ thấy đại tướng của đối phương đứng giữa trận hình, mấy vạn
binh mã Tinh quốc đã chia làm tám đội, trước trận của mỗi đội đều có
quân kì rất lớn, phân thành Thiên, Địa, Lôi, Phong, Thủy, Hỏa, Sơn,
Trạch. Tám đội binh sĩ, đan xen khắp nơi, trong hỗn độn lại có sự ngay
ngắn trật tự.
Bên ngoài đội quân được bố trí thành từng lớp phòng
thủ, trường thương, cung tiễn bên ngoài, binh lực cơ động ở bên trong,
hơn một vạn thuẫn bài binh còn lại toàn bộ đứng chắn phía trước đội ngũ.
Địch Táp hơi nhíu mày, nhìn trận hình chỉnh tề có thứ tự ở phía trước, quay đầu nói với lão giả mặc nho phục phía sau.
“Tiên sinh có biết trận hình của đối phương không?”
Lão giả kia vốn đang tỉ mỉ đánh giá trận hình ở phía xa, chân mày chau lại, nay thấy Địch Táp hỏi đến, gương mặt liền trầm xuống, lắc đầu nói.
“Vương gia, lần này muốn công phá Tùng Nguyệt đạo, e rằng không dễ. Trận pháp
này tuy lão thần không nhìn ra được, nhưng chỉ nhìn trận hình, cũng biết chắc chắn đối phương là người rất am hiểu cách bày binh bố trận!”
Chân mày Địch Táp khẽ nhướng lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm trận hình ở phía trước, trong lòng không ngừng trầm xuống. Chỉ cảm thấy trận hình
quân địch quả thật rất kiên cố, vị trí của đội cung tiễn binh kia được
an bài rất thỏa đáng. Bất kể từ góc độ nào đánh vào, đều sẽ rơi vào trận mưa tên của cung tiễn thủ đối phương. Mà trường thương binh và thuẫn
bài binh chắc chắn sẽ ngăn cản kỵ binh đánh sâu vào, điều khiến Địch Táp đau đầu còn là bốn đội binh cơ động trong trận kia, chỉ thấy bốn đội
Thủy, Hỏa, Sơn, Trạch, một tay cầm khiên tròn, một tay lại nắm chắc
trường đao, như vậy ở thời điểm giao chiến với đoản binh, chắc chắn đối
với kỵ binh càng có lực sát thương rất lớn.
Địch Táp thấy rất nhiều cung tiễn thủ đã bị cung tên của đối phương bức lui, hắn hơi nghiêng đầu.
“Mục tiên sinh, có cách nào không cần vòng qua bình nguyên này không?”
Mục Giang suy nghĩ, lại lắc đầu: “Để đến Thanh Châu chỉ có một con đường
này, trong phạm vi hơn mười dặm đều là núi non trùng điệp, chỉ có nơi
này mới là vùng đất bằng phẳng, quân ta chỉ cần đánh hạ nơi này, vậy
đoạt Thanh Châu sẽ là việc dễ như trở bàn tay.”
Địch Táp không nói thêm nữa, thấy cung tiễn binh sắp tiếp cận chiến hào phía trước, hắn
chợt ngưng mắt, chậm rãi giơ tay phải lên, âm thanh lạnh lùng nói: “Cung tiễn thủ chuẩn bị!”
Vương kì giương lên, cờ lệnh cho cung tiễn thủ phất cao, phần phật trái phải, không khí trong bình nguyên nhất thời ngưng trệ.
“Lên!”
Theo tiếng Địch Táp thét lên, chúng binh lính đông đảo đồng thời tiến đến,
theo đội hình hoặc quỳ hoặc đứng, giương cung, tên nhọn được cài vào
dây, nhắm đến đại đội Tinh quốc đứng phía sau chiến hào.
Khánh Nhiễm đứng thẳng người, âm thanh lạnh lùng nói:“Thuẫn bài thủ, lên!”
Địch Táp vung tay, cờ lệnh hạ xuống, tiếng trống dồn dập như sấm, theo tiếng trống trận kịch liệt, mưa tên đầy trời bắn ra, một khắc này ánh sáng
mặt trời rực rỡ dường như cũng u tối phai nhạt.
Đội quân Tinh quốc lại không hoảng loạn, thuẫn bài thủ tiến lên yểm trợ, cung tiễn thủ
đứng phía sau tiến hành đánh trả. Nhưng hẳn là Địch Táp đã quyết tâm
sang bằng Tùng Nguyệt đạo, đại đội cung tiễn thủ thay nhau ra trận, Tinh quân có phần không chịu nổi thế tên, mắt thấy trận tên của đối phương
từng bước tiến về phía trước, Khánh Nhiễm cũng thoáng dời đài về phía
sau một chút.
Cách đó không xa đứng trên đài giữa sườn núi, Yến Hề Ngân mặc một thân giáp đen, khoanh tay mà đứng, nhìn biến động của bình nguyên ở phía trước. Vương kì phía sau hắn bị làn gió hanh hao thổi bay phất phới, mắt thấy Khánh Nhiễm dời đài về phía sau, ánh mắt hắn khẽ
động.
“Vương gia, Yến Châu binh của Địch Táp quả thật không tầm
thường, nhanh như vậy đã có thể đột phá cung tiễn trận. Bát Trân trận
của Dịch Thanh có thể dùng được không?” Lan tướng Bùi Tử Minh của Yến
Vân Vệ nhíu mày nói.
Yến Hề Ngân mỉm cười, nhìn về phía thân ảnh
đơn bạc đang thong dong chỉ huy trong trận, ánh mắt sáng như sao, nói:
“Yên tâm đi, Bổn vương tin tưởng hắn. Tình hình chiến đấu ở Đồng Sơn
Lĩnh thế nào?”
“Tô Lượng vừa phái người đến, quân ta đã dễ dàng
ngăn cản đợt công kích thứ nhất của quân địch, không có thương vong
nhiều. Vương gia yên tâm đi, tên tiểu tử Tô Lượng kia còn rãnh rỗi nhắn
lời, nói là Vương gia bất công, đem trận thế lớn như Tùng Nguyệt đạo
giao cho Dịch Thanh. Thuộc hạ dám cam đoan, bây giờ tiểu tử kia đang đỏ
mắt giậm chân đấy.”
Yến Hề Ngân cười đạm, cũng không tiếp lời, chỉ tập trung nhìn xuống dưới núi. Lúc này trước trận đã có biến đổi, cung
tiễn binh của Tinh quốc đã liên tiếp lui về phía sau.
Trước trận
Chiến quân, Địch Táp dĩ nhiên cũng nhận ra Tinh quân phải liên tục lùi
về sau, hắn lạnh lùng cười, tay phải lại vung lên, kỵ binh đông đảo đồng loạt xông lên, gào thét đem những bao cát hướng về phía chiến hào. Được cung tiễn binh che chắn, kỵ binh rất nhanh đã mở được một lối đi.
Địch Táp thấy thời không thể thất, một tiếng quát dài, phóng ngựa xông lên
phía trước. Hắn mặc giáp sắt đen huyền, hai tay cầm kim luân, trong nháy mắt, hơn một ngàn quân tiên phong đồng loạt xông đến chiến hào, quả
thật nhanh nhẹn như báo.
Địch Táp dẫn theo một ngàn người đều là
võ công cao thủ, thừa lúc cung tiễn binh của Tinh quốc có chút hoảng
loạn, hắn quát lớn một tiếng, vó ngựa phi như bay, kim quang trong tay
lại tựa bão táp, lao thẳng đến chiến hào ở đối diện.
Hơn một ngàn
quân vừa xông đến, đã khiến cung tiễn binh của Tinh quốc tan rã, đại
quân Chiến quốc lại nhanh chóng đuổi theo, đem ván gỗ đặt lên chiến hào, kỵ binh nhanh chóng phóng qua chiến hào, vó sắt vang dội, tiếng chém
giết như sấm, lao nhanh trong chốn núi rừng.
“Giết!”
“Xông lên!”
Tám vạn thiết kỵ tiên phong nhận được quân lệnh của Địch Táp, gào thét thúc chiến mã phóng đến trận hình của Tinh quân, vạn quân đánh trống reo hò, đất rung núi chuyển.
Khánh Nhiễm nhìn kỵ binh Chiến quốc đang lao đến như mãnh hổ, khóe miệng lại càng giương cao hơn, lướt qua ý cười tự tin, nàng giơ cao lệnh kỳ trong tay.
Cung tiễn binh trong trận
hình Tinh quốc tiến lên, thuẫn bài thủ yểm trợ, chúng binh lính vung tay kéo căng trường cung, vô số mũi tên lạnh lẽo nhắm thẳng đến tám vạn
binh sĩ đang lao đến.
Mưa tên đầy trời xé ngang tầng mây, tiếng
kêu thảm thiết liên tục vang lên, rất nhiều thiết kỵ binh của Chiến quốc đã ngã xuống, nhưng thế công của bọn họ lại không chút suy yếu, tám vạn thiết kỵ vẫn gào thét xông về phía đội quân Tinh quốc.
“Không hổ là thiết kỵ của Chiến quốc.”
Trong lòng Khánh Nhiễm thầm ca ngợi, tay trái giơ lệnh kỳ mang chữ “Thiên”,
thuẫn bài thủ đứng trước trận hình chợt chia làm hai đội, tạo thành một
lỗ hổng rất lớn ở phía trước, dẫn tám vạn thiết kỵ binh của Chiến quốc
vào trong trận.
Địch Táp thấy tám vạn thiết kỵ của mình đã nhảy
vào trận, đột nhiên nhíu mày, trong lòng thầm kêu không ổn. Song luân
trong tay hắn bay lên, nháy mắt giải quyết vài tên Tinh quân, nhìn người đang đứng trên đài cách đó không xa. Nam tử đứng trên đài vô cùng trẻ
tuổi, mặt mày lại như vẽ, trong đôi mắt trong trẻo như nước lại ẩn chứa
ánh sáng sắc bén.
Người này là ai! Bản thân Yến Hề Ngân hắn biết,
theo lý thuyết trận đại chiến quan trọng như vậy phải để Yến Hề Ngân tự
mình chỉ huy. Mà người này lại được Yến Hề Ngân giao phó trọng trách,
nhất định đã sống trong Trấn Tây quân nhiều năm, là người được Yến Hề
Ngân vô cùng tin tưởng! Nhưng vì sao hắn lại không biết trong Trấn Tây
quân có một nhân vật như thế này?
Mắt thấy trận hình quân địch lại thay đổi, kỵ binh bị vây quanh đã rất nguy hiểm, Địch Táp thét lên một
tiếng, hai mắt đỏ vằn, kim luân bay ngang vạch ra một đường máu, phóng
vào trong trận.
Trung quân ngăn chặn con đường phía trước, phía
sau lại có thuẫn bài binh vây hợp, Khánh Nhiễm thấy tám vạn thiết kỵ đã
lọt vào, cười lạnh một tiếng, lại giơ lệnh kì “Địa”, “Lôi” ở trái phải,
hai đội trường thương binh từ trong trận trái phải chạy đi, mũi thương
dày đặc nhắm nhắm thẳng vào trận, vây khốn tám vạn kỵ binh ở giữa.
Lệnh kì trong tay Khánh Nhiễm không ngừng biến hóa, các đội binh sĩ trong
trận lại luân phiên phối hợp, cung tiễn binh tiến lên, mưa tên lại giăng khắp khoảng trời, không ngừng có kỵ binh Chiến quốc ngã khỏi ngựa.
Trong lúc đó tám vạn kỵ binh bị trường thương binh vây khốn bên trong, nhất
thời không thể đột phá ra ngoài. Mặt khác bốn đội quân cơ động lập tức
xông lên, cùng trường thương binh hợp làm một, giương cao khiên tròn
trong tay, lại huy động trường đao, chém về phía chân ngựa, vòng vây
không ngừng thu nhỏ lại, tám vạn kỵ binh bị vây bên trong, mắt thấy đã
từng bước bị đánh ngã.
Vẻ mặt Khánh Nhiễm bình tĩnh, cờ lệnh trong tay lại giương lên, thuẫn bài binh đứng trước trận nhanh chóng thối lui về sau cùng, từ phía sau tiến lên trước, chậm rãi đẩy mạnh, đem tám vạn kỵ binh dồn ra ngoài, mà một đội cung tiễn binh cũng di chuyển phía sau thuẫn bài binh, mưa tên lại xé ngang thiên không, lao vút đến hướng tám vạn kỵ binh kia.
Nhất thời tám vạn kỵ binh bị ba mặt vây đánh,
phía trước là một vạn thuẫn bài thủ, lá chắn hình vuông to lớn, tựa như
tường đồng vách sắt, căn bản không thể đột phá, còn có cung tiễn binh hỗ trợ, sắc bén không thể nghênh đón.
Mà hai bên lại là trường
thương, còn có bốn đội bộ binh cơ động, dựa vào tấm khiên tròn trong
tay, thỉnh thoảng lại xông lên, chém vào chân ngựa, những kỵ binh bị ngã khỏi chiến mã, không phải chết bởi trường thương, cũng sẽ bị trường đao chém chết, hoặc bị vó ngựa giẫm đạp mà chết, vô cùng thê thảm.
Địch Táp nhìn thảm trạng trong trận hình, lửa giận trong lòng bốc lên, hét
lớn một tiếng, dẫn đầu một đội kỵ binh, lao nhanh vào trong trận. Hắn
trừng lớn mắt, đôi mắt vằn tia máu bức thẳng đến phía Khánh Nhiễm đang
đứng trong trận.
“Vân Thiên doanh đi cùng Bổn vương, đột phá một cửa thoát!”
Địch Táp lại quát một tiếng, giục ngựa xông tới trước, kim luân to lớn lượn
vòng trái phải, như một con du long vàng đang gào thét, khiến người khác kinh hồn bạc vía, hàn quang lạnh thấu xương. Mà Vân Thiên doanh phía
sau hắn lại hiện vẻ tinh nhuệ, đội hình không hề rối loạn, theo sát phía sau, đao kiếm gào thét xuất ra, sắc bén không thể đỡ nổi, nhanh chóng
đột phát một con đường máu.
Mà đội kỵ binh đang hoảng loạn kia,
mắt thấy phía sau đã mở ra một khoảng trống, liền vội lui về phía sau,
tự giẫm đạp lên nhau, gót sắt vô cùng dữ tợn. Địch Táp thầm rủa một
tiếng, một mình phi lên trước, hét lớn một tiếng.
“Vân Thiên doanh tản ra, mở rộng khoảng trống.”
Hiển nhiên, kỵ binh đang bị vây khốn cũng phát hiện không thể miễn cưỡng
xông lên, ở sự tổ chức của tướng lĩnh dần ngăn cản thế công của Tinh
quốc, một mặt lại chậm rãi đến gần khoảng trống. Địch Táp nhảy vào trong trận, chỉ huy ngăn chặn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía trận đài.
Một gã tướng lĩnh chém ngân thương trong tay, nhanh chóng đột phá đến bên
cạnh Địch Táp, hét lớn: “Vương gia, vừa dò xét được, trận pháp này là
Bát Trân trận do thủ hạ mới của Yến Hề Ngân, Dịch Thanh thao luyện, quả
thật rất lợi hại. Chúng ta phải mau chóng rút khỏi đây, nếu không khi
đội hình của đối phương biến đổi, khoảng trống cũng sẽ bị chặn.”
Địch Táp chợt ngoảnh đầu nhìn lại, lạnh lùng liếc nhìn người trên đài: “Làm
theo huấn luyện ngày thường, Vân Thiên doanh yểm trợ phía sau.”
Tướng lãnh lĩnh mệnh rời đi, song luân trong tay Địch Táp vũ động, quát lớn
một tiếng, chiến mã tê minh, kim quang luân ảnh, tạo thành từng đợt sóng mãnh liệt bên trong trận pháp. Hắn phóng tầm mắt về phía trận đài, đôi
mắt đỏ vằn đầy tơ máu, trong lúc chạy như bay chợt cầm lấy cung tiễn rơi trên đất, tụ khí vào hai tay, mạnh mẽ kéo cung, mũi tên như sao băng,
trong không trung chợt lóe lên, phút chốc đã bay đến trước người Khánh
Nhiễm.
Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy thế tên lạnh thấu xương đánh úp
đến, thân thể theo bản năng phản ứng. Nàng chợt ngửa người ra phía sau,
dáng người nhẹ nhàng lướt trong không trung, giống như cá chép phóng
khỏi lồng sông, trong lúc bay lên một mũi tên mang theo ánh sáng lạnh
lẽo đã bay sượt qua.
Khánh Nhiễm hít một ngụm khí lạnh, lúc đứng
vững liền tập trung tìm phương hướng tên lao đến. Bốn mắt đối nhau, một
bên đỏ thẩm tàn nhẫn, một bên lạnh lẽo như bóng nước, ai cũng không yếu
thế. Lưỡng đạo tầm mắt xuyên qua tầng tầng mưa máu, trong không trung
xẹt lên ánh lửa, Địch Táp hừ lạnh, đang muốn tiếp tục giương cung, lại
nghe cách đó không xa truyền đến tiếng hô.
“Vương gia, hậu quân đã rút khỏi. Nhanh, mau thúc ngựa đi.” Phó tướng Cao Đạt của Vân Thiên doanh quát to
Địch Táp cũng biết không thể ham chiến, nhìn về phía Cao Đạt, lại cả kinh,
chỉ thấy hắn đang chật vật né tránh một đao của tướng lĩnh Tinh quốc
đang quét ngang đến, Địch Táp hét lớn một tiếng, kim luân xuất khỏi tay, tướng lĩnh Tinh quốc đó bị buộc phải thối lui.
Nhưng Tinh quân
lại người đông thế mạnh, chúng lính đông đảo kéo đến, nhất thời liền dồn Cao Đạt ngã khỏi lưng ngựa, mọi người thấy hắn bị bỏ lại, càng thêm gào thét, vây đến tấn công.
Địch Táp khẩn trương, thúc ngựa phóng
đến, cúi người kéo Cao Đạt lên lưng ngựa, trường thương từ bốn phương
tám hướng đâm tới, Địch Táp chỉ dùng kim luân ở tay phải ngăn cảnh binh
khí đang tấn công, tay trái giữ lấy Cao Đạt vẫn chưa leo lên lưng ngựa.
Xa xa, khi thấy Địch Táp giương cung bắn về phía Khánh Nhiễm, lòng bàn tay Yến Hề Ngân đã ướt mồ hôi, bàn tay nắm chặt cung tên, chỉ chờ đợi thời
cơ đến. Lúc này, hắn đã thấy rõ tất cả, vành môi khẽ cong lên, mũi tên
như sao băng, lao nhanh bức thẳng về phía của Địch Táp.
Thế tên
kia rất mạnh, Địch Táp che chắn cho Cao Đạt, tay phải còn chém giết với
Tinh binh, tai nghe tiếng tên phá không mà đến, ngẩng đầu thấy đã không
kịp né tránh, theo bản năng nghiêng thân qua, mũi tên kia đã “phập” một
tiếng, đâm vào bả vai hắn.
Thân vệ của Địch Táp thấy hắn bị
thương, nhất thời điên cuồng xông về hướng này, phút chốc bên trong trận tựa hồ nổi lên một trận cuồng phong, sắc bén không thể đỡ nổi.
Mấy trăm thân binh không sợ chết lao đến, tuy Địch Táp bị trúng tên, nhưng
hắn đã tránh được nơi yếu hại, lạnh lùng thét một tiếng, bàn tay nắm kim luân nổi rõ gân xanh, khớp hàm cắn chặt lại với nhau, cuối cùng ngoảnh
đầu lại, được bảo hộ thối lui ra phía ngoài.
“Vương gia, ngài thế nào? Vương gia, Cao Đạt đáng chết!”
Bên tai vang lên giọng nói lo lắng và hổ thẹn của Cao Đạt, gương mặt Địch
Táp lạnh lùng, cũng không trả lời, gò má hiện lên đường nét lạnh lẽo.
Dịch Thanh! Bổn vương nhớ kỹ!
Đến khi Chiến quân rút khỏi trận, Khánh Nhiễm vung cờ lệnh, trận hình lại
chợt chuyển động, khôi phục về trận thế ban đầu. Dưới ánh chiều tà, đội
hình chỉnh tề, sừng sững như núi.
“Báo, kỵ binh quân ta hao tổn gần năm vạn.”
Ngực Địch Táp đau nhức, chỉ cảm thấy đây là mối đại nhục lần đầu gặp phải
trong đời, từ khi hắn lãnh binh đến nay, chưa bao giờ chịu thảm bại như
vậy. Đôi mắt đỏ tươi nhìn thân ảnh màu xanh đứng giữa trận, cổ họng tanh ngọt, trào lên một ngụm máu tươi. Hắn đem ngụm máu kia ép xuống, tay
nâng lên, một tia máu đỏ thẩm đã xẹt ngang không trung.
“Vương gia!”
Mọi người kinh hô, bởi Địch Táp đã mạnh mẽ rút mũi tên trên vai.
Gương mặt Địch Táp tối đi, tay phải nắm chặt, mũi tên lên tiếng trả lời mà gãy đoạn. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, chợt quay đầu ngựa.
“Lui binh!”
Xa xa Yến Hề Ngân lại cười nhạt, nhướng mày nhìn người trong trận, ánh mắt nóng rực mà vui mừng.
“Lui! Lui! Khá lắm Dịch Thanh! Hảo tiểu tử!”