“Diễm ca ca, huynh làm sao vậy?”
Giọng nói lo lắng vang lên,
hiển nhiên, Lục Linh Lung đứng bên cạnh hắc y nam tử cũng phát hiện ra
sự kì quái của hắn, nàng lo lắng gọi hắn, nhưng nam tử vẫn như trước,
chỉ chăm chú nhìn Khánh Nhiễm.
Lận Kì Mặc cau mày quay đầu nhìn
Khánh Nhiễm, hình như nàng cũng phát hiện ánh mắt của nam tử, động tác
múa thương đột ngột dừng lại, đưa mắt sang.
Nhưng Khánh Nhiễm vừa
xoay người, cơ thể của nam tử kia chợt cứng đờ, sau đó đột nhiên xoay
người vội vàng vòng qua hành lang biến mất khỏi giáo trường, ngay cả
tiếng gọi của Lục Linh Lung đứng phía sau cũng chưa từng bận tâm.
Lúc Khánh Nhiễm quay đầu chỉ nhìn thấy một bóng người cao ngất, cùng với
ống tay áo trống trơn bị gió thổi bay phần phật, không hiểu sao trong
lòng nàng lại thấy xót xa, chân mày khẽ cau lại.
Lục Linh Lung
thấy Mạc Chi Diễm đã biến mất khỏi hành lang, xoay người nhìn Khánh
Nhiễm đang đứng trên giáo đài, sóng mắt hiện lên vẻ đăm chiêu, bỗng
nhiên nàng làm như nghĩ tới điều gì, sắc mặt chợt biến đổi, trong nháy
mắt gương mặt đã tái nhợt, đôi môi run rẩy vài cái, rồi xoay người lảo
đảo rời đi.
Khánh Nhiễm mờ mịt nhìn về phía Lận Kì Mặc, gương mặt
hắn lúc này cũng hiện lên vẻ tìm tòi nghiên cứu, nhưng trong một khắc đã khôi phục vẻ trầm tĩnh như thường ngày.
“Bọn họ làm sao vậy?” Khánh Nhiễm nhíu mày hỏi.
Lận Kì Mặc bước lên hai bước, lấy trường thương trong tay nàng xoay hai
cái, cười nói: “Đan Câu thương pháp của Lục lão tướng tướng quân truyền
cho Nhiễm Nhiễm rồi, có lẽ Mạc Chi Diễm đang ghen tị.”
Khánh Nhiễm lườm hắn một cái, cười nói: “Ngươi cho là ai cũng giống như ngươi sao, nhàm chán.”
Nàng nói xong, đang muốn xoay người, Lận Kì Mặc lại chợt nghiêng người chắn
trước mặt nàng, nhíu mày nói: “Chiêu hồi mã thương của ngươi có vấn đề,
ngươi…”
Khánh Nhiễm hơi sửng sốt, sau khi nhớ lại một chuyện, nàng lập tức cong miệng cười nhìn Lận Kì Mặc, nâng tay ngắt lời hắn: “Ta
biết, từ nhỏ phụ thân cũng vì chuyện này mà giáo huấn ta không ít lần,
nhưng làm sao cũng không khiến ta sửa được, thành thói quen rồi. Dù sao
cũng cảm ơn ngươi, ta rất ít khi dùng thương, khi dùng nhất định sẽ lưu
ý.”
Nàng nói xong thì nhảy xuống giáo đài, quay về hậu viện của
mình, Lận Kì Mặc nhìn thân ảnh của nàng, sau một lúc lâu lại quay đầu
nhìn dãy hành lang không bóng người, lẩm bẩm.
“Từ nhỏ đã như vậy sao…”
Lục Linh Lung vội vàng chạy đến Úc viên, nhưng bỗng nhiên lại dừng bước,
không có dũng khí để đi vào, nàng do dự nửa ngày, cuối cùng lấy lại bình tĩnh, nâng váy chậm rãi bước vào sân.
Trong viện rất yên tĩnh,
làn gió ấm áp nhẹ nhàng bay lượn trong không trung, nàng đi từng bước
tới trước cửa phòng, lúc tay đặt khe khẽ lên cửa gỗ, nàng lại chợt cảm
thấy mất tất cả can đảm.
Có nên vào không? Có nên hỏi huynh ấy không? Thật ra đáp án này mình đã sớm biết, không phải sao?
Không, Linh Lung, ngươi không nên nhu nhược như vậy, ngươi không phải là người hèn nhát. Huống chi, nhất định bây giờ trong lòng Diễm ca ca cảm thấy
rất đau khổ, ngươi nên ở bên cạnh huynh ấy.
Lục Linh Lung hít sâu một hơi, ngón tay run rẩy, cuối cùng đẩy cửa phòng chi nha một tiếng.
Căn phòng được sắp xếp rất gọn gàng, chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ, trên tường
treo một bức tranh sơn thủy, trong tranh sơn cốc mênh mông, có những cây tùng xanh biếc bao quanh một ngôi nhà gỗ nhỏ. Bức tranh đã hơi bạc màu, nhưng không nhiễm một hạt bụi, từng đường từng nét đều cho thấy họa
nhân đã dụng tâm thế nào.
Tầm mắt Lục Linh Lung lướt qua bức
tranh, nàng khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng bước vào nội thất. Lọt vào
tầm mắt, là hình ảnh Mạc Chi Diễm ngồi trên giường, tay trái chống xuống chân trái, bàn tay nắm thật chặt một chiếc khăn vuông nhỏ, rõ ràng hắn
đang dùng sức siết chặt, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy động tác
kia vô cùng nhẹ nhàng, dường như chiếc khăn đó là báu vật quý giá nhất
trên đời, chỉ cần dùng sức một chút sẽ vỡ nát.
Chiếc khăn vốn có
màu xanh nhạt, nhưng bây giờ đã bị tẩy trắng, rõ ràng là thường xuyên
vuốt ve, có vẻ rất cũ kĩ. Chiếc mặt nạ màu bạc vừa đeo trên mặt Mạc Chi
Diễm đã bị tháo xuống, lẳng lặng nằm trên giường, gương mặt nam tử vùi
trong chiếc khăn, tuy không nhìn thấy nhưng lại hiện lên một vẻ đau
thương vô bờ.
Tuy trong lòng Lục Linh Lung đã sớm chuẩn bị, nhưng
khi nhìn thấy một màn này, nhìn thấy bàn tay đang run rẩy của nam tử,
nàng vẫn cảm thấy nghẹn ngào, ngay cả hô hấp cũng đau đớn. Sau một lúc
lâu, nàng mới nhẹ nhàng đi tới trước giường, ở trước mặt Mạc Chi Diễm
ngồi xổm xuống, trầm mặc một lát, nàng cười khẽ.
“Tại sao không bước tới gặp cô ấy? Dịch Thanh tướng quân kia, là người mà Diễm ca ca luôn tìm kiếm… Nhiễm muội muội phải không…”
Cơ thể Mạc Chi Diễm run lên, sau một lúc lâu hắn mới chậm rãi nâng đầu đặt trên cổ tay lên, ánh Mặc Trời len qua song cửa sổ mở phân nửa chiếu vào phòng, làm hiện rõ những vết thương nông sâu trên mặt hắn, các vết
thương chằn chịt đan chéo nhau, nếu đột nhiên nhìn thoáng qua, sẽ làm
người khác cảm thấy rất đáng sợ.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt rách nát đối diện với ánh nắng Mặt Trời, khóe môi nhợt nhạt hiện lên một nụ cười chua sót.
“Gương mặt ta như vậy thì sao có thể tới gặp muội ấy, cho dù gặp… Sợ là muội ấy cũng không nhận ra ta.”
“Nói bậy! Không phải Diễm ca ca nói Nhiễm muội muội của huynh là cô nương
đáng yêu nhất, thiện lương nhất trên đời sao? Nhất định cô ấy sẽ nhận ra huynh, chắc chắn cũng giống như huynh, thời thời khắc khắc đều lo lắng
cho huynh. Nếu cô ấy biết huynh còn sống, hơn mười năm nay luôn tìm kiếm cô ấy, nhất định sẽ rất vui vẻ. Hai người… nhất định hai người sẽ tốt
đẹp như lúc bé.”
Lục Linh Lung nhìn đôi mắt ửng đỏ của Mạc Chi
Diễm, vội vàng ngắt lời hắn, lúc cuối cùng giọng nói của nàng đã có chút nghẹn ngào.
Nhưng giờ phút này, tình cảm trong lòng Mạc Chi Diễm
đang dâng lên từng đợt như thủy triều, căn bản chưa từng chú ý đến đôi
mắt ửng đỏ của nàng, hắn nhắm mắt lại một lúc, rồi nhìn Lục Linh Lung,
nhẹ nhàng lắc đầu.
“Nhìn thấy muội ấy mạnh khỏe ta đã yên tâm rồi, ta không nên đem dáng vẻ của mình bây giờ tới gặp muội ấy, với tính
tình của Nhiễm Nhiễm, nhìn thấy ta như vậy… Sợ là sẽ lòng đau như cắt.
Để muội ấy nghĩ ta đã chết, như vậy sẽ không khiến muội ấy phải đau lòng nữa. Ta chỉ muốn yên lặng nhìn muội ấy, bảo vệ muội ấy là thỏa mãn
rồi.”
Lục Linh Lung nghe hắn nói như vậy, chỉ cảm thấy trái tim
trong lồng ngực đau đớn như bị người ta xé toạt, nàng đột nhiên đứng
dậy, hét lớn: “Huynh cũng chỉ nghĩ cho cô ta, nhưng đã bao giờ nghĩ cho
bản thân chưa? Nếu quả thực thỏa mãn, vậy tại sao phải ngồi trong này
khổ sở như vậy!”
Mạc Chi Diễm sửng sốt, nhíu mày đứng dậy: “Linh Lung, muội làm sao vậy?”
Trước ánh mắt lo lắng của hắn, Lục Linh Lung vội nghiêng đầu, nháy nháy mắt để nén nước mắt trở lại, nhẹ giọng nói.
“Không có gì, Linh Lung chỉ không muốn thấy Diễm ca ca khinh thường mình như vậy thôi.”
“Nha đầu ngốc, ta cảm thấy rất tốt. Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong
mười hai năm qua của ta, ta cũng không khinh thường mình, chỉ là… Chưa
có dũng khí để đối mặt với muội ấy.”
“Diễm ca ca, Linh Lung không
muốn huynh ủy khuất bản thân như vậy, hôm qua muội đã gặp cô ấy, tuy chỉ mới gặp một lần, nhưng có thể thấy cô ấy là một cô nương rất tốt, cô ấy nhất định sẽ không để ý. Nếu Diễm ca ca không có dũng khí, vậy để Linh
Lung tới nói với cô ấy.” Lục Linh Lung nói xong thì xoay người bước đi.
Mạc Chi Diễm giật mình, vội vàng kéo nàng lại, trầm giọng nói: “Không, ta
muốn tự mình nói với muội ấy. Linh Lung, ta biết ý tốt của muội, nhưng
mà ta… hãy để ta suy nghĩ thật cẩn thận.”
Lục Linh Lung quay đầu,
đối diện với đôi mắt kiên định của hắn, lòng nàng run lên, lời muốn nói
ra lại nuốt trở lại, không đủ sức để nói với hắn.
Diễm ca ca, cô
ấy thật sự quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức khiến một người
luôn kiên nghị dũng cảm như huynh, phải trở nên cẩn thần, dè dặt như
vậy…
Qúa trưa hôm đó, Khánh Nhiễm và Lận Kì Mặc từ biệt Lục Nguyên Hạ để trở về.
Đi suốt một ngày đêm, hai người đã tới được thung lũng nằm phía đông Tùng
Mật cốc, thấy sắc trời đã tối, hai người dùng chút lương khô, rồi ngồi
xuống khối đại thạch bên dòng suối. Gió mùa hạ mang theo mùi thơm của
hoa cỏ, dòng suối lăn tăn lay động, không bao lâu Khánh Nhiễm đã chìm
vào mộng đẹp.
Trong mấy ngày này, Lận Kì Mặc vẫn luôn là người phụ trách gác đêm, hắn thấy Khánh Nhiễm đã ngủ say, hai mắt nhắm chặt. Nhìn gương mặt ngủ thật trầm tĩnh của nàng, nghe tiếng nhái kêu trong thung
lũng, tiếng chim hót chim chíp, nghĩ lại khoảng thời gian bọn họ ở chung mấy ngày nay, khóe môi hắn chậm rãi hiện lên một nụ cười.
Có lẽ
do hôm nay hoạt động quá mạnh, nên miệng vết thương đau âm ỷ, cảm giác
buồn ngủ chợt ùa đến, hắn bỏ thêm củi vào đống lửa, rồi dựa vào tảng đá
nhắm hai mắt lại.
Trong nháy mắt hắn cũng nhanh chóng chìm vào
giấc ngủ, giấc ngủ này rất nặng nề, không biết qua bao lâu, hắn đột
nhiên mở bừng mắt, đôi mắt sắc lạnh, vung tay áo lên, một cái phi tiêu
màu đen đã bị hắn dùng sức kẹp chặt giữa hai ngón tay.
Lực đạo của phi tiêu đó rất lớn, làm cơ thể hắn bị đẩy lùi ra sau hai bước, đến khi đụng vào tảng đá lớn phía sau mới khó khăn đứng lại. Mắt còn chưa kịp
nhìn về phía lùm cây mà phi tiêu bay ra, tai lại chợt nghe thấy tiếng
kêu “khè khè” từ bên cạnh Khánh Nhiễm vang lên, hắn đột nhiên quay đầu,
chính lúc thấy một con rắn da đen vằn đỏ đang nhanh như chớp trườn vào
suối nước, đó đúng là Hồng Ảnh xà có nọc độc cực mạnh.
Nếu hắn
không bắt lấy phi tiêu kia, thì hướng nó bay đến đúng là nơi con Hồng
Ảnh xà vừa ở, nhưng vừa nãy hắn ngủ mơ màng, nghĩ cái phi tiêu kia đang
bay về phía Khánh Nhiễm, cho nên mới bắt lại.
Trong lùm cây truyền ra một tiếng kêu lo lắng, tiếng bước chân vội vàng cũng vang lên, trong lòng hắn chợt bừng tỉnh. Không đúng, có động tĩnh lớn như vậy, tại sao
Khánh Nhiễm vẫn không tỉnh lại?!
Thầm nghĩ không ổn, Lận Kì Mặc
cúi người vén ống tay áo bên phải của Khánh Nhiễm, nương theo ánh lửa,
trên tay nàng rõ ràng có hai vết châm đỏ ửng, phần da bên cạnh miệng vết thương đã bầm đen.
Lận Kì Mặc hoảng hốt, vội dùng tay phải điểm
huyệt đạo lên vết thương của nàng, tay trái rút thanh chủy thủ buộc trên đùi rạch vết thương thành hình chữ thập, trong nháy mắt máu đen bắn ra
tung tóe, đợi dòng máu đen đầu tiên phun ra, hắn không chút do dự cúi
đầu xuống ngậm lấy vết thương, giúp Khánh Nhiễm hút máu độc, trái tim
trong ngực đập thình thịch.
Bên tai truyền đến tiếng gió, ngay sau đó có một chiếc bóng đen lao đến, nhanh chóng ngồi xổm xuống, Lận Kì
Mặc vẫn không ngẩng đầu, phun một ngụm máu đen, hét lớn: “Mau buộc chặt
vai cô ấy!”
“Xoẹt”, tiếng vải xé chợt vang lên, nam nhân bên cạnh
đã xé một mảnh vải buộc chặt phía trên miệng vết thương của Khánh Nhiễm, thấy Lận Kì Mặc đã hơi thở dốc, hắn vội nói: “Tránh ra, để ta!”
Lận Kì Mặc cũng cảm thấy đầu lưỡi tê rần, trong lòng biết nọc độc của Hồng
Ảnh xà rất mạnh, không thể có chút qua loa, nên vội tránh sang một bên.
Nam tử mặc hắc y kia đã cúi đầu ngậm lấy miệng vết thương trên cánh tay
Khánh Nhiễm, tiếp tục giúp nàng hút máu độc.
Lận Kì Mặc chỉ cảm
thấy đầu váng mắt hoa, hắn nằm gục xuống đất, nhướng mắt nhìn nam nhân
kia, nhìn gương mặt hiện lên các vết sẹo chằn chịt, ánh sáng trong mắt
hắn lóe lên, thấy người đó thở dốc, hắn liền đẩy hắn ta ra cúi đầu tiếp
tục.
Mạc Chi Diễm nhẹ nhàng tháo lỏng nút buộc ra một chút, không
bao lâu lại buộc chặt lại, như thế, hai người thay phiên nhau hút máu
độc cho Khánh Nhiễm, cho đến khi miệng vết thương không còn chảy ra máu
đen nữa, Khánh Nhiễm cũng trầm ngâm một tiếng, hai người mới đồng thời
há miệng thở dốc. Lúc này, cả hai đã chảy mồ hôi đầm đìa, cơ thể gần như mệt lả.