Nghe Khánh Nhiễm trầm ngâm một tiếng, Mạc Chi Diễm liền há miệng thở
dốc, ngã bệch xuống đất, hắn vừa lau mồ hôi trên trán vừa bước lại gần
Khánh Nhiễm, vén mi mắt của nàng lên nhìn, biết đã không còn gì đáng lo, hắn mới thả lỏng tinh thần.
Quay đầu lại thấy Lận Kì Mặc đang ngã quỵ dưới đất, sắc mặt trắng bệch, hắn vội bước tới nâng hắn dậy, dìu
hắn chạy nhanh tới bờ suối.
Lận Kì Mặc chỉ cảm thấy đầu óc quay
cuồng, trong lúc không tỉnh táo, mơ mơ màng màng đến suối nước súc sạch
máu đen trong miệng, Mạc Chi Diễm đứng bên cạnh vỗ lưng cho hắn, sau khi nôn mửa một trận, hai người đều nằm trên đại thạch thở hổn hển, chỉ cảm thấy nguy hiểm vạn phần, quả thật, so với tất cả trận chiến đã trải qua trong đời, đây cũng là một chuyện làm người khác hoảng sợ.
Gió
thổi khô mồ hôi trên người, trong bóng đêm yên tĩnh, dường như bọn họ
đều có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của người kia, Lận Kì Mặc đưa mắt về phía nam tử nằm bên cạnh, theo tầm mắt của hắn nhìn qua,
Khánh Nhiễm đang im lặng ngủ rất say.
Mạc Chi Diễm quay đầu, ánh
mắt hai người chạm nhau, trong mắt Lận Kì Mặc hiện lên vẻ hổ thẹn, thở
dốc nói: “Ta đi tìm chút thảo dược.”
Hắn nói xong thì chống người dậy, nhưng có lẽ do độc rắn chưa tan hết, cả người cảm thấy hư thoát *hạ đường huyết do mất máu, mất nước*, lại ngã bệch xuống tảng đá. Mạc Chi Diễm nhìn hắn một cái, không nói
một lời đứng dậy đi về phía đống lửa, làm một bó đuốc đơn giản rồi đi ra xa.
Lận Kì Mặc đỡ Khánh Nhiễm đang nằm dưới tảng đá ngồi dậy, khẽ vuốt cái trán trơn bóng của nàng, ánh mắt chớp động, nửa ngày hắn mới
thở dài một tiếng, nhìn ra xa.
Chỉ chốc lát sau Mạc Chi Diễm đã
trở về, lấy thảo dược tìm được ném cho Lận Kì Mặc, hắn cúi người tỉ mỉ
nghiền nát phần còn lại, đắp lên miệng vết thương của Khánh Nhiễm, giúp
nàng băng bó lại.
Lận Kì Mặc nhặt thảo dược lên, cười nói: “Cảm ơn.”
Hắn vừa bỏ thảo dược vào miệng nhai, vừa chậm rãi đứng dậy đi ra xa, mùi vị của thảo dược trong miệng lan tỏa, ê ẩm, chát chát, tựa như tư vị trong lòng lúc này.
Hắn đột nhiên nhớ tới buổi tối nhiều năm trước kia, có một cô bé nằm trên giường, trong lúc ngủ mơ vẫn kéo chặt tay hắn,
không ngừng la lên cái tên kia, một cách vội vàng như vậy, ưu thương như vậy.
“Tĩnh Viêm…”
Trong lòng dâng lên cảm giác bàng hoàng,
Lận Kì Mặc quay đầu, đúng lúc thấy Mạc Chi Diễm đang nâng Khánh Nhiễm
dậy, ôm vào lòng, nhẹ nhàng sửa lại lọn tóc rối của nàng, động tác dịu
dàng như thế, vẻ mặt chuyên chú như thế, làm cho người ta không đành
lòng nhìn thêm nữa, trong lòng Lận Kì Mặc thấy xót xa, vội quay đầu đi.
Ngồi một mình bên dòng suối hồi lâu, phía sau truyền đến tiếng bước chân,
Lận Kì Mặc quay đầu, nhìn Mạc Chi Diễm đang từ từ đi tới, hắn hơi nhướng mày lên.
Mạc Chi Diễm đi đến trước người hắn không xa thì dừng
lại, cũng nhướng mày nhìn hắn, hai người đàn ông cứ đối diện như vậy, ai cũng chưa từng dời mắt, từ trong mắt nhau thấy được hai đốm lửa nhỏ.
Sau một lúc lâu, Mạc Chi Diễm trầm giọng nói.
“Chuyện xảy ra hôm nay, tốt nhất đừng để có lần thứ hai, ngươi đã ở bên cạnh muội ấy, thì phải bảo vệ muội ấy thật tốt.”
Hắn nói xong, cũng không đợi Lận Kì Mặc trả lời, đã xoay người đi về phía
rừng cây, mắt Lận Kì Mặc khẽ lóe lên, quay đầu nhìn về phía Khánh Nhiễm
đang ngủ mê man.
“Ngươi làm như vậy, thì đặt cô ấy ở vị trí nào?
Nếu không thể gạt cô ấy cả đời, vậy không bằng sớm gặp nhau đi. Nếu
không, lỡ như có một ngày cô ấy biết ngươi còn sống, vẫn luôn canh giữ
bên cạnh cô ấy, sợ là sẽ khiến cô ấy oán hận chính mình.”
Lời nói
của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến bước chân của Mạc Chi Diễm dừng
lại, một lát sau hắn mới nhấc chân rời đi, thoáng chốc đã biến mất trong làn sương mù trắng ngà.
Lận Kì Mặc thả cỏ dại nắm trong tay xuống suối nước, vệt sáng màu xanh lá kia bị nước vùi xuống, nhẹ nhàng lay
động rồi biến mất trước mắt, không để lại một chút dấu vết. Hắn nhẹ
nhàng lắc đầu, thở dài một tiếng, đứng dậy đi về phía Khánh Nhiễm.
Một đêm này Khánh Nhiễm ngủ rất say, khi tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nàng lấy tay đỡ trán, nhắm mắt một lát mới thích ứng được ánh sáng chói mắt. Đến khi thấy rõ cảnh vật xung quanh, nàng không khỏi kinh
ngạc.
Giờ phút này nàng đang dựa lưng vào một thân cây đại thụ,
ánh Mặt Trời nóng cháy từ cành lá xum xuê chiếu xuống, xem ra bây giờ đã là xế trưa. Khánh Nhiễm sửng sốt, lắc lắc đầu, nhưng vẫn không nghĩ ra
tại sao mình lại ở chỗ này, rõ ràng nàng nhớ đêm qua bọn họ ngủ lại bên
bờ suối.
Nàng chống tay phải xuống đất, muốn mượn lực đứng lên,
nhưng cánh tay lại truyền đến cảm giác đau âm ỷ, nàng cúi đầu nhìn, phát hiện ống tay áo đã bị xé rách, trên cánh tay có một miếng vải bố màu
đen buộc vào.
“Tỉnh rồi à?”
Giọng nam trong trẻo vang lên,
Khánh Nhiễm ngẩng đầu đúng lúc thấy Lận Kì Mặc đang bước tới, trong tay
còn mang theo hai con gà rừng đã làm sạch sẽ, gương mặt hắn mang theo nụ cười tuấn tú, ánh Mặt Trời từ tán cây chiếu xuống, rọi bụi vàng lên mái tóc hắn, trông tựa như một viên bảo thạch rạng rỡ chói mắt.
Khánh Nhiễm ngơ ngác nhìn hắn xiên gà rừng lên gậy gỗ, nhìn hắn nhóm lửa
nướng gà, chỉ cảm thấy đầu óc trì độn, mãi vẫn chưa tỉnh táo.
“Uống chút nước đi.”
Khánh Nhiễm nhận lấy túi nước Lận Kì Mặc đưa cho, nhíu mày hỏi.
“Ta bị sao vậy?”
Lận Kì Mặc nhóm lửa lớn lên, ngẩng đầu cười: “Không có gì, đêm qua ngươi bị rắn cắn, nhưng không sao cả. Chờ ta nướng gà rừng, ăn uống xong chúng
ta sẽ lên đường, sợ là bọn Cảnh Hiên đã đợi sốt ruột lắm rồi.”
Khánh Nhiễm nghe hắn nói rất thoải mái, nghĩ mình chỉ bị một con rắn nhỏ bình thường cắn, nên nàng cũng không để ý, ngửa đầu uống mấy ngụm nước, lát
sau cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều, nàng đứng dậy đi về phía bìa rừng.
“Ta đi rửa mặt.”
Khánh Nhiễm ngồi xổm bên bờ suối, vốc nước tạt lên mặt, gió mùa hè mang theo
hơi ấm thổi qua, làm nàng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, nàng hít sâu
một hơi, lúc cúi đầu nhìn dòng nước trong veo bên dưới, thì cảm thấy hơi kinh ngạc.
Trên mặt nước hiện lên một bóng người rất rõ ràng, mái tóc đen như mực được buộc rất chỉnh tề, dây cột màu xanh búi chặt tóc
lên đỉnh đầu, tóc bên mang tai cũng ngay ngắn, không có một chút lộn
xộn.
“Kỳ lạ, từ khi nào mình lại ngủ thành thật như vậy”, Khánh Nhiễm nghĩ trong lòng, lại bỗng nhiên nhớ đến lời Lận Kì Mặc vừa nói.
Hôm qua nàng đã cho Tuyết Lang rời Tùng Mật cốc trước để báo tin cho Yến Hề Ngân, nhất định bây giờ Yến Hề Ngân đã nhận được tin tức. Nghĩ đến
chuyện chốc nữa phải đối mặt với hắn, còn những lời hắn nói đêm đó,
Khánh Nhiễm suy nghĩ thật sâu, trái tim hơi đập rộn.
Đột nhiên,
cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt phóng đến, Khánh Nhiễm vội ngẩng đầu nhìn về phía đông cánh rừng, nhưng lại không thấy được gì, chỉ có tiếng gió thổi qua rừng cây, làm những cánh hoa rơi sớm xào xạt. Nàng lắc
đầu, cười thầm bản thân đa tâm, đứng dậy rời đi.
Sau khi dùng bữa
xong, hai người tiếp tục khởi hành, một đường này đi rất thuận lợi, đến
chạng vạng thì đã ra khỏi Mật cốc. Phóng ngựa bay nhanh, hai người vừa
vòng qua sơn đạo, Khánh Nhiễm đã thấy một người một ngựa đón gió đứng
cách đó không xa, nàng dùng sức ghìm dây cương, con ngựa hí một tiếng
rồi dừng lại.
Phi Lưu đứng đối diện làm như nhận ra nàng, không
ngừng mài móng đá chân trước lên, Yến Hề Ngân cười khẽ, nhìn nó vui
sướng nhảy cẩng lên, hắn thả lỏng dây cương ra, Phi Lưu liền vui mừng
nâng bốn vó chạy tới.
Mắt Lận Kì Mặc đảo qua mặt Khánh Nhiễm, lúc quay đầu thì thấy Yến Hề Ngân đã chuyển mắt về phía mình, cao giọng cười.
“Lần này đa tạ Tứ lang.”
Lận Kì Mặc cũng cười, khẽ nhướng mày nói: “Như vậy Cảnh Hiên phải lấy trà thơm của mình chiêu đãi Tứ lang đó.”
Yến Hề Ngân cao giọng cười, lại chuyển mắt nhìn về phía Khánh Nhiễm, lúc
này mới nhìn thấy ống tay áo bị xé rách của nàng: “Bị sao vậy?
Khánh Nhiễm sửng sốt, vội lấy tay áo che kín phần da lộ ra ngoài, ngẩng đầu
nói: “Không có gì, thuộc hạ đa tạ Vương gia quan tâm.”
Giọng nói
của nàng rất bình thản, thậm chí còn mang theo một sự xa cách, vẻ mặt
Yến Hề Ngân khẽ thay đổi, ánh mắt nhìn nàng chăm chú hơn, nhưng từ từ
tối xuống, không chú ý Lận Kì Mặc đứng bên cạnh đã hơi nhếch miệng lên.
Khánh Nhiễm thấy vẻ mặt hắn thay đổi, ngẩn ra một lúc mới thấy động tác và
lời nói khi nãy của mình sẽ làm người ta cảm thấy lạnh nhạt, nàng vội
cười nói: “Chỉ là không cẩn thận bị rắn cắn một phát thôi, Lận tướng
quân đã giúp thần bôi thuốc rồi, cũng không có gì đáng lo.”
Yến Hề Ngân gật đầu, ánh mắt vẫn tối tăm như trước, hắn quay đầu nhìn Lận Kì
Mặc, cười nói: “Đa tạ Tứ lang đã chiếu cố Dịch Thanh nhiều ngày qua.”
Lận Kì Mặc nhướng mày cười, híp mắt lại nói: “Cảnh Hiên thật là biết quan
tâm thuộc hạ, nhưng lời cám ơn này Tứ lang không nhận nổi. Tứ lang và
Dịch Thanh rất hợp ý nhau, chiếu cố “hắn” cũng chính là mong muốn trong
lòng ta… Huống chi Tứ lang cũng đâu giúp được gì.”
Tim Khánh Nhiễm đập thịch một cái, quay đầu nhìn về phía Lận Kì Mặc, đã thấy hắn đang
gắt gao nhìn chằm chằm Yến Hề Ngân, mà lúc này Yến Hề Ngân cũng thế.
Khóe môi hai người đều mang theo ý cười, nhưng không hiểu sao Khánh
Nhiễm lại cảm thấy không khí rất quái lạ.
Bỗng nhiên hai người
nhìn nhau cười, đồng thời dời tầm mắt, cũng đồng thời nhìn về phía Khánh Nhiễm. Khánh Nhiễm giật mình một cái, cúi đầu nắm chặt dây cương, nhưng thấy hai người vẫn không dời mắt đi, nàng khó khăn ngẩng đầu, cười nói.
“Vương gia, Lận tướng quân, hay là đoạn đường này chúng ta so tài một phen nhé?”
Lận Kì Mặc cười thu tầm mắt, nhướng mày nói: “Có gì không được?”
Hắn nói xong thì nhìn về phía Yến Hề Ngân, ngẩng đầu đưa tay chỉ ra phía
xa, cười nói: “Phía trước là sườn núi Khê Vĩ, trước sườn núi có một cây
Nam Lưu ngàn năm, tán cây xum xuê như mây. Cây Nam Lưu, cũng được gọi là cây Tương Tư, chúng ta lấy cây Tương Tư ngàn năm đó làm đích đến, không biết ý của Cảnh Hiên thế nào?”
Mắt Yến Hề Ngân hiện lên ý cười, bỗng nhiên hắn nhướng mày lên, đồng thời cất cao giọng: “Vậy cứ làm như Tứ lang nói đi.”
Khánh Nhiễm cũng cảm thấy rất hưng phấn, đang muốn mở miệng, nhưng còn chưa
nói ra lời, hai người kia đã nhìn nhau, đồng thời giơ roi, trong nháy
mắt làm bụi đất nổi lên cuồn cuộn, tiếng vó ngựa cũng ầm vang, chẳng mấy chốc đã lao đi rất nhanh.
Hai người đều cưỡi bạch mã, như hai tia chớp màu bạc lao vút đi, nhìn bóng lưng thấp thoáng của hai người bọn
họ, Khánh Nhiễm nhất thời há hốc mồm.
Họ đang làm cái gì vậy?! Rõ ràng là nàng đề nghị, nhưng sao đến lúc tỉ thí lại gạt nàng sang một bên!
Dưới ánh hoàng hôn, gió mùa hè say giấc nồng, núi xanh nước biếc, Yến Hề
Ngân và Lận Kì Mặc giục ngựa phi nước đại, ai cũng không chịu tụt lại
phía sau, họ chỉ có một mục tiêu là phía trước, dốc toàn lực để bay
nhanh.
Vòng qua hai con đường núi, cánh đồng bát ngát đã nằm ngay
trước mắt, cảm thấy tầm mắt mở rộng, hai người đồng thời quát một tiếng, phóng ngựa như bay lên trước. Ở ngã đường cách đó không xa, gốc cây Nam Lưu đang lẳng lặng đứng trên cánh đồng vàng rộng lớn, giống như đang
yên lặng chờ hai người, muốn làm nhân chứng cho bọn họ.
Vẻ mặt hai người đồng thời căng thẳng, thầm vận chân khí kẹp chặt bụng ngựa, roi
ngựa cầm trong tay càng lay động vội vàng hơn, hai người chạy song song
nhau, tiếng vó ngựa dồn dập, kình phong phất qua tai, nhưng bọn họ đều
không bận tâm, trong mắt lúc này chỉ có một gốc cây Nam Lưu kia.
Mắt thấy đại thụ đã gần ngay trước mắt, nhưng ngựa vẫn chạy song song như
trước, hai người đồng thời quay đầu nhìn đối phương, đồng thời bật người bay lên cao, nháy mắt đã giao đấu mấy chiêu trong không trung. Một mặt
đánh nhau, một mặt đạp chân bay về phía gốc đại thụ kia, đến khi rơi
xuống mặt đất, một tay của Lận Kì Mặc đã nắm lấy tay trái của Yến Hề
Ngân, mà một tay của Yến Hề Ngân cũng đang chặn ngang cổ tay trái của
Lận Kì Mặc.
Hai người hơi sửng sốt, ánh mắt giao nhau, không khỏi cùng cười to, đồng thời buông lỏng tay ra.
Yến Hề Ngân cười ha ha một trận, ánh mắt sáng lên nhìn Lận Kì Mặc, thở dốc
nói: “Thật sảng khoái! Tiểu Bạch của Tứ lang quả là thần kỵ.”
Lận Kì Mặc ngẩng đầu nhìn tán cây xum xuê, cười nói: “Phi Lưu của Cảnh Hiên vẫn chưa dùng hết sức.”
Hai người lại nhìn nhau cười, nhưng vẫn thấy được sự kiên trì từ nụ cười
của người kia. Xa xa có tiếng vó ngựa vang lên, bọn họ đồng thời nhìn
qua.
Dưới ánh hoàng hôn ráng vàng, chiếc bóng màu xanh trên sơn
đạo càng ngày càng gần, rừng cây xanh biếc bay theo tà áo lam của nàng,
làm tôn lên gương mặt xinh đẹp đầy sức sống, dưới ánh hoàng hôn tắt dần, bất tri bất giác bọn họ đã cong môi cười, ngây ngốc nhìn người con gái
đang chạy tới.