Cung nữ giúp đỡ Nguyệt phi ra sườn điện, sớm đã có xe ngựa đứng chờ,
Nguyệt phi vịn vào tay cung nữ bước lên, lúc màn xe buông xuống, trên
mặt nàng liền khôi phục vẻ nhẹ nhàng bình tĩnh.
Lận Kì Mặc lách mình chui vào xe, phân phó một tiếng, xe ngựa cuồn
cuộn chuyển động, được một đội Cấm vệ quân hộ tống đi về phía sau.
Thấy Lận Kì Mặc nhìn về hướng này, Nguyệt phi hạ giọng hỏi:“Đó là Khánh Nhiễm?”
Lận Kì Mặc nhíu mày cười:“Tỷ tỷ vẫn còn nhớ nha đầu kia sao, mười phần thì Tiểu Tứ chắc tám chín phần là nàng.”
Nguyệt phi khẽ lắc đầu:“Đứa nhỏ này. . .Mới vừa rồi thấy nàng bức
chết Khúc Đông Bình ta liền đoán được. Haizz, mười một năm, như thế nào
vẫn dễ xúc động như vậy, sợ là bị trọng thương.”
Lận Kì Mặc cũng cười nhạt:“Nha đầu kia có điểm can đảm, nếu không
phải Yến Hề Ngân cản trở, hiện tại sợ là Chiến Anh Đế đã muốn mất mạng,
công phu của nha đầu kia cũng không kém hơn Tiểu Tứ. Mấy năm nay, Chiến
Anh Đế bị ác mộng quấn thân, trong cung phòng bị nghiêm ngặc, hắn lại
không rời khỏi hoàng cung một bước. Đối phó với hắn, sợ rằng cũng chỉ
xuất hiện không báo trước như vậy mới có hiệu quả.”
Nguyệt phi gật đầu, lại lập tức hơi nhíu mày:“Địch Táp không phải là
người dễ đối phó, ngươi vẫn là mau chút tìm được nha đầu kia đi, chậm
nữa sẽ không kịp .”
Nguyệt phi dứt lời liền vỗ nhẹ vào vách xe ngựa:“Mau lên.”
Thái giám lên tiếng trả lời, phóng xe ngựa lao nhanh hơn, một đường
trở lại Nguyệt Cầm cung, Lận Kì Mặc dìu Nguyệt phi vào tẩm điện, lúc đi
ra thì ngực áo bị dính một mảng bẩn ướt. Cung nữ kinh hô tiến lên nhìn,
dâng khăn cho hắn sửa sang lại.
“Làm sao bây giờ? Thất hoàng tử từng ở Sương Đồng cung, ba năm trước
mới rời phủ xây phủ đệ mới, hay là bây giờ nô tỳ đi hỏi một chút, tìm
một bộ quần áo cho ngài.”
Lận Kì Mặc xua tay né qua:“Quên đi, về sứ quán lại đổi. Nương nương
bị nôn mửa, ngươi đi nấu chè hạt sen đem đến cho nàng, chăm sóc cẩn thật một chút .”
Cung nữ lên tiếng trả lời, thấy hắn bước nhanh ra ngoài điện, liền
đuổi theo:“ Hay là tướng quân mượn xa giá của nương nương trở về đi,
quần áo như vậy. . .”
“Được.” Lận Kì Mặc nhìn mảng áo bị bẩn đen trước ngực, nhíu mày gật đầu.
Nhảy lên xe ngựa, ánh sáng trong mắt khẽ loé lên một chút, nghĩ đến
phương hướng Cấm vệ quân đuổi theo và nơi có ánh lửa tập trung đông đúc, hắn liền giương giọng nói:“Tiểu Đông Tử, đi qua cửa Tây Hoa, vòng qua
Chu Thuận cung, sau đó theo cửa Trắc Vân rời hậu cung.”
Tiểu Đông tử đáp lời giơ roi, xe ngựa nhanh chóng đi về phía đông, hướng đến cửa Tây Hoa hẻo lánh.
Lại nói, Khánh Nhiễm phi thân vào hậu điện, lướt mắt nhìn một vòng,
hoàng cung so với mấy năm trước không có biến đổi nhiều, nàng đã biết
chỗ đến hậu cung, cắn răng chế trụ miệng vết thương trước ngực, nhanh
chóng bay về hướng đông.
Bay qua hai nơi tường cao, né nhanh hai nhóm Cấm vệ quân, mắt thấy
một bức tường cao mười thước chặn đường, Khánh Nhiễm cười lạnh.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng, nàng quơ tay xé rách
phần đuôi váy dài dưới chân, vung tay ném đi, mảnh lụa dài lất phất bám
vào một góc cung, nàng quay đầu nhìn nhóm truy binh đã đến phía sau, lộ
ra một nụ cười vui vẻ, nụ cười xinh đẹp và mị hoặc như hoa trong đêm,
tay nâng váy dài, thân ảnh loé lên, phi thân biến mất.
Đèn cung đình thấp thoáng, tà áo đỏ thướt tha như nhiễm một tầng bụi
vàng, nhẹ nhàng theo gió bay tán loạn, mảnh lụa dài bay phấp phới trong
gió, tựa hồ như cánh chim chập chờn chuyển động, ma sát vào trái tim của mỗi người.
Gió đêm phần phật, cuốn lên tầng tóc đen mượt mà của nữ nhân, ánh
trăng lên cao, mờ ảo như một cung nga lỡ lạc bước hạ phàm, quay đầu nở
nụ cười sáng rọi cả màn đêm.
Địch Táp nhìn từ xa một màn, cung tên trong tay sắp sửa bắn ra lại
khựng lại, chỉ trong nháy mắt, bóng đỏ kia đã chớp loé bay vào phía sau
bức tường, tiến vào hậu cung.
Địch Táp xiết chặt cây cung trong tay, liều mạng dùng sức, cây cung
vang một tiếng gãy lìa, giống như phẫn nộ chính mình thất thần, lại
giống như sợ hãi việc thương tổn đến bóng người lúc nãy. Trong lòng hắn
có ngũ vị tạp trần, bất ngờ quát lên
“Còn không mau truy!”
Nhóm truy binh thế này mới hoàn hồn, chạy vòng qua cửa cung hướng hậu cung đuổi đến.
Khánh Nhiễm tiến vào hậu cung, trong lòng biết Địch Táp sẽ nhanh
chóng mang theo truy binh đuổi đến, nàng vội vàng nhìn rõ phương hướng,
phi thân lao vút qua cửa tây .
Quả nhiên chưa chạy được bao lâu, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có rất nhiều điểm sáng đang chạy về hướng này. Khánh
Nhiễm chau mày, thả chậm tốc độ, qua loa buộc chặt những miệng vết
thương trên người đang chảy máu, nếu không phải vì vết máu nhỏ xuống,
truy binh không thể đuổi đến nhanh như vậy.
Khánh Nhiễm xoay người xuyên qua một gian lầu, đến chỗ hoa viên thì
dừng lại, dựa vào đại thụ thở dốc, thấy ánh lửa đang chậm rãi tiến đến,
nàng đưa tay xé rách bộ áo đỏ bên ngoài, để lộ một bộ y phục dạ hành bó
sát người. Tìm một khối đá nặng vừa phải đem áo khoát buộc vào, nhanh
chóng phi thân lên đại thụ, lúc nàng thả mình lên chạc cây, phía dưới đã truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
Cấm vệ quân đã đuổi đến, nàng liền ép sát mình vào thân cây, tay vung ra, tảng đá mang theo áo đỏ bay vụt qua bức tường cách đó không xa.
Một tiếng nước bắn tung toé truyền đến, phát ra từ hồ nước ngay sau bức tường.
“Ở bên kia! Mau đuổi theo!”
“Mau! Mau!”
Khánh Nhiễm nhìn đại đội Cấm vệ phía dưới vội vàng chạy tới hồ, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, đợi ánh lửa xa hơn một chút, nàng dùng sức đè
lại cánh tay bị tên cắm vào, không khỏi cau mày đau đớn. Nàng khẽ dời
mắt nhìn một lượt tình cảnh xung quanh, thấy không có người chú ý bên
này, liền phi thân về một căn viện tối ở phía đông, rẽ sang đường hướng
tây phóng nhanh lao đi.
Nàng ẩn thân vào một cung lâu u tĩnh, mắt thấy ba chữ “ Chu Thuận
cung” dưới ánh nến, tròng mắt không khỏi có chút ánh sáng, nhanh chóng
lao nhanh tới hướng tây. Nàng vừa bay qua một bức tường, bất chợt lại
nghe được tiếng ngựa lộc cộc dần truyền đến.
Khánh Nhiễm kinh ngạc, phóng mình nhảy lên bức tường, chính lúc thấy
một chiếc xe ngựa men theo con đường chậm rãi tiến tới, xe ngựa lay
động, chập chờn theo ánh đèn mơ hồ của cung đình, phát ra không khí quái dị.
Vào thời khắc này sao lại có xe ngựa chạy ngang qua? Nàng chưa kịp
nghĩ nhiều, liền thấy xe ngựa dần hướng đến của Trắc Vân, xe này muốn
rời khỏi cung ! Chỉ cần biết việc này không phải là đủ rồi sao?
Cũng vào lúc này, Địch Táp mang theo Cấm vệ quân đến bên hồ lục soát, mắt thấy Cấm vệ quân đã đem đuốc chiếu sáng mặt hồ như ban ngày, hắn
không khỏi mím môi.
Trên mặt hồ sớm đã khôi phục sự tĩnh lặng, ánh mắt hắn dừng lại trong hồ, ánh nước phản chiếu lên đối mắt u tối, tạo ra tầng gợn sóng cuồn
cuộn không ngừng.
Nữ nhân kia quả thực thấy cùng đường liền nhảy xuống hồ tự vẫn? Trực
giác hắn cho thấy không đơn giản như vậy, nhưng vừa rồi hắn cũng thấy
rõ, nữ nhân kia lao qua bức tường sau đó lướt nhanh rớt xuống hồ.
Mắt thấy Cấm vệ quân đã bao vây hồ, bắt đầu tìm kiếm bên dưới, hắn
nhìn lại phía bức tường lúc nãy, đi tới bên hồ xem xét kĩ lưỡng . Lúc
ánh mắt lướt qua một vật thì dừng lại, hắn liền bước nhanh tới, nhặt lên nhánh cây kia xem xét. Nhìn hai bên trái phải mảnh sân, mắt hắn đột
nhiên loé lên, lạnh giọng quát.
“Đừng tìm nữa, rà soát toàn bộ hậu cung, cho dù có đào ba thước đất cũng phải bắt được người cho bổn vương!”
Cấm vệ quân kinh ngạc, nhưng không dám chậm trễ, mọi người đều biết
Thất hoàng tử nhất định có phát hiện, trong nháy mắt liền chia làm nhiều tổ, tản ra tứ phía bắt đầu tìm kiếm.
Lúc này Phượng Anh cũng vừa rời cung, quay đầu nhìn nơi ánh lửa chiếu sáng như ban ngày, hoàng cung Chiến quốc xa hoa rộng lớn, lung linh
dưới ánh lửa lập loè, hắn kéo nhẹ khoé môi cười lạnh, phất áo bước lên
xe ngựa, lười biếng dựa vào vách xe, nhẹ giọng nói:“Chú ý Lận Kì Mặc,
xem hắn có dẫn người về sứ thần quán hay không, báo cho ta biết.”
“Dạ.” Một âm thanh lạnh lùng quỷ dị đột ngột vang lên, xe ngựa lăn
được vài vòng, một đạo bóng đen đã lắc mình phóng ngược lại, biến mất
trong màn đêm.