Địch Táp phi thân đuổi theo, ánh mắt lướt qua góc điện, chính lúc thân ảnh màu đỏ loé lên rồi biến mất.
Hắn tùy tay đoạt lấy cung tên của tên lính bên cạnh, phi thân liền
đuổi theo. Khúc Đông Bình bị Khánh Nhiễm ném ở lại, hắn ngay cả liếc mắt cũng không thèm, thẳng tắp phóng người nhảy qua.
Bên trong đại điện, mọi người nghe tiếng bước chân nhỏ dần mới nơm
nớp lo sợ tản đi. Nhóm phi tần được Cấm vệ quân hộ tống, theo sau hướng
Chiến Anh Đế thối lui vào sườn điện, đại điện nhất thời một mảnh hỗn
loạn.
Phượng Anh bước xuống bậc thảm đỏ, ngoái đầu nhìn lướt qua cảnh tượng bên trong, khóe miệng gợi lên một chút cười nhẹ yếu ớt, nhân lúc nhìn
lại, hắn thừa dịp thả chậm cước bộ, tụt lại so với Lận Kì Mặc và Yến Hề
Ngân.
Đợi cho hai người trước mặt đi nhanh hơn mấy bước, hắn nhìn quanh bốn phía, khom người nhặt lên lọn tóc, đây là lúc Khánh Nhiễm cùng Địch Táp giao đấu bị kim luân cắt đi.
Nâng bước đem tóc đen kề sát vào mũi, khẽ hít một hơi, là hương lan
nhè nhẹ… Hắn híp mắt cười, khoanh tay ra phía sau, lòng bàn tay vừa
động, tóc đen liền tuôn rơi nhẹ nhàng.
Lúc Lận Kì Mặc đi đến cửa cung, mới phát hiện Phượng Anh vẫn chưa
đuổi kịp, hắn hơi nghi ngờ nhìn lại, khoé mắt liếc tới, chính lúc thấy
Phượng Anh nhẹ hít một vật bao trong mảnh lụa. Trong lòng hắn hơi ngưng
trệ, trên mặt có chút suy nghĩ, đột nhiên, con ngươi loé lên chút ánh
sáng, khóe môi hiện lên ý cười, dưới ánh đèn, khuôn mặt càng tuấn tú.
Thấy Phượng Anh đi đến, Lận Kì Mặc đối với hắn cười nhẹ, ánh mắt hiện ra một tia nghiền ngẫm sâu xa, nhưng Phượng Anh cũng không tỏ ra bất
thường, hắn cũng nhìn lại cười, trong mắt ẩn chứa ánh sáng.
Hắn cười khẽ đi ngang qua Lận Kì Mặc, đến lúc gặp thân ảnh của Yến Hề Ngân thì dừng lại, Yến Hề Ngân cười đạm liếc hắn một chút, khoé môi nở một nụ cười châm biếm, hứng thú nhìn tình cảnh hỗn độn trong cung.
Lận Kì Mặc nhìn một lượt quanh điện, mắt không ngừng toả ánh sáng, trong lúc xoay người lại bất chợt lui về phía sau hai bước.
Ánh mắt dừng lại ở màn lụa đỏ trong điện, phía sau màn lụa lại có một thân ảnh thanh tú mờ nhạt, thân ảnh kia nhìn qua yếu đuối, nhưng lại ẩn chứa sự bình tĩnh và phong thái trầm ổn, hai mắt Lận Kì Mặc sáng ngời. Tỷ tỷ quả thực chưa rời đi, hắn hướng bên kia hơi giơ tay lên, cười yếu ớt một chút rồi bước khỏi đại điện.
Nguyệt phi thu động tác của hắn vào trong mắt, trong lòng xuất hiện
một ý tưởng, nàng vẫy tay gọi cung nữ bên cạnh, khẽ gật đầu, cũng nữ kia liền nhẹ nhàng thối lui, theo hành lang bên hông bước ra, không bao lâu đã đến được ngoại điện.
Lận Kì Mặc cũng dời bước đến hành lang, đúng lúc cung nữ kia lắc mình đi tới, va vào người hắn, Lận Kì Mặc cúi người đỡ nàng, lúc khom người
khẽ nói nhỏ vào tai nàng vài câu. Sau đó hắn lại ngẩng đầu cười khẽ, ung dung bước đến chỗ hai người Phượng Anh và Yến Hề Ngân đang đứng.
Phượng Anh quay đầu trông thấy động tác của Lận Kì Mặc, nhẹ giọng cười nhìn về phía Yến Hề Ngân.
“ Lận thiếu tướng phong lưu quả thực không sai. Tại hoàng cung của
Chiến quốc cũng chẳng khiêm tốn chút nào, Phượng mỗ thực sự theo không
kịp.”
Yến Hề Ngân cười nhạt quay đầu, chính lúc thấy vẻ mặt như trộm được
miếng thịt của Lận Kì Mặc, hắn khẽ lắc đầu nhìn về phía Phượng Anh.
“Tứ lang là thiếu niên, tâm tính phong lưu cũng không có gì lạ, không thể trách hắn được.”
“Sao vậy? Cửu Kiền Vương ghen tị với Tứ lang vì được mĩ nhân ưu ái sao?”
Lời nói ngon ngọt từ phía sau truyền đến, không khỏi làm cho người ta cảm thấy nhộn nhạo, Yến Hề Ngân cười ha ha một tiếng, khẽ chuyển mắt
nhìn chỗ có ánh lửa trập trùng, đại đội thủ vệ đã chạy đến hậu cung, dồn dập muốn đem hậu cung phong toả.
Lúc Yến Hề Ngân quay đầu, Phượng Anh cũng ha ha cười một tiếng.
“ Phong thái của Tứ lang tất nhiên Phượng Anh không thể sánh bằng.
Bây giờ chúng ta không thể đến hậu cung, thật đáng tiếc cho mỹ nhân kia, thân mang trọng thương lại bị nhiều Cấm vệ quân đuổi theo như vậy, sợ
rằng dữ nhiều lành ít .”
Phượng Anh dứt lời, cười khẽ liếc mắt nhìn Tứ lang, ung dung hướng về phía sườn điện.
Lận Kì Mặc hơi nhún vai, nghiêng đầu nhìn về hướng hậu cung, ánh lửa
ngày càng lớn dần, sợ là Cấm vệ quân đã đem toàn bộ hậu cung phong toả.
Lúc này, Yến Hề Ngân cũng quay người:“Hôm nay Chiến Anh Đế bị mất hết mặt mũi, Tứ lang không muốn đi thể hiện một chút sao?”
Lận Kì Mặc nghe giọng hắn mang theo sự đùa cợt cùng trêu ghẹo, không
khỏi sửng sốt, tuy Yến Hề Ngân lớn hơn hắn bốn tuổi, nhưng tính tình lại vô cùng trầm ổn, thái độ trêu chọc như vậy thật ra là lần đầu. Nghĩ lại với tình trạng của Chiến quốc và Tinh quốc hiện nay, thấy hoàng cung
Chiến quốc bị một nữ tử làm mất hết mặt mũi, Tinh quốc tất nhiên là nước đắc ý nhất .
Trong mắt hắn có tia nghiền ngẫm, cũng ha ha cười, hơi nhướn mày
nói:“Đi, như thế nào lại không đi. Tứ lang là người kính già yêu trẻ,
Chiến Anh Đế hoảng sợ như vậy, Tứ lang tất nhiên phải đến an ủi một
chút. Yến huynh, thỉnh!”
Yến Hề Ngân hiểu ý cười, hai người vừa đi được vài bước, một cung nữ
bỗng nhiên hớt hải từ sườn điện chạy đến, lúc nhìn thấy Lận Kì Mặc thì
vội lớn tiếng gọi
“Lận tướng quân, ngài mau đến xem nương nương đi, vừa rồi dường như người bị doạ sợ, bệnh suyễn tái phát rồi ạ. . .”
Thần sắc Lận Kì Mặc đại biến, liền hô to bảo cung nữ dẫn đường, còn chưa chào hỏi đã theo cung nữ chạy vào sườn điện…
Yến Hề Ngân đứng phía sau âm trầm nhìn theo, cúi đầu không khỏi suy nghĩ.
Tỷ tỷ của Lận Kì Mặc chính là Nguyệt phi của Chiến Anh Đế, chuyện này hắn đã được biết. Nghe nói tỷ đệ hai người thất lạc nhiều năm, may mắn
năm trước Lận Kì Mặc đi sứ Chiến quốc, lúc dự yến hai người mới nhận lại được nhau. Nguyệt phi được sủng ái, lần này Lận Kì Mặc đến hạ thọ, tiến cung để thăm tỷ tỷ không phải chỉ là một lần. Chuyện này đối với nữ
nhân chốn hậu cung chính là tất cả ân sủng.
Chỉ là Nguyệt phi này được vô vàn sủng ái, thì sao có thể là một nữ
nhân tầm thường, vì chuyện vừa nãy đã bị làm cho hoảng sợ tột độ? Nghĩ
đến những biểu hiện khác thường của Lận Kì Mặc và Phượng Anh trong đại
điện, cước bộ của Yến Hề Ngân không khỏi trầm xuống, nghiêng đầu nhìn về hướng hậu cung.
Nữ nhân kia rốt cuộc có thân phận gì, sao có thể gây ra một việc lớn
như vậy. . . Cho tới bây giờ, hắn không chỉ tò mò mà còn có chút cảm
giác hứng thú .
Lận Kì Mặc vội vàng theo cung nữ đi vào sườn điện, các cung phi sớm
đã được an trí thoả đáng, hắn vừa đến gần điện Minh Hoàng đã nghe tiếng
hô sợ hãi sau màn trướng, cung nữ mang theo hắn trực tiếp tiến vào nội
điện.
Chiến Anh Đế ôm Nguyệt phi thấp giọng an ủi, Nguyệt phi trong lòng hắn run run gọi lớn không ngừng
“Tiểu Tứ. . .Tiểu Tứ.”
Lận Kì Mặc nhanh chóng lách mình đến trước giường, Chiến Anh Đế ngẩng đầu vội vàng nói:“Lận tướng quân, tỷ tỷ ngươi làm sao vậy? Ngươi không
đến nàng cũng không muốn chẩn bệnh, ngươi mau khuyên nhủ nàng đi. Trẫm
thật sự không còn cách nào khác .”
Lận Kì Mặc thấy sắc mặt Nguyệt phi trắng bệch, mồ hôi lấm tấm trên
trán, một tay gắt gao nắm chặt lớp áo trước ngực. Hắn không khỏi kinh
hãi, liền điểm mấy huyệt đạo trước ngực nàng, từ trong lòng lấy ra một
bình sứ trắng, để sát vào mũi cho nàng hít hai lần.
Biểu tình của Nguyệt phi dần thả lỏng, sắc đỏ trên mặt cũng khôi
phục, nàng suy yếu nhìn về phía Chiến Anh Đế:“Thần thiếp đã làm Hoàng
thượng lo lắng rồi.”
Chiến Anh Đế thấy nàng không sao, thở dài trấn an vài câu rồi chau
mày nhìn về phía Lận Kì Mặc:“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
“Từ nhỏ thân thể của tỷ tỷ đã hư nhược, phải làm bạn với bệnh tật
triền miên, qua nhiều năm, tưởng rằng bệnh đã dần hết. Không ngờ lại bị
chuyện vừa rồi làm cho kinh sợ, bệnh cũ bất ngờ tái phát, nhưng may mắn, bây giờ đã không sao rồi, chỉ là mấy ngày này cần chú ý nghỉ ngơi thật
tốt. Bệ hạ có thể cho Lận mỗ đưa tỷ tỷ trở về không? Ta phải dặn dò cung nữ những chuyện cần lưu ý với bệnh tình của tỷ tỷ.”
“Mau đưa Nguyệt phi hồi cung đi. Ái phi, ngươi hồi cung rồi nghỉ ngơi cho tốt, đợi trẫm xử lý xong sự tình sẽ đến thăm ngươi.” Chiến Anh Đế
ôn hoà an ủi, lại nhìn về phía Lận Kì Mặc.
“Kì Mặc thay tỷ tỷ tạ ơn bệ hạ ưu ái, bệ hạ cũng nên mau chóng nghỉ
ngơi thật tốt.” Lận Kì Mặc cười cáo lui, sau đó xoay người theo cung nữ
đi nhanh khỏi điện.