Vẫn Là Em

Chương 2: Chương 2: Chương 1




Nửa năm sau.

Theo như đa số, sáng thứ hai và chiều thứ sáu là những buổi có số lượng sinh viên cúp học cao nhất. Nghĩ đến hai ngày đó, trong lòng của các sinh viên đã sớm buông thả, đơn giản là môt tuần học sẽ tự động kéo dài thành ba ngày nghỉ, chơi được càng đã ghiền càng nghiện.

Nhưng hôm nay, không khí trong trường đại học Thượng Đức lại khác hẳn ngày thường, bình thường vào thứ sáu trong trường học chỉ thấy thưa thớt sinh viên, thế nhưng hôm nay có thể thấy người người tấp nập.

Mọi người đều chen chúc cùng về một hướng chính là ── tòa nhà Tĩnh Hoằng, cũng chính là hội trường của trường đại học Thượng Đức.

Người không biết tình hình, còn tưởng rằng hội học sinh tổ chức hoạt động, có mời ca sĩ hoặc là dàn nhạc tới biểu diễn, nhưng đến gần trước tòa nhà Tĩnh Hoằng nhìn kỹ bảng thông báo mới biết đây không phải là hoạt động thú vị gì, mà là một buổi diễn thuyết mà trường học cùng Bộ giáo dục hợp tác.

Chủ đề: Con đường của thế hệ trẻ ‧ dũng cảm xây dựng sự nghiệp trong mơ.

Người diễn thuyết: Lôi Quang Hằng

Lôi Quang Hằng là ai? anh ta rất nổi tiếng sao? anh ta dựa vào cái gì có thể khiến cho một buổi diễn thuyết buồn chán, biến thành mọi người phải lên web trường đăng ký tham gia trước cả tháng, một hội trường lớn có sức chứa hơn ba trăm người trong nháy mắt chỗ ngồi đều chật cứng.

Nếu lấy vấn đề này hỏi đám đông đang xếp hàng kia, rất có khả năng bạn sẽ nhận được một ánh mắt xem thường, hoặc là một câu đầy vẻ nghi ngờ, “Bạn có thật sự là người đang sống ở Đài Loan khôngvậy”.

Lôi Quang Hằng, tuổi vừa ba mươi, là CEO nổi tiếng, giá trị con người anh ta được đánh giá ít nhất là con số 10 tỷ.

Bởi vì mẹ anh ta mang dòng máu Trung – anh, nên anh ta cũng có được một phần tư huyết thống lai Tây, ngũ quan anh ta tuấn duật sáng láng, hợp với dáng vóc cao to, hỏi xem mấy ai có thể được ông trời ưu ái có được một thân hình hoàn mỹ như vậy chứ.

anh ta là ngôi sao trong thương giới, có mặt trên các loại bìa tạp chí, nhiều nhất đương nhiên vẫn là các báo về showbiz, tên của anh ta thường xuyên cùng cô diễn viên này hoặc người mẫu kia dính cùng mộtchỗ, anh ta phải nói là nhận hết sự yêu mến cùng hoan nghênh của tất cả phụ nữ.

Mắt Hạ Điềm Hinh không có tiêu cự đi theo đám đông tiến vào giữa hội trường, trong tay cô còn đangnắm lấy tờ rơi quảng cáo của trường làm, trên tờ rơi in tường tận tiểu sử về sự nghiệp to lớn của người diễn thuyết.

Bao gồm anh làm sao tiếp nhận gia nghiệp sắp sụp đổ trong tay cha, thiếu chút nữa phải phá sản, nhưng cuối cùng lại thành công trở thành bá chủ trong nghành thương mại, một CEO trẻ kiệt xuất.

Cùng với việc anh tự thân vận dụng tiền tài thế nào để đầu tư chuẩn xác và sắc bén, làm cho tiền sinh tiền, thoải mái không phí sức kiếm tiến càng lúc càng nhiều củng cố thêm cho gia sản giàu có của mình.

Nhưng về đời sống tình cảm của anh, lại được người biên soạn tự nhiên lướt qua. Vì vốn dĩ đây là buổi diễn thuyết nghiêm túc chứ không phải là tiết mục tán chuyện trong báo lá cải.

Hạ Điềm Hinh rất may mắn, cô lấy vé ngẫu nhiên được xếp vào hàng thứ nhất vị trí ngay chính giữa hội trường, ở vị trí đó cô có thể không hề ngăn cách mà nhìn về người diễn thuyết, thấy rõ ràng mỗi động tác của Lôi Quang Hằng, còn có vẻ mặt biến hóa của anh.

một tay cô ôm ngực đang nhảy lên kịch liệt, một tay cô xiết chặt tờ rơi, đôi mắt thanh tú long lanh đangkhẩn trương nhìn về phía trước.

Khi thời gian diễn thuyết vừa đến, tám mươi phần trăm nữ sinh ngồi đầy hội trường hơn bắt đầu ồ lên, hoặc là xì xào bàn tán, thỉnh thoảng lại thì thầm cười xấu hổ.

Ánh mắt mọi người đều phóng đến bục diễn thuyết, ai ai cũng chăm chú nhìn bóng dáng thong dong của người đàn ông tuấn mỹ đang mặc bộ âu phục được cắt may khéo léo vừa người kia.

Ánh sáng lưu lại ở trên người anh, chiếu từ tấm lưng rắn chắc vững vàng chiếu sáng lên, một cặp chân dài mà có lực liên tục di động, trước tiên nghênh đón anh là một nghi thức, khí phách ở trong cử chỉ dáng đi của anh cũng được bộc lộ không thiếu sót.

Tóc anh dày có màu sáng như cà phê mocha, có vài sợi tóc rủ xuống ở trước lộ ra vầng trán cao, sóng mũi cao tôn lên vài phần cao ngạo, đôi mắt dài nhỏ thâm thúy giống như người phương Tây, đó cũng là điểm gien con lai ở trên người anh phát huy rõ nét nhất, anh thoạt nhìn tuấn mỹ như một pho tượng ──

một pho tượng lạnh như băng không có nhiệt độ.

Phần cằm đẹp đẽ cùng hai gò má thon gầy dưới anh sáng đầy đủ càng lộ vẻ anh khí (khí khái hào hùng), bàn tay to rộng đang đặt hai bên đài diễn thuyết, đôi mắt như bảo thạch ấm áp nhưng lại có vẻ lãnh khốc vô tình.

Cả nội tâm của Hạ Điềm Hinh đều quấn quít, sương mù ở trong đáy mắt chuyển động, tờ rơi in ảnh Lôi Quang Hằng đã muốn bị hai tay cô vò nhăn nhúm.

“Chào các bạn, tôi là Lôi Quang Hằng...”

Khi âm thanh quen thuộc trầm thấp kia vang lên, giọng nói nam tính như tiếng đàn vi-ô-lông xuyên thấu qua micro truyền lại, vang vọng khắp hội trường, Hạ Điềm Hinh nhắm hai mắt lại ngăn không cho nước mắt chảy xuống khuôn mặt, nhưng cô lại có thể cảm giác được nước mắt mãnh liệt đang chảy vào đáy lòng.

Hôm nay anh thắt một cái caravat, đó là quà kỷ niệm ngày kết hôn cô tặng anh, còn hai chiếc khuy tay áo ngọc lưu ly kia là quà Noel cô tặng...

“thật không hiểu nổi, Lôi Quang Hằng đã kết hôn, tại sao mọi người cứ hứng thú với anh ta như vậy nhỉ.” Ban học nữ bên cạnh vừa thưởng thức tuấn nam vừa tán chuyện.

Hạ Điềm Hinh thoáng buông xuống sương mù nhiễm ướt đôi mắt, không yên lòng lắng nghe, cảm xúc rung chuyển bất an.

“không phải đã kết hôn, mà là từng kết hôn.” một bạn học nữ khác lập tức lên tiếng sửa cho đúng.

“Hả, anh ta ly dị à?”

“không, vợ anh ta... Nửa năm trước gặp tai nạn giao thông, chết rồi.”

“Oa, trò hay kịch tính nha!”

Về sau bạn học nữ lại nói thêm một đống tin đồn trên tạp chí, tất nhiên đều là về Lôi Quang Hằng, tỷ như sau khi vợ anh bị tai nạn xe cộ chết bất ngờ, có một thời gian anh không xuất hiện ở trường hợp công khai, thẳng đến này một hai tháng nay anh mới dần khôi phục lại hành trình được xếp đặt trước đó.

Mấy tin tức này, Hạ Điềm Hinh đều biết. Phàm là tin tức có liên quan đến Lôi Quang Hằng, chẳng màng là phóng viên vu vơ của một tờ báo nhỏ, cô cũng không bỏ sót.

Ngước ánh mắt ngập nước lên, cô nín thở ngưng thần, cẩn thận chu đáo lặng nhìn người đàn ông trênbục kia, sự hiện hữu của anh làm người ta không thể bỏ qua, tựa như một ánh sáng rực rỡ.

đã từng, anh là ánh sáng không thay đổi của cô, là sự ấm áp sưởi ấm duy nhất trong cuộc đời cô...

Kết hôn hai năm, cuộc sống có vui có buồn, hai người có thể vì vị trí để bàn chải đánh răng mà cãi nhau, cũng có thể bởi vì vì một cái mỉm cười khiến cho ánh mắt không thể tách rời đối phương.

Tuy rằng luôn tranh cãi ầm ĩ không ngừng, nhưng hai người càng cãi nhau lại càng yêu nhau hơn, cả hai còn có thể vừa cãi nhau vừa hôn môi, xuyên thấu qua cái ôm thân mật để phát tiết tức giận.

cô biết, dù sao anh còn trẻ, sự mê hoặc bên ngoài rất nhiều, có lẽ ngày nào đó anh sẽ đối với đời sống hôn nhân cảm thấy chán ghét, cũng có thể một ngày nào đó anh tỉnh lại, sẽ thấy cô phiền, chán ngấy cô.

Cũng không phải cô chưa từng tưởng tượng qua, cả hai nhìn như có một cuộc hôn nhân ngọt ngào, nhưng cũng không ngoại trừ có một ngày sự hoàn mỹ ấy thay đổi, hoặc là xuất hiện vết rách, thậm chí là... Có khả năng anh sẽ yêu một cô gái khác.

Nhưng cô chưa từng nghĩ, cuộc hôn nhân này sẽ bởi vì cô chết mà chấm dứt.

Nhịp tim của Hạ Điềm Hinh càng mạnh và loạn nhịp hơn trước, cô xem xét thật kĩ người đàn ông đãtừng cùng cô cơ thể cô hòa hợp nhiệt độ, nội dung anh đang diễn giảng căn bản không tiến vào lỗ tai cô.

Quang Hằng, ánh sáng vĩnh viễn của cô... Nhưng mà, nay cô đã “Biến thành” một người khác, với bộ dáng này, anh sẽ lại yêu cô chứ?

một giờ diễn thuyết cuối cùng chấm dứt, tất cả các bạn học nữ có mặt đều mang vẻ mặt si mê, phảng phất còn đang trong mộng, một số ít bạn học nam thật sự ra nghe được những hy vọng trong tương lai, hy vọng một ngày kia họ có thể học theo kinh nghiệm của anh để thành công, cũng trở thành người đàn ông toàn tài như anh được sở hữu mọi thứ tài sản danh lợi.

Tan cuộc, nhưng có một đám bạn học nữ còn đuổi theo Lôi Quang Hằng, so với đuổi theo sao băng còn nhanh hơn, có người muốn kí tên, có người muốn chụp ảnh chung, có thiên hình vạn trạng tất cả lý do để dây dưa với anh.

Khuôn mặt Lôi Quang Hằng tuấn tú lạnh lùng, con ngươi màu hổ phách giống như được tôi luyện trong hàn băng, sắc môi khép chặt có chút tái nhợt, để mặc cho nam trợ lý cùng giám thị liều mình chắn người cho mình, nhưng đám đông thật sự rất mãnh liệt, lập tức từ bốn phương tám hướng bao vây, đem thân ảnh cao lớn của anh vây ở trong bức tường người.

Nếu không phải là bởi vì buổi diễn thuyết này từ nửa năm trước đã định, không thể hủy bỏ, anh căn bản không muốn sẽ xuất hiện tại nơi này.

anh cảm thấy bản thân giống như bị móc rỗng ruột, trong cơ thể chỉ còn lại sự lạnh lùng hư không, tịch mịch chiếm cứ cả con người, linh hồn anh đã muốn bay tới nơi phương xa không biết tên.

Bởi vì cô đã không còn ở bên cạnh anh nữa, cô đã không còn tồn tại trên thế giới này...

“Lôi Quang Hằng, anh dựa vào cái gì mà đi trước em!” Bỗng dưng, một tiếng nói thanh thúy yếu ớt ngang ngược vang lên, khiến cho sự tịch mịch trong người anh chấn động, giống như có một mủi tên sắt vô hình bắn vào tim của anh vậy.

Dáng người anh tuấn của Lôi Quang Hằng phút chốc cứng đờ, sau đó anh dừng bước nhìn lại bốn phía, anh luôn tin thính giác của mình sẽ không sai, cái giọng ra lệnh kia đúng là cô!

Hai mắt anh từ trống rỗng chuyển thành vô cùng lo lắng, anh bắt đầu điên cuồng tìm kiếm hình ảnh trong đầu mình.

Hựu Tâm, tình yêu vĩnh viễn chân thành của anh...

“Lôi tiên sinh, có thể nhờ anh giúp tôi kí tên được không?”

“Có thể chụp ảnh chung được không? Chỉ một tấm thôi!”

anh phóng mắt nhìn đi, tất cả đều là những gương mặt nữ sinh ngây thơ, không hề thấy gương mặt kiều mỵ lại bướng bỉnh kia.

Lòng anh dần dần lạnh xuống, lúc trước bác sĩ tâm lí có đánh giá qua, anh sẽ xuất hiện ảo giác cùng huyễn thính ( giống như nghe thấy những âm thanh không có thật ) sau tổn thương tâm lí, lúc ấy anhcòn cười lạnh không thèm để ý, kết quả mau như vậy nó đã xuất hiện, anh có nên thấy may mắn vì mình có một bác sĩ tâm lí giỏi không?

Lôi Quang Hằng chuyển tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước, con ngươi màu hổ phách lại biến trở về vẽ lạnh lùng như trước, tựa như một con báo không có cảm tình chỉ còn lại bản năng săn bắt.

Ngay lúc anh chuẩn bị ra khỏi cửa hội trường, anh nhận thấy một cô gái nhỏ gầy, sắc mặt tái nhợt, tóc nâu đang ngồi dưới cầu thang, môi tựa hồ đang run run.

Khi ánh mắt giao nhau, anh bỗng nhiên ngẩn ra, lồng ngực sớm đã trống rỗng trong nháy mắt nổi lên chấn động.

Đôi mắt hổ phách lạnh lẽo, lặng lẽ tử tế suy nghĩ.

Bộ đồ cô đang mặc có kiểu dáng đơn giản, cổ tay áo có điểm chút ren, đôi chân gầy được bao lấy trong một chiếc quần đen trắng, trên đế giầy còn có dấu hiệu đã mòn do ma sát nhiều.

Khung xương cô nhỏ gầy, khuôn mặt hơi nhỏ, cặp mắt lại đặc biệt lớn, khóe mắt hơi hơi xếch lên, giống như đá mắt mèo, tròng mắt như nước, đôi môi như hai cánh hoa, phối hợp với kiểu tóc đáng yêu, nhìn qua cực kỳ giống như một tinh linh trong rừng từ truyện cổ tích bước ra.

Bình tĩnh mà xem xét, khí chất của cô tươi mát, thân hình đơn bạc gầy gò, cá tính riêng đặc biệt nổi trội, nhưng tuyệt đối không đẹp bằng những cô gái anh từng gặp.

Tuổi cô còn rất trẻ, chỉ là một cô gái chưa hiểu thế sự, ngọt ngào nhưng lại ngây ngô, mà đàn ông ở tuổi này của anh, vô tâm suy nghĩ đến chuyện cùng nữ sinh dắt tay hôn môi.

“Lôi... Quang hằng.” Môi của cô như cánh hoa mấp máy, giống như cô đang dùng hết sức lực toàn thân, thật vất vả mới thốt ra được cái tên này.

Nhưng anh không phản ứng, rất nhanh anh liền khôi phục bình thường, lạnh lùng nhìn cô, anh cho rằng cô là những sinh viên nữ háo sắc, căn bản anh không muốn để ý cô.

Bước chân Lôi Quang Hằng nhanh hơn, bỏ qua một bên tầm mắt nhìn về phía xa, nam trợ lý theo sát ở sau, ánh mắt tràn ngập phòng bị liếc về phía Hạ Điềm Hinh.

Hạ Điềm Hinh đứng ở dưới cầu thang gần cửa ra, không nhúc nhích nhìn Lôi Quang Hằng bước đi, hốc mắt cô tự nhiên ẩm ướt.

Người từng mỗi đên trao nhau hơi ấm, nay gặp lại nhưng không quen biết, tại sao ông trời lại trêu cônhư vậy chứ?

Ngay lúc thân hình cao lớn của Lôi Quang Hằng chuẩn bị lướt qua vai của nhau thì Hạ Điềm Hinh đột nhiên nắm lấy tay áo anh.

Nam trợ lý trước tiên muốn ngăn cản, khuôn mặt tuấn tú lạnh băng của Lôi Quang Hằng liếc về phía cô.

Vừa rồi ở hội trường bị nhiều cô gái trẻ háo sắc ngăn cản đường đi, kiên nhẫn tích lũy của anh đã lên tới đỉnh, hiện tại lại chạy ra một cô không biết nặng nhẹ tùy tiện đụng chạm mình, anh vốn là người có tính tình không tốt nên lập tức bị chọc giận.

trên đời này, người dám cùng anh mắt lớn trừng mắt nhỏ, không úy kỵ trước khí thế anh thậm chí dám khiêu chiến cực hạn của anh... đã ra đi rồi.

“Lôi Quang Hằng, anh có khỏe hay không?” Biết rõ không nên, biết rõ anh không có khả năng nhận ra cô, Hạ Điềm Hinh lại vẫn không kiềm chế được khát vọng trong lòng ── muốn biết tình hình gần đây của anh.

Nghe cô dùng giọng điệu vô cùng quen thuộc hỏi mình, ánh mắt Lôi Quang Hằng âm nhu mặt nhăn lại. cô ta nghĩ cô ta là ai chứ?

“Bạn học, cô nhanh buông tay ra.” Nam trợ lý không muốn động tay, nhưng anh ta cũng lo lắng bị ghép vào tội quấy nhiễu tình dục gặp phiền toái, nên chỉ đành phải nghiêm giọng tàn khốc ra lệnh với cô.

Trước kia, có bao giờ cô bị trợ lý của anh nạt nộ qua đâu, người đứng bên cạnh anh nhìn thấy cô, đều phải thân thiết chào đón, ai dám chọc giận con mèo nhỏ táo bạo là cô chứ.

Trong khoảng thời gian ngắn, tính tình bướng bỉnh của Hạ Điềm Hinh cũng bị khơi mào, cô đã quên linh hồn mình đang ký túc ở thể xác khác, cô hất mặt mở to cặp mắt, trừng hướng nam trợ lý.

“Lý Nguyên Tu, hôm nay anh uống nhầm thuốc, hay trước khi ra cửa đã quên thông tràng!” (thông ruột)

Trợ lý nghe vậy liền thất thần. Này... Nữ sinh này sao lại biết tên của anh ta?

Giữa chân mày Lôi Quang Hằng càng hằn sâu, rất tự nhiên liên tưởng cô và trợ lý thành có quen biết. “Lý trợ lý, cậu biết cô gái này à?”

“không biết!” Lý trợ lý lập tức kêu oan.

Lôi Quang Hằng cũng không để tâm tình miệt mài tìm hiểu, anh khép nhẹ đôi mắt hổ phách, liếc bàn tay nhỏ đang níu lấy tay áo mình, khẩu khí rét lạnh tự mình hạ lệnh ︰ “Buông tay.”

Cho dù là lúc hai người cãi nhau ầm ĩ nhất, cô cũng chưa thấy qua bộ dáng lãnh huyết như tu la này của anh, Hạ Điềm Hinh không khỏi co rúm người, đại khái là do thân thể này đã bị bạo lực áp chế, linh hồn ký gửi trong đó càng lâu, ngay cả cô vốn là người cá tính cũng chịu ảnh hưởng.

Sợ thì sợ, nhưng cô vẫn không có buông tay. “Nửa năm qua... anh có khỏe hay không?”

Nghe thấy thời gian nửa năm nhạy cảm, Lôi Quang Hằng giống như dã thú bị chọc giận, ánh mắt anhnheo lại, như là muốn xé rách người trước mắt.

anh im lặng, hung hăng bỏ tay Hạ Điềm Hinh ra, vì anh dùng sức mạnh nên hại cô phải lùi lại hết mấy bước, thiếu chút nữa té nhào.

Biết người nữ sinh này khiến đại Boss bùng nổ, Lý trợ lý nhanh chóng, hợp thời ngăn cách tầm mắt của hai người.

“Tổng giám đốc, lái xe đã tới đây, vì không chậm trễ thời gian, chúng ta hãy nhanh rời đi.” Chống lại ánh mắt tức giận như dã thú của Lôi Quang Hằng, lưng Lý trợ lý trong nháy mắt ướt đẫm.

Hạ Điềm Hinh tức giận, thật gấp, thật hận!

Tại sao lúc trước ông trời không cho cô chết hẳn luôn đi? Kết quả hiện tại linh hồn cô phải ký túc ở thể xác người khác, đem cô biến thành kẻ như bị tâm thần phân liệt, không biết rõ mình rốt cuộc là ai, càng đừng nghĩ tới ai sẽ tin lời cô nói.

Nếu cô thực sự vọt tới trước mặt Lôi Quang Hằng hô to ︰ “Em là Kha Hựu Tâm, là người kết hôn hơn hai năm với anh Kha Hựu Tâm, Kha Hựu Tâm mà anh vừa giận vừa yêu!” cô nghĩ, kết cục tám chín phần không phải là bị trở thành kẻ bệnh tâm thần, thì chính là bị coi như người bày mưu muốn tiếp cận anh, một cô nàng háo sắc nói dối vớ vẩn nào đó.

Nhìn bóng dáng cao lớn của Lôi Quang Hằng dần dần đi xa, nước mắt ngưng tụ của Hạ Điềm Hinh rốt cuộc chảy xuống, thấm ướt cả khuôn mặt trẻ trung.

Mãi đến khi thân ảnh cao lớn trong lòng cô hoàn toàn biến mất, cô mới đi đến trước cửa thủy tinh, nhìn lại bản thân, cảm giác thật xa lạ, cùng với sự bất an về tương lai.

Có đôi khi, ngay cả cô cũng không biết mình đến rốt cuộc là ai, là người đã chết đi Kha Hựu Tâm, hay là u hồn thay thế Hạ Điềm Hinh sống tiếp cuộc sống này.

Trong trung tâm thương mại, tại khu vực ăn uống.

Ngày nghỉ là thời điểm mọi người đến dùng bữa đông nhất, khu ăn uống vô cùng đông đúc, nhân viên vệ sinh phải tiêu tốn sức lực và dùng tốc độ nhanh gấp ba lần so với ngày thường, các nhân viên ai cũng phải dùng đôi mắt tinh tường và đôi tay nhanh nhẹn, chỉ cần khách vừa rời chỗ ngồi thì trong vòng mười giây nhân viên phải có mặt để thu dọn chén dĩa ngay.

“Hạ Điềm Hinh, gần đây cậu thật sự rất kỳ lạ.” Người đang nói chính là Minh Tinh cũng là nhân viên vệ sinh bán thời gian, cô vừa lau dọn xe đẩy của mình vừa liếc nhìn về phía cô gái đang đang thu dọn bàn ăn.

không trả lời lại, Hạ Điềm Hinh rủ mi mắt, mặt không thay đổi đem thức ăn thừa trên bàn ăn còn dư lại đổ hết vào thùng rác trong xe đẩy thu dọn của mình, mà động tác cô cũng không thuần thục như trước đây, làm thức ăn thừa bắn tung tóe dính trên tạp dề màu xanh, cô khẩn trương nhắm hai mắt, nhịn xuống ý nghĩ muốn nôn đang xuất hiện trong đầu, rồi lại bắt buộc mình chết lặng tiếp tục công việc.

Thấy cô không tiếp lời, Minh Tinh cảm thấy như bị người ta bỏ qua một bên ngượng ngùng, cô ngưng suy nghĩ rồi quay lại làm việc tiếp, chỉ là ánh mắt vẫn thỉnh thoảng bay tới trên người Hạ Điềm Hinh.

cô ấy cùng Hạ Điềm Hinh là bạn biết nhau trong quá trình làm việc chung, hai người đều đến từ gia đình nghèo, cô ấy có một gia đình nghèo đơn thân, Hạ Điềm Hinh thì có một cha kế thích đánh bạc lại lười biếng.

Mà thân thể mẹ Hạ Điềm Hinh cũng không tốt lắm, nói không ngoa chính là một cái ấm sắc thuốc, bình thường bà ấy chỉ có thể làm chút việc vặt trong nhà, từ trung học cô đã phải vừa học vừa làm, năm trước cũng may mắn thi được vào một trường đại học bình thường.

Nửa năm trước, Hạ Điềm Hinh trên đường đi làm đã bị một tai nạn xe cộ nghiêm trọng, hôn mê gần một tháng mới khôi phục ý thức, khoảng ba tháng trước mới trở về khu ăn uống này làm việc lại.

Có thể do trải qua giây phút sinh tử, Hạ Điềm Hinh tựa như biến thành một người khác, vô luận là cá tính hay thói quen đều khác trước rất nhiều.

“Cha kế cậu gần đây còn động tay động chân cậu không?” Dừng động tác một chút, Minh Tinh dò xét đến gần bên người Hạ Điềm Hinh.

Hạ Điềm Hinh nhìn xung quanh hai bên, quan sát xem có bàn cần thu dọn nữa, cô cũng không để ý trả lời ︰ “ Tháng trước ông ta cùng một đám bạn nhậu chạy tới Ma Cao đánh bạc, không rảnh động tay động chân với tôi.”

“Vậy mẹ cậu có khỏe không?” Minh Tinh lại hỏi.

“Như cũ, uống thuốc thay cơm.”

“Mẹ cậu đúng là cố chấp, yêu lầm người còn chết cũng không chịu thức tỉnh.” Minh Tinh thì thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.