Vẫn Lạc Trần Ai

Chương 3: Chương 3: Một thế giới mới




Nhân giới của bốn vạn năm sau khi chiến tranh kết thúc, tiên môn xuất hiện biến thành chủ đạo, tu luyện trở thành tiên nhân chí cao vô thượng là mục tiêu cả đời của con người, vì cái thiện mà làm chủ công đạo, cứu vớt chúng sinh chính làm mục đích.

Mấy ngàn năm phát triển, tiên môn thế gia không ngừng lớn mạnh. Hai trăm năm trước xuất hiện một thiên tài tu luyện, tiên căn tiên thể ngàn năm có một, hắn chẳng mấy chốc đã đứng trên vạn người, trở thành Chân nhân có tu vi mạnh mẽ nhất trong cùng thế hệ. Nhưng không ngờ nửa đường xuất hiện tai kiếp khiến hắn vạn kiếp bất phục. Chuyện này nói ra thật dài.

***

Năm thứ hai mươi sau khi Tình Phi kia từ trên đỉnh Nguyệt Ninh nhảy xuống, Vô Trần Chân Nhân là thượng thần mới phi thăng liền chịu đả kích một khắc nhập ma, trong vòng mười vạn dặm quanh khu vực đỉnh Nguyệt Ninh ngày đêm tuyết rơi trắng xóa, một số loài không sinh sống được liền chết đi, cũng có một số loài rời khỏi. Vô Trần cả ngày ngẩn người ngồi dưới đất từ mép đá vách núi nơi năm đó Tình Phi nhảy xuống, râu tóc mọc loạn, hốc mắt lõm sâu, con ngươi đục ngầu vô thần, toàn thân đều là ma khí ngút trời.

Giới tu tiên năm đó vì thế mà náo loạn một hồi, không ít thế gia tiên môn liên thủ đối địch tấn công vào tiên môn của Vô Trần, khói lửa khắp nơi, giương cao ngọn cờ diệt trừ ma đạo nhưng thực chất là cháy nhà hôi của. Hắn xưa kia được vạn người kính ngưỡng, trong chốc lát biến thành ma đầu tội ác tày trời bị ngàn người muốn tru diệt.

Thiên giới có chín tầng trời gọi là Cửu Thiên cùng với Thất Điện - bảy tòa cung điện không ngừng xảy ra biến động. Kể từ khi chiến tranh thượng cổ mấy vạn năm trước thì đây là lần đầu tiên xuất hiện dị tượng. Hoa tàn, cỏ úa, thiên điểu bay tán loạn.

Nam Dương Cung, nơi ở của một trong những Thượng thần viễn cổ vào thời điểm hai mươi ngày này xảy ra vô số việc. Quản sự phụ trách là thiếu niên tên gọi Trường Hạ cùng linh thú của Cung chủ Nam Dương Cung đợi ở Sơn Dương Tòa bảo vệ cặp linh sừng.

Ngày thứ hai mươi, cũng tức bằng hai mươi năm ở Nhân giới, ánh vàng thần khí dần bị bại lui bởi ma khí đen đặc, toàn bộ cung điện rộng lớn tràn ngập khí tức yêu ma. Không lâu sau đó, bên Thiên tộc Cửu Thiên Cung liền có động tĩnh cho người phái đến, nói muốn niêm phong chỗ này, giải trừ ma chướng, tránh cho ma khí làm vấy bẩn thiên cung.

Trường Hạ cùng linh thú kia một mực không chịu rời khỏi, cứng rắn đóng cửa thả chó... à nhầm, đóng cửa thả linh thú không tiếp nhận. Thiên tộc phái người hạ xuống ba tầng kết giới ngăn cách Nam Dương Cung cùng với bên ngoài, hạ lệnh biến nơi này thành một vùng cấm kị, không ai được đến gần.

Chung quy lại, Nhân giới cùng Thiên giới thì có gì khác biệt? Lúc ngươi sa cơ thất thế, muốn ngẩng cao đầu mà sống cũng không mấy dễ chịu, hiện giờ lại chẳng khác nào ba ba ở trong rọ. Thiên giới mấy vạn năm trước so với hiện tại đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, Thượng thần viễn cổ của Thần tộc sớm đã trở thành cái gai nhọn trong lòng Thiên tộc.

Cũng cùng lúc tại Thần Nông Cung ngày thứ hai mươi, một tia sáng màu tím chói lòa lao thẳng vào trong chính viện, nổ tung một gian ngoài rộng lớn. Mấy tiểu tiên nữ nghe động tĩnh liền vội vã chạy đến, phỏng chừng là chủ nhân đã trở về, vui mừng lẫn lo lắng tiến vào trong.

Trong đống đổ nát kia có một viên đá to bằng bàn tay thiếu nữ đang không ngừng tỏa ra ánh sáng tím lập lòe, qua một hồi bỗng dưng trở nên mờ nhạt mất đi tiên khí. Phi Tâm là đệ tử thân cận của cung chủ Thần Nông Cung liếc mắt liền hoảng hốt không ngừng.

“Cung chủ, là chân thân của Cung chủ!” Nàng phất tay phóng ra một tầng kết giới xung quanh căn phòng.

Sau đó nàng chạy vào bên trong phòng ngủ của Cung chủ lấy ra một bức tranh sơn thủy nhạt màu, thi triển phép thuật đem viên đá phong ấn vào bên trong bức tranh. Một mình ôm lấy cuộn tranh nhanh chóng chạy về hướng Tây, Diệt Tiên Vực của Cửu Thiên.

Nơi này tương truyền là nơi sinh ra Phụ Thần Tạo Hóa và Minh Vương Phụ Thần và các thượng thần viễn cổ khác. Đây cũng là nơi Phụ Thần Tạo Hóa vũ hóa vào hư không, trước đây, nó có tên gọi là Vô Cực Không Gian.

Hiện tại biến thành Diệt Tiên Vực, nơi hành hình lưu đày hoặc đánh tan tiên căn của các vị thần tiên phạm thiên quy. Nhưng ít ai biết rằng, nơi này cũng là địa phương chữa lành chân thân nguyên thần thần bí.

Thiên Điện Cửu Thiên Cung xuất hiện rất nhiều tiên nhân đang đứng thành hai hàng, bên trên ngai là Thiên Đế chí tôn. Sắc mặt ai nấy cũng đều hoang mang, lo lắng. Động tĩnh ở Nam Dương Cung cùng với thiên địa dị tượng cho thấy một hồi tai kiếp sắp sửa diễn ra sau mấy vạn năm ư? Thiên Đế đưa mắt nhìn xa xăm, trong lòng có vô số tính toán.

Mà ngay lúc này, hồn phách của Tình Phi từ thế giới hiện đại bị hút vào một kẽ hở không gian, xuyên qua một thế giới mới.

Đợi lúc nàng hít một hơi sâu, cảm nhận sự sống quý giá liền phải chịu đựng cơn đau khắp thân thể ập đến. Mỗi đợt đau đớn kéo đến đều khiến nàng hận không thể chết quách đi cho xong, toàn thân vô lực không thể tự mình cử động được.

Tình Phi nằm trên đất lạnh, cũng không rõ nơi này là chỗ nào chỉ thấy một mảng trời tối đen âm u, mặt đất như vừa tan tuyết ẩm ướt, nước lạnh thấu xương thấm vào da thịt. Nàng cố nâng mi mắt sưng húp đau nhói kia nhìn trừng trừng trên bầu trời, không phải nàng không muốn cử động, mà động không được.

Trong đầu nàng không như lẽ thường tiếp nhận kí ức của bản thể mà chỉ truyền đến một đợt sóng trào công kích vào đại não mãnh liệt. Nàng hốt hoảng hoang mang, trong lòng rối như tơ vò. Nàng biết rõ bản thân đã chết, hồn lìa khỏi xác nhưng hiện tại nàng còn sống, lại không thể cử động, nhìn bầu trời đầy những dị tượng kia, nàng liền hiểu ra mình đã xuyên qua rồi.

Tình Phi không cách nào biết được đây là nơi nào, chủ thể mà nàng xuyên vào là ai, trong đầu chỉ là một mảng trắng xóa. Nàng chỉ lưu giữ lại duy nhất đoạn kí ức ở hiện đại cùng những mảnh vỡ về một khung cảnh đỉnh Nguyệt Ninh năm xưa.

Tình Phi cả kinh, nàng nhận ra được bản thân trọng thương rất nặng, hơi thở rất suy yếu. Xung quanh một mảnh vắng lặng khiến nàng không tự chủ được mà run lên từng đợt, chẳng lẽ nàng xuyên qua hay không xuyên đều chỉ có một kết cục không tránh được cái chết?

Ý thức của nàng càng lúc càng mơ hồ, cơn đau lúc này trùng kích vào trong nguyên thần của nàng khiến da đầu nàng tê dại, mí mắt không theo khống chế của bản thân mà nặng nề khép lại. Tình Phi chỉ biết kêu gào trong tiềm thức, trong nàng có một ý thức cầu sinh mãnh liệt không ngừng lan ra. . đam mỹ hài

Một đêm mưa gió, không ngờ rằng trong lúc Tình Phi lâm vào hôn mê may mắn được một lão nhân đầu bạc cùng một tiểu đồng tử khoảng mười bốn tuổi khiêng trở về.

Bảy ngày bảy đêm trôi qua, Tình Phi vẫn lâm vào ngủ say. Ở trong không gian tiềm thức, Tình Phi thấy thân thể mình trôi nổi trong bóng tối rất lâu rất lâu, cứ như đã qua hàng chục ngàn năm. Cho đến khi nàng thấy được ảo ảnh về khung cảnh của thế giới này, sau đó chớp mắt một cái xuất hiện một bóng người không rõ mặt đang tiến về phía nàng, sau đó dần tan biến. Cuối cùng, nơi vô tận tưởng như không có điểm cuối này xuất hiện một cô gái đang nằm lơ lửng trong không trung, trên thân thể xuất hiện vô số đạo chú màu vàng trói chặt như là dây xích. Tình Phi cảm nhận được sự run rẩy từ linh hồn, cảm giác như là reo lên vì vui sướng, còn toàn thân của cô gái kia đột nhiên sáng lên sau đó dịu lại.

“Này, cô có nghe tôi không?” Tình Phi lên tiếng nói hỏi.

Trong không gian vô tận tối đen không có lấy động tĩnh nào, Tình Phi dè chừng tiến đến gần cô gái đang trôi lơ lửng giữa không trung kia. Ngón tay toan chạm đến, không ngờ lúc này xuất hiện ba đạo thần chú từ trong cơ thể đó bắn ra, đánh cho nàng bay ngược về sau rất lâu. Cho đến khi một ánh sáng trắng xóa chiếu vào trong mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.